Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 1040 - Chương 1040: Ta Không Thể Dựa Vào Cha Ta 'Đi Bám Váy' Để Chống Lưng Cho Ta Nữa

Chương 1040: Ta không thể dựa vào cha ta 'đi bám váy' để chống lưng cho ta nữa Chương 1040: Ta không thể dựa vào cha ta 'đi bám váy' để chống lưng cho ta nữa

"Đẩy trạng thái của bản thân đến mức cao nhất, sau đó uống chén trà Ngự Đạo Hồng Mông này."

"Được thì đã được rồi, nếu như không được." Nói đến đây, ngữ khí của Từ Phàm ngừng lại một chút.

"Nếu như không được, bí pháp miễn cưỡng thăng cấp đến Kim Tiên của Tiên giới có là, tìm một kiểu thăng cấp là được." Từ Phàm nói.

"Sư phụ, tư chất của Đại Nhi lẽ nào còn kém hơn ta sao?" Vương Hướng Trì truyền âm, nói.

"Ngươi có vẻ như có gì đó hiểu lầm về tư chất của mình và Kim Tiên?" Từ Phàm nhìn Vương Hướng Trì đang hơi huyênh hoang, nói.

"Sư phụ, khoảng thời gian trước ta đã tiếp xúc đến cảnh giới Kim Tiên, cho nên cảm giác thăng cấp đến Kim Tiên rất dễ." Vương Hướng Trì có hơi xấu hổ nói.

"Độ khó thì cũng tạm vậy, nếu mà không có truyền đạo giải thích của ta, tỉ lệ từ Chân Tiên thăng cấp đến Kim Tiên cũng chỉ là một phần ngàn vạn." Từ Phàm cười ha ha nói.

"Sư phụ, đồ nhi nôn nóng rồi." Vương Hướng Trì vội vàng nói, hắn ý thức được bản thân có hơi phiêu.

Không nhìn thấy tứ sư đệ ruột kia của hắn, đến bây giờ cũng không thể nói với hắn hai chữ 'con vịt' này.

Vừa nhắc đến toàn thân run rẩy, dường như nhìn thấy thứ đồ gì đáng sợ.

"Đại Nhi, ngươi về trước đi, ta nói với sư phụ vài câu." Vương Hướng Trì nói với Mộc Đại.

Mộc Đại gật đầu, sau khi cáo biệt Từ Phàm xong thì rời đi.

"Sư phụ, Phi Vũ lần này đi một trăm linh tám Tiên giới Nhân tộc khác thu thập khí nguyên, liệu rằng sẽ…" Vương Hướng Trì có hơi lo lắng nói.

Bởi vì liên quan tới chuyện Hàn Phi Vũ mang trên người Huyền Hoàng chí bảo, cho nên Vương Hướng Trì đã để Mộc Đại rời đi trước.

"Ngươi còn không tin sư phụ của ngươi, nếu như thực sự sẽ có chuyện, ta đã không để Phi Vũ đi rồi." Từ Phàm liếc nhìn Vương Hướng Trì, nói.

"Mười vạn tám nghìn năm, có lẽ khoảng thời gian này sẽ chịu khổ một chút, nhẫn nhịn một chút là sẽ qua đi."

"Ngoài ra, nhị đồ đệ kia nhà ngươi." Từ Phàm nói rồi lấy ra một pháp bảo không gian ném cho Vương Hướng Trì.

"Mấy năm gần đây tìm cơ hội cho Vô Cực Tiên khí không gian này, có lẽ không cần dùng thời gian bao lâu, kì ngộ của tiểu tử thối kia sẽ đến."

"Trước kia ta từng nói, hai người ngươi nhận đều là người mang khí vận lớn trên người."

"Những năm này, cũng nên đến lượt lão nhị kia nhà ngươi toả sáng rồi." Từ Phàm nói.

Lúc hắn cùng đồ tôn ngoan của mình tính toán, nhấn tiện cũng tính cả Kiếm Vô Cực vào.

"Kì ngộ của Vô Cực cũng sắp đến rồi sao?" Vương Hướng Trì nói, đột nhiên có hơi cảm khái cuộc đời tu tiên bình thường phẳng lặng này của mình.

Ta sao lại không có kì ngộ chứ?

"Có lẽ là đến rồi, khả năng là kiểu trực tiếp có thể thông thiên." Từ Phàm cười nói.

Chính vào lúc này, giọng nói của Bồ Đào đột nhiên vang lên.

"Chủ nhân, đồ tôn Kiếm Vô Cực của ngươi, đột nhiên xin cùng Hàn Phi Vũ đi Tiên giới khác rèn luyện."

"Kiếm Vô Cực đã trên đường cùng Hàn Phi Vũ đi Tiên giới khác."

"Tiểu tử thối này trước khi đi cũng không nói với ta một tiếng." Vương Hướng Trì đột nhiên cảm giác mình rất mất mặt, lão nhị không nói tiếng nào đã đi rồi.

Có điều sau đó hắn cũng đã nhận được thông báo của Kiếm Vô Cực, nói là tiễn Hàn Phi Vũ một khoảng thời gian, ngàn năm sau sẽ lại trở về.

Vương Hướng Trì đang định trả lời, thì nghe Từ Phàm nói: "Để hắn đi đi, chỉ cần đừng đi kiểu nơi chiến trường tiền tuyến tìm chết là được."

Đệ tử Ẩn Linh môn ra ngoài có một nguyên tắc quan trọng, dưới bất kể tình huống nào, tuyệt đối không được sống ở nơi chính mình không thể kiểm soát mạng sống.

"Chú ý an toàn." Vô số lời căn dặn của Vương Hướng Trì, cuối cùng hoá thành bốn chữ này.

"Sư phụ, lẽ nào ta quả thật không có một chút kì ngộ nào sao?" Vương Hướng Trì đột nhiên có hơi không cam tâm.

"Ngươi còn cần kì ngộ gì, cứ nằm thẳng ra là được rồi."

"Có lẽ ngươi đến bây giờ vẫn có hơi không rõ ràng về sự nhận thức thân phận của mình, vi sư không trách ngươi, đợi đến sau này ngươi sẽ biết."

"Bất luận là kì ngộ gì, trước thân phận của ngươi đều sẽ có vẻ ảm đạm vô quang." Từ Phàm nói.

Tuy rằng Vương Hướng Trì cũng từng nghe kiểu lời nói như vậy của Từ Phàm, nhưng mỗi lần nghe đều có cảm nhận khác nhau.

Cũng giống như lần này, hắn tự nhiên nghĩ đến người cha đang câu cá trong hồ nước ở ngoài tông môn kia.

"Ta không thể dựa vào cha ta 'đi bám váy' để chống lưng cho ta nữa." Vương Hướng Trì có hơi bối rối nói.

"Ha ha, cách nói này thật thú vị."

"Hôm khác ta phải nói cho cha ngươi một câu." Từ Phàm cười lên.

"Sư phụ, đồ nhi lỡ miệng, xin ngươi nhất định đừng nói cho cha ta!" Vương Hướng Trì ý thức được mình đã nói sai, vội vàng nói bổ sung.

"Chuyện này ngươi đừng quản nữa, ai bảo ngươi nghĩ gì nói đó." Từ Phàm nói rồi, nhẹ nhàng vẫy tay đã tiễn Vương Hướng Trì về đến trong động phủ của mình.

Trong một khoảng thời gian sau đó, ánh mắt Vương Hướng Trì nhìn Từ Phàm vô cùng oán hận.

Ngày này, Từ Phàm vừa giảng xong bài cho đệ tử tu luyện thần thông hệ Ly Tử, đang muốn đi xuống trong lòng đất xem xem tiến độ công trình bị rơi xuống.

Sau đó nhận được báo cáo của Bồ Đào, Tông chủ Ẩn Nguyệt tông, Triệu Phỉ Nhi cầu kiến, cũng chính là tỷ tỷ của Tráng Linh.

Chủ điện Nghênh Khách, Triệu Phỉ Nhi cung kính hành lễ với Từ Phàm.

"Đứng dậy đi, hai tông vốn dĩ là một, không cần khách khí như thế." Từ Phàm nói.

Những năm này, Ẩn Nguyệt tông vẫn luôn phát triển khá tốt, nhất là nhiệm vụ ẩn, hoàn thành tương đối ổn.

Giải quyết được rất nhiều đệ tử độc thân nghìn năm của Ẩn Linh môn, khiến thế hệ mới của tông môn có được sự bổ sung lớn.

Đồng thời, Từ Phàm còn bất ngờ phát hiện, dưới điều kiện ngang nhau, nữ đệ tử của Ẩn Nguyệt tông đều biểu hiện rất ưu tú.

"Đại trưởng lão, khoảng thời gian này Ẩn Nguyệt tông phát triển tốt đẹp, xuất hiện nhiều đệ tử phẩm cách, tư chất vô cùng tốt."

"Khẩn cầu đại trưởng lão để chúng vào trong nội môn tu hành." Triệu Phỉ Nhi cung kính nói.

Nghe thấy thỉnh cầu của Triệu Phỉ Nhi, Từ Phàm bắt đầu trầm tư.

"Thứ mà nữ đệ tử của Ẩn Nguyệt tông hưởng thụ vốn dĩ chính là đãi ngộ của nội môn, thời điểm tuyển nhận cũng là theo như tiêu chuẩn tuyển nhận của nội môn."

"Cho nên có vào nội môn hay không cũng như nhau."

"Sau này có khu vực nội môn Ẩn Linh môn mở ra cho Ẩn Nguyệt tông, lúc ra giảng giải truyền đạo, đệ tử Ẩn Nguyệt tông cũng có thể tham gia." Từ Phàm nghĩ rồi nói, như vậy đệ tử nội môn của hai tông, sẽ hoàn toàn không có gì khác biệt rồi.

"Đa tạ đại trưởng lão." Triệu Phỉ Nhi cảm tạ, nói.

"Thế hệ đệ tử Ẩn Nguyệt tông này của các ngươi, cứ xem như là cùng thế hệ với đệ tử đời thứ tư của Ẩn Linh môn đi, như vậy sau này cũng dễ phân biệt."

Khoảng thời gian gần đây Từ Phàm không có ý định tuyển nhận đệ tử đời thứ năm, cho nên vì để thuận tiện đã cho đệ tử Ẩn Nguyệt tông vào đời thứ tư.

"Tuân lệnh!"

Một chùm ánh sáng hiện lên trước mặt Triệu Phỉ Nhi.

"Khoảng thời gian này các ngươi quản lý Ẩn Nguyệt tông khá tốt, cầm những trà Đại Đạo và tài nguyên tu luyện này về đi, nâng cao tu vi bản thân một chút."

"Như vậy sau này mới có thể quản lý Ẩn Nguyệt tông tốt hơn."

Tông chủ đại diện Ẩn Nguyệt tông, Triệu Phỉ Nhi, mang tâm trạng kích động trở về.

Lúc này Từ Phàm bắt đầu hỏi về tình hình cụ thể của Ẩn Nguyệt tông.

"Chủ nhân, trong Ẩn Nguyệt tông, đại sư tỷ thứ nhất Tiêu Lạc Phàm cực kỳ đáng chú ý."

"Đạo pháp mà nàng tu hành chính là ba trăm đạo pháp mà ngươi để lại ở Tàng Kinh các, trước mắt là Luyện Hư kỳ đại thành."

"Tiêu Lạc Phàm, sao mà nghe giống tên một con trai vậy." Từ Phàm có hơi nghi hoặc nói.

"Trước khi vào tông môn, ca ca nàng biến mất bí ẩn, vì để tìm ca ca, nàng đã dùng tên của ca ca."
Bình Luận (0)
Comment