Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 1043 - Chương 1043: Phung Phí

Chương 1043: Phung phí Chương 1043: Phung phí

"Hắn đây là muốn ăn người sao?" Tráng Linh nhìn dáng vẻ của Thiên Vạn Binh hỏi.

"Hắn chỉ là nghèo đến điên rồi, đừng để ý." Hùng Lực cười nói.

"Vật đòi về được có một phần của ngươi, biểu hiện cho tốt."

"Bốn phần, đại sư huynh, ta là vì ngươi mà ra mặt, hơn nữa chuyện đòi tiền này ta là lành nghề nhất." Thiên Vạn Binh nói.

"Hai phần, không làm thì về."

"Thành giao, Bồ Đào đại nhân, ta cần tra cứu tư liệu cụ thể của Đoạn Kim tiên tông." Thiên Vạn Binh sảng khoái nói, hắn thông qua chuyện này đã phát hiện một cơ hội làm ăn.

Một màn hình sáng xuất hiện trước mặt Thiên Vạn Binh, trên đó ghi chép lịch sử và tư liệu chi tiết về Đoạn Kim tiên tông.

"Được rồi, chuyện còn lại không cần quan tâm, cứ ở lại chỗ này nhận tiền là được." Hùng Lực nói với Tráng Linh.

"Tiên ngọc lấy về được mà không dùng đến thì giao cho tông môn sao?" Tráng Linh có hơi nghi ngờ hỏi.

"Tông môn chỉ lấy chi phí phí tổn thôi, chút Tiên ngọc còn lại đó, tông môn không để ý." Hùng Lực nói.

Hắn phát hiện gần đây hạn mức Tiên ngọc cho vay của hắn ở tông môn lại tăng rồi, như thế chứng minh tông môn lại có một khoản lớn Tiên ngọc nhập vào.

"Tông môn tốt hơn Hợp Hoan tông của Tiên giới lúc trước quá nhiều rồi." Tráng Linh thở dài nói, nàng nghĩ đến khoảng thời gian bi thảm cùng tỷ muội mới bay lên Tiên giới ở Hợp Hoan tông kia.

Tuy không đến nỗi buộc phải bán mình, nhưng muốn ở lại tông môn, mỗi năm bắt buộc cần phải giao nộp đầy đủ Tiên ngọc.

Cho nên điều này khiến cho bọn họ không có một chút ấn tượng tốt nào với Hợp Hoan tông.

"Bây giờ ngươi cũng xem như là một nửa người của Ẩn Linh môn rồi, sau này cuộc sống của ngươi cùng tỷ muội các ngươi sẽ càng ngày càng tốt." Hùng Lực an ủi, nói.

"Khoảng thời gian trước nhận được thông báo của Bồ Đào, nói là nội môn Ẩn Linh môn mở cửa với Ẩn Nguyệt tông rồi, khi nào chúng ta trở về phải so tài tử tế một trận." Tráng Linh vừa nói xong thì cảm giác có hơi ngứa tay, nàng đã rất lâu không đánh nhau một trận sảng khoái.

"Ha ha, không gấp, đợi sau khi nhóm học viên thứ nhất tốt nghiệp rồi nói, đến lúc đó giữ lại đủ học viên làm giáo viên, còn lại giao thẳng quyền quản lí cho Bồ Đào là có thể quay về tông môn rồi."

"Sau khi đến tông môn, muốn so tài thế nào cũng được." Hùng Lực nói, thực ra hắn cũng có chút chiến ý, chỉ có điều trước mắt trả hết tiền vay cho tông môn càng quan trọng hơn.



Một chiếc tiên chu cực lớn rời khỏi Thiên Quan Tiên giới, bay về hướng Xích Hoàng Tiên giới.

Trên tiên chu, chở theo một tiểu thế giới sang trọng.

Hàn Phi Vũ và Kiếm Vô Cực sống ở trong tiểu thế giới.

Ở một đạo trường bên trong tiểu thế giới, hai người vừa so tài xong, khí tức có hơi yếu ớt, đi ra từ trong đạo trường.

Bên ngoài đạo trường, sớm đã có mấy vị tỳ nữ ngoại hình xinh đẹp, dáng người yểu điệu đứng chờ.

"Hai vị chủ nhân, tu luyện vất vả rồi, mời di chuyển đến Tiên tuyền Tôn Ôn Ngọc tắm rửa, để nô gia đấm bóp cho ngươi thật tử tế, thư giãn thân thể sau khi tu luyện mệt mỏi."

Một giọng nói nhẹ nhàng mà lại cung kính vang lên, khiến người nghe cảm thấy nhẹ nhàng sảng khoái.

Chỉ thấy một vị nữ tử vóc dáng cao gầy, hoa dung nguyệt mạo.

Hàn Phi Vũ và Kiếm Vô Cực, hai người liếc nhìn nhau, sau đó đi về phía Tiên tuyền dưới sự dẫn đường của người tỳ nữ.

Tắm Tiên tuyền, làm vật lý trị liệu, trải qua thời khắc linh hồn thăng hoa, hai người lại nhận thức rõ ràng hơn về thế giới này hơn một phần.

Đợi sau khi tỳ nữ đều đi hết, Kiếm Vô Cực hỏi Hàn Phi Vũ: "Ngươi bao cả tiểu thế giới này, tiêu hết bao nhiêu Tiên ngọc!"

"Không nhiều, ba nghìn vạn mà thôi, nếu không phải sẽ thu hút sự chú ý của người khác, bao cả một chiếc tiên chu này thì đã làm sao." Hàn Phi Vũ thoải mái nói.

"Có phải là có chuyện gì xảy ra không, ngày trước ngươi chỉ là mua đồ vung tay quá trán, sẽ không bỏ công sức ở phương diện hưởng thụ này." Kiếm Vô Cực hỏi.

Hai người làm sư huynh đệ suốt mấy nghìn năm, sự hiểu biết lẫn nhau cũng giống như chính mình.

"Chuyện nhận lấy việc không thể làm được, suy tính theo nét mặt của sư tổ, việc này một khi bắt đầu làm, mười vạn tám nghìn năm sau, ta có lẽ sẽ không thể trải qua những ngày tháng tốt đẹp."

"Cho nên trước lúc này còn không hưởng thụ hẳn hoi một lần, khiến người khác chú ý thì làm sao, chúng ta cũng không phải ăn chay." Hàn Phi Vũ có hơi cay đắng nhìn mu bàn tay của mình nói.

Lúc hắn rời đi, nét mặt đồng tình mà không đành của Từ Phàm khiến hắn có hơi lo sợ.

Đi theo ở bên cạnh sư tổ bao nhiêu năm như vậy, bọn họ biết, nhìn thấu thiên cơ chỉ là việc làm cơ bản của sư tổ.

Lại kết hợp với nét mặt kia, Hàn Phi Vũ đã cảm nhận được mười vạn tám nghìn năm này của mình sẽ rất không yên bình.

"Vậy sau khi ngươi tiến vào đến Tiên giới mục tiêu, khiêm nhường một chút, tìm bừa một cự thành an toàn làm ăn buôn bán nhỏ, một nghìn năm của Tiên giới rất mau sẽ trôi qua, không nói đến chuyện yên bình hay không yên bình." Kiếm Vô Cực an ủi.

"Vô Cực sư đệ, có những lúc sữ mạnh của vận mệnh sẽ đẩy chúng ta đi, muốn dừng cũng không dừng được." Hàn Phi Vũ nói.

Chính vào lúc Hàn Phi Vũ nói xong, cả toà tiên chu đã tiến vào trạng thái nhảy không gian tốc độ cao.

Tuyến đường thủy này đã đi mấy chục lần, cho nên thuyền trưởng trên thuyền tăng tốc lên hẳn mức lớn nhất.

"Theo như lời ngươi nói này, vậy thì đừng nghĩ nhiều nữa, đi một bước tính một bước."

"Vận mệnh sẽ đẩy ngươi bước đi, đó cũng là chuyện sau này đợi ngươi tiến vào trong Tiên giới kia xong.

"Trước lúc đó, chúng ta cứ ở trong tiểu thế giới xa hoa này hưởng thụ một cách tử tế."

Hai người nói rồi khoác áo choàng tắm, đi vào trong một đại sảnh Tiên Vũ thuộc về riêng tiểu thế giới của bọn họ.

Tỳ nữ sớm đã chuẩn bị sẵn, mời bọn họ đến chỗ ngồi.

Tiên trà, linh quả, điểm tâm, không cần tự mình động tay, chỉ cần đưa mắt ra hiệu đã được tỳ nữ đút vaov miệng.

Từng bàn tay nhỏ, mềm mại như ngọc, đút từng miếng điểm tâm vào trong miệng của Kiếm Vô Cực.

Ngón tay lướt qua bờ môi của Kiếm Vô Cực, đột nhiên khiến hắn sinh ra một loại cảm giác khác lạ.

Lúc này đây, một bản tiên nhạc trong trẻo tinh tế vang lên như có như không.

Từng vị nữ tử như Thiên Tiên, ăn mặc đoan trang, đi đến bên trong sân nhảy.

Một khúc tiên vũ, khiến hai người nhìn đến sững sờ mê say.

"Chúng ta như thế này liệu có phải hơi xa xỉ rồi không~" Kiêm Vô Cực căng thẳng truyền âm nói, giống như xử nam trong sáng ngây thơ lần đầu tiên tiến vào câu lạc bộ 'Đại Bảo Kiếm'.

"Phung phí chắc chắn là hơi một chút, nhưng ba ngàn vạn Tiên ngọc này của chúng ta há nào có thể tiêu một cách vô ích."

Hàn Phi Vũ nói rồi để tỳ nữ ở bên cạnh cùng rót cho hai người bọn họ một ly rượu, cụng ly uống với Kiếm Vô Cực.

Sau khi hết một khúc tiên vũ, Hàn Phi Vũ có hơi say mở miệng nói: "Tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục nhảy."

"Nhảy mà tốt, tất cả đều có thưởng~"

Hàn Phi Vũ vừa vung tay, một trăm vạn Tiên ngọc trôi bồng bềnh trên sân nhảy, thu hút thần kinh của tiên nữ đang nhảy một cách sâu sắc.

"Không cần lo lắng, Thiên Vận thương hội ở trong ba ngìn giới không thua gì thương hội Thiên Đỉnh."

"Bọn họ sẽ không vì chút Tiên ngọc này mà mà chơi xấu đâu, ngược lại, tiên ngọc chúng ta tiêu phí càng nhiều, bọn họ sẽ càng cung kính chúng ta." Hàn Phi Vũ nhìn Kiếm Vô Cực có hơi lo lắng không nhịn được mà truyền âm nói.

"Ta không phải lo lắng vấn đề này, từ khi quen biết sư huynh đến nay, vẫn luôn cẩn thận dè dặt, điểm này ta vẫn là rất yên tâm."

"Chuyện bây giờ ta lo lắng là, chúng ta ngồi chiếc tiên chu này cần du hành ở Tinh vực thời gian tám mươi năm, ta lo chúng ta không chịu nổi, lưu lạc ở trong thế giới này."
Bình Luận (0)
Comment