Chương 1044: Hòa nhau
Chương 1044: Hòa nhau
“Tùy tâm mà thôi, lòng hướng đạo chúng ta là tinh thần vạn cổ bất diệt.”
“Hưởng thụ chỉ là tạm thời, điều này có thể nhấn chìm lòng hướng về đạo giống như tinh thần kia của chúng ta sao?” Một tay Hàn Phi Vũ nâng ly rượu lên, tay còn lại vung vẩy nói.
Đúng lúc hai người nói chuyện, toàn bộ tiên chu đột nhiên rung lên.
Ngay cả hai người ở bên ngoài tiểu thế giới, cũng khẽ rung một cái.
“Xin lỗi hai vị khách quý, tiên chu gặp một con cự thú tinh vực tình cờ đi qua, né tránh khẩn cấp mới dẫn tới chấn động vừa rồi.” Kim Tiên trấn thủ tiên chu xin lỗi nói.
“Không sao thì tốt ~” Hàn Phi Vũ nói.
Lúc này, trên tiên chu, một đoạn tiên văn trên pháp trận củng cố tiểu thế giới, vừa rồi lúc tiên chu rung lên, trực tiếp bị vỡ nát.
Tiên văn trận pháp bị phá vỡ như vậy, vốn sẽ có khí linh của tiên chu tu bổ.
Nhưng khí linh của tiên chu lúc này, bởi vì vừa rồi tránh khẩn cấp, lệch hướng đến hàng tuyến khác đang nhanh chóng điều chỉnh.
Kiểm tra đến tiên văn này mặc dù bị vỡ nát, nhưng trận pháp củng cố tiểu thế giới vẫn vận hành ổn định, chuyện tu bổ tiên văn, thì sẽ được giữ gìn sau khi đến trạm.
Tiên chu chở hai người Hàn Phi Vũ, Kiếm Vô Cực, tiếp tục lao tới Xích Hoàng Tiên giới với tốc độ nhanh nhất.
Trong tiểu viện của Ẩn Linh môn, hai thầy trò Từ Phàm, Từ Cương vừa uống trà, vừa nhìn phong cảnh trong tông môn.
“Từ sau khi nội môn cởi mở hơn với Ẩn Nguyệt tông, nội môn này náo nhiệt lên không ít.” Từ Phàm nhìn độn quang màu sắc khác nhau thường quét qua giữa nội môn nói.
“Bây giờ đệ tử của Ẩn Nguyệt tông chủ yếu vẫn đang ở Nguyên Anh Hóa Thần kỳ, chính là lúc có thể giày vò.” Từ Cương ở một bên cười nói, hắn nhớ lại trạng thái lúc hắn đang ở Nguyên Anh Hóa Thần kỳ.
Đúng lúc này, trên bầu trời xẹt qua một luồng độn quang màu đỏ nhạt, tốc độ cực nhanh, vượt xa độn quang màu khác đang hoạt động trong nội môn.
“Luồn độn quang màu đỏ đó chính là Tiêu Lạc Phàm, nếu tương lai không có gì bất ngờ xảy ra, thì nàng chính là người đảm đương chiến lực của hai tông.” Từ Phàm chỉ về phía ánh sáng màu đỏ nhạt kia nói.
“Nếu có thể được sư phụ đánh giá cao như vậy, thì chắc chắn vô cùng giỏi, sau này cần phải chú ý nhiều hơn một chút.” Từ Cương uống một ngụm trà, trong lòng suy nghĩ đến những lời sư phụ đã từng khen hắn, dường như vẫn chưa có chiến lực đảm đương danh hiệu này.
“Cho ngươi xem một thứ thú vị.”
Một màn sáng xuất hiện ở trước mặt hai người.
Trong màn sáng, là Tiêu Lạc Phàm đang thách đấu Từ Cương ở Luyện Hư kỳ.
Trong khiêu chiến vô tận của tông môn có một phân đoạn vô cùng thú vị, đó chính là có thể khiêu chiến với tiền bối có cùng thời kỳ với mình trong tông môn.
Trong đó Từ Cương chính là loại hình khiêu chiến hấp dẫn nhất, nhưng người có thể hoàn thành khiêu chiến, đến nay tông môn chỉ có một trường hợp.
Trong màn sáng, Tiêu Lạc Phàm chỉ dựa vào đạo Thôn Phệ, đánh trả trong cuộc chiến với Từ Cương.
Ba cái miệng khổng lồ giống như vực sâu xuất hiện từ sau lưng Tiêu Lạc Phàm, cho dù Từ Cương thi triển loại thần thông nào, cũng có thể bị cái miệng khổng lồ như vực sâu ở sau lưng thôn phệ.
Sau đó hóa thành sức mạnh của bản thân Tiêu Lạc Phàm, biến thành từng luồng quang hồng ngẫu nhiên bắn về phía hư không, đi thăm dò vị trí chân thân của Từ Cương.
“Nếu vận khí của Tiêu Lạc Phàm đủ tốt, nói không chừng cũng có thể thắng, nhưng cuối cùng chỉ có dẫn đến một trận hòa nhau.”
Trong màn sáng, toàn bộ thế giới chiến đấu đã bị đánh tan tác.
Tiêu Lạc Phàm mặc váy dài màu trắng kiêu ngạo đứng giữa thế giới, ngẩng đầu nhìn Ảo ảnh ngàn tay trên bầu trời giống như một Ma vương.
Cảm giác như khi xem trận đại quyết chiến cuối cùng trong một loại tiểu thuyết.
Sau đó trận chiến đấu tiếp tục, toàn bộ thế giới chiến đấu lại rơi vào trong đan xen giữa ánh sáng với hình ảnh.
Tiêu Lạc Phàm chưa bao giờ cố gắng gánh chịu thần thông của Từ Cương, có thể tránh thì tránh, không thể tránh, thì để cho ba cái miệng khổng lồ sau lưng thôn phệ.
Dáng người nhanh nhẹn xuyên qua giữa các loại thần thông, lúc gặp phải khu vực bị thần thông hoàn toàn bao phủ, thì để cho ba cái miệng khổng lồ như vực sâu sau lưng nuốt.
Hóa thành sức mạnh của bản thân, rồi hướng về phía đã quan sát trước đó hóa thành luồng quang hồng bắn tới.
“Cho nàng thêm chút thời gian, đoán chừng thật sự có thể chiến thắng ta của thời kỳ đó.” Từ Cương vui vẻ yên tâm nói, tông mông càng ngày càng lớn mạnh, thiên tài càng ngày càng nhiều, tất cả phương diện đều phát triển theo hướng tốt.
Đúng lúc này, Tiêu Lạc Phàm dựa vào thiên phú chiến đấu cao siêu của nàng, đã thực sự cảm nhận được vị trí của Từ Cương.
Một đôi tay ngọc đột nhiên vươn về phía Từ Cương, cuối cùng một luồng Thôn Phệ chi lực trong nháy mắt đã vây khu vực đó lại.
Ngọc thủ nắm chặt khu vực đó chớp mắt đã nổ tung.
Tìm đúng vị trí rồi, chỉ đáng tiếc là vẫn chưa đột phá, thần thông phòng ngự dày kia trên người Từ Cương.
Ảo ảnh ngàn tay trên không trung, vẫn thi triển thần thông.
Mặc dù lần này Tiêu Lạc Phàm tìm đúng vị trí, không đánh chết thành công, nhưng cũng nhìn thấy hi vọng thắng lợi.
“Thiên phú chiến đấu này, chắc chắn là đệ nhất tông môn.” Từ Cương không khỏi tán dương nói.
“Gần như thế, coi như là ngang hàng đi.”
“Nhưng thiên phú chiến đấu này, càng về sau thì tác dụng phát huy lại càng lớn.”
“Nếu thần thông hệ Ly Tử của ngươi, không đạt đến trình độ tinh thông trước khi thăng cấp Kim Tiên, thì ngươi có thể sẽ bị Tiêu Lạc Phàm vượt qua.” Từ Phàm cười nói.
Trận chiến đấu trong màn sáng vẫn kéo dài ba ngày ba đêm, Ảo ảnh ngàn tay cũng mở hết hỏa lực ba ngày ba đêm.
Thời gian trận chiến dài nhất đã đến, trận chiến đấu kết thúc, hai bên hòa nhau.
“Bồ Đào đại nhân, Từ đại phong chủ lúc Luyện Hư kỳ thật sự có thể toàn lực thi triển thần thông như vậy ba ngày ba đêm sao?” Sau khi rút khỏi trận chiến đấuTừ Lạc Phàm nghiêm túc hỏi, nàng nghiêm túc đánh giá bản thân một chút, nếu trận chiến này kéo dài đến ngày thứ năm, thì nàng sẽ không đủ tinh lực để chống đỡ.
“Căn cứ số liệu của Từ phong chủ khi đó, kết hợp với pháp bảo trên người, trạng thái này vẫn có thể kéo dài thêm, trạng thái đỉnh phong có thể duy trì một tháng.” Bồ Đào vô cùng nghiêm túc trả lời.
“Ta thua rồi ~” Tiêu Lạc Phàm trầm mặc một chút rồi nói.
Đến đây, cảnh tượng trong màn sáng kết thúc.
“Chỉ dựa vào chỉ dạy ảo cảnh bình thường nhất của tông môn, đã có thể đi đến bước này, thật sự rất lợi hại.”
Không biết từ lúc nào, Từ Nguyệt Tiên đã xuất hiện ở sau lưng hai người bọn họ.
“Bái kiến sư phụ, đồ nhi quay về rồi.” Từ Nguyệt Tiên vừa nói vừa lấy ra một Tiên khí không gian.
“Đây là Tâm Nguyên Hoa thánh phẩm ta tìm cho sư phụ, chỉ đáng tiếc tốn quá nhiều thời gian.” Từ Nguyệt Tiên có chút đáng tiếc nói, chịu trăm ngàn cay đắng tìm kiếm thần dược trị thương cho sư phụ, sau đó vô cùng phấn khởi cầm trở về, kết quả phát hiện vết thương của sư phụ đã khỏi rồi.
“Tốt, nuôi ở trong nội môn đi, nói không chừng lúc nào đó sẽ phải dùng đến.” Từ Phàm cười rồi cất Tâm Nguyên Hoa đi.
“Thấy tông môn lại xuất hiện thiên kiêu mới, trong lòng Nguyệt Tiên rất vui mừng.” Từ Nguyệt Tiên xúc động nói, nhớ lại lúc mới thành lập tông môn, nhóm đệ tử đầu tiên của tông môn mới có hơn hai trăm người, lúc đó bọn họ vẫn có thể chống đỡ tình cảnh.
“Còn nhớ những lời trước kia vi sư từng nói không?”
“Đều sẽ thực hiện, không rơi rớt một cái gì cả.”
“Chủ nhân, chuyện về Học viện Luyện Thể số 1 đã có kết quả.” Giọng nói của Bồ Đào đột nhiên xuất hiện.
“Kết quả gì?”
“Lấy sạch bảo khố của Đoạn Kim tông môn, toàn tông phục vụ cho Học viện Luyện Thể số 1 một nghìn năm.”
“Là ai cùng đến Đoạn Kim tông môn, cái này không giống với tác phong của Hùng Lực.”
“Thiên Vạn Binh.”
“Thì ra là tên nhóc đó, cái này thì không sai ~”