Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 1054 - Chương 1054: Chỉ Điểm

Chương 1054: Chỉ điểm Chương 1054: Chỉ điểm

Hàn Phi Vũ và Kiếm Vô Cực đột nhiên cảm giác được toàn bộ thế giới trong cơ thể bắt đầu rung lên.

Ra khỏi phòng xem xét, cả thế giới trong cơ thể đều biến thành chiến trường của hai con rối Kim Tiên.

“Hai người bọn họ sao lại đánh lên rồi!!” Hàn Phi Vũ nhìn hai con rối đang chiến đấu trên bầu trời, kinh ngạc nói.

“Con rối Kim Tiên loại kiếm tiến bị tâm ma xâm lấn, hiện tại đã bị tâm ma khống chế.”

“Không cần lo lắng, đây là một phần trong kế hoạch.” Con rối máy móc Tiểu A bình tĩnh giải thích.

“Lúc sau có phải tổn thất một con rối Kim Tiên hay không?” Hàn Phi Vũ có chút không bình tĩnh hỏi.

“Xem mức độ áp dụng kế hoạch, không loại trừ.”

Giọng điệu vẫn hờ hững như thế, nhưng Hàn Phi Vũ không bình tĩnh nổi nữa.

Lúc hắn ra ngoài, sư tổ chỉ cho hắn hai con rối Kim Tiên này, nếu như bây giờ tổn thất ở đây một con, vậy sau này phải làm sao bây giờ?

Phía sau còn có mười vạn tám ngàn năm còn chờ hắn đấy.

Đúng lúc này, một luồng kiếm quang màu đỏ sậm xém chút chém nát toàn bộ thế giới trong cơ thể.

Sau đó bị con rối Kim Tiên loại tiên thuật cản lại.

Lúc này, cá voi thối rữa đang lang thang trong Tinh vực phát ra âm thanh đau đớn, giống như là loại đau bụng đi ị cũng không thể giải quyết.

Cá voi thối rữa bị đau đớn tra tấn, vô thức lang thang về một hướng nào đó.

Ngoài hướng này có thể giảm bớt đau đớn cho nó một chút, còn bất cứ các hướng còn lại, chỉ cần nó hơi đi chệch hướng.

Thế giới trong cơ thể lại truyền tới cảm giác xé rách, khiến cá voi thối rữa đau đớn không gì sánh được.

Cho nên chỉ có thể cứ đi về hướng đó.

Trong thế giới trong cơ thể, nhìn toàn bộ thế giới khôi phục lại yên tĩnh, Hàn Phi Vũ thở phào nhẹ nhõm.

“Cá voi thối rữa đang lang thang theo hướng dựa theo kế hoạch, ký chủ tạm thời có thể đến Nam Đẩu Tiên giới sớm hơn mười năm.” Con rối máy móc Tiểu A nói xong liền tiến vào một trạng thái chờ kỳ diệu, phảng phất như đang điều khiển cả con cá voi thối rữa tiến lên.



Trong không gian dưới lòng đất tại Ẩn Linh môn, Từ Phàm vừa luyện chế xong một lò Huyền Hoàng đại bổ đan, sau đó đứng dậy vận động cơ thể.

Bồ Đào lập tức dừng Huyền Hoàng chi khí phát ra.

“Tốc độ luyện chế thần đan này còn nhanh hơn trong dự đoán, nhưng lại cực kỳ hao tổn tâm thần, mỗi lần luyện chế xong một lò nhất định phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian.” Từ Phàm cảm thán nói.

“Chủ nhân, chỉ cần tiêu hao cực ít Huyền Hoàng chi khí là có thể nhanh chóng bổ sung tâm thần.” Bồ Đào ở bên cạnh nhắc nhở.

“Luyện chế đan dược lại không vội, chỉ cần có thể cung cấp đủ cho tiêu hao của lão ca là được.” Từ Phàm nói.

Hắn còn muốn tiết kiệm nhiều Huyền Hoàng chi khí một chút, xem có thể kiếm vài món trọng bảo thời gian từ thương hội Thiên Đỉnh hay không.

Mặc dù chiếc phi chu cấp Hậu thiên linh bảo kia sắp được luyện chế thành công, nhưng muốn lên Cửu Thiên, không biết bao lâu mới có thể gom góp được.

Cho nên không có lời bằng sẵn có.

Trong tiểu viện, Từ Phàm nằm trên ghế dựa, uống nước trái cây dùng tiên quả ép ra, phơi nắng mặt trời.

Bên cạnh còn có con rối thỉnh thoảng đưa lên mỹ thực đệ tử đạo Mỹ Thực tỉ mỉ nấu ra.

“Đây mới là cuộc sống mà.” Từ Phàm thảnh thơi nói.

“Cũng không biết hai đồ tôn kia của ta thế nào nào, Tiểu A ta luyện chế ra hiện tại đã dùng tới chưa.” Từ Phàm nhẹ đung đưa ghế dựa, nhìn các loại thần thú ngưng tụ từ tiên linh chi khí du đãng trên bầu trời nói.

Ngay lúc này, một bóng dáng màu trắng từ trên bầu trời xẹt qua một vòng cung, vững vàng đáp xuống trên bụng Từ Phàm.

“Gru ~~” Hung Bạch nhìn chủ nhân mình khẽ gào lên, giống như là đang hỏi chủ nhân, vì sao lâu như vậy không tới thăm hắn.

“Lúc ta luyện chế đan dược xem nhẹ ngươi mất rồi.” Từ Phàm cười, nhẹ nhàng nhấc Hung Bạch lên bỏ vào trong lòng bàn tay.

Dùng ngón tay cái xoay nhẹ theo chiều kim đồng hồ lên mai rùa nhỏ bằng ngọc của Hung Bạch.

Lúc này, Bồ Đào lại thông báo, đại ca tốt của Từ Phàm tới chơi.

“Trực tiếp mời đến trong tiểu viện đi.” Từ Phàm uể oải nói.

Sau khi tâm thần tiêu hao quá độ, cứ nhẹ nhàng nằm phơi nắng như vậy là thoải mái nhất, thoải mái đến không muốn động đậy.

Một truyền tống trận xuất hiện trong tiểu viện, Ông lão tóc trắng từ đó đi ra.

Vừa nhìn thấy bộ dạng tiêu hao tâm thần quá độ của Từ Phàm, đã ăn khớp với phỏng đoán trong lòng tóc trắng lão giả.

“Lão đệ vì ta mà vất vả rồi.” Ông lão tóc trắng cảm động nói.

“Đừng nói lời đó chứ, giữa huynh đệ thì giúp đỡ nhau không phải là chuyện nên làm sao.” Từ Phàm nói.

“Ta tính thời gian, viên thần đan đại bổ dùng Huyền Hoàng luyện thứ ba hẳn là luyện chế xong, vừa vặn ta không có việc gì nên tự mình tới lấy.” Ông lão tóc trắng nói.

“Thời gian lão ca tính thật chuẩn.”

Từ Phàm nhẹ vung tay, một viên thần đan đại bổ Huyền Hoàng bị phong ấn xuất hiện.

“Nhìn khí sắc của lão ca không tệ, xem ra thiếu hụt này bổ rất suôn sẻ.” Từ Phàm ngẩng đầu đón ánh nắng nói.

Lúc này, con rối lại đưa hai ly nước trái cây tới.

“Nếm thử, đây là nước ép trăm linh quả đệ tử đạo Mỹ Thực tông môn ta đặc biệt pha ra, công hiệu thì trước tiên không nói, nhưng dù sao cũng uống cực ngon.”

Loại nước trái cây này, hắn mới ngồi ở đây một lát mà đã uống hai ly.

Ông lão tóc trắng bưng nước trái cây lên uống một ngụm, ánh mắt sáng lên.

“Quả nhiên uống rất ngon.”

“Lần này lão ca tới, còn có chuyện khác nhỉ.” Từ Phàm nhìn qua đại ca tốt của mình.

“Quả nhiên chuyện gì cũng không gạt được lão đệ.”

“Đại sư điệt kia của ngươi gần đây tu luyện cảm thấy có chút khó khăn, muốn tìm ngươi thỉnh giáo một phen.” Ông lão tóc trắng nói.

“Sư điệt chính là Đại La thánh giả, sao ta có thể chỉ điểm được.” Từ Phàm lập tức xua tay nói.

“Ngươi xem, sư điệt kia của ngươi sợ người sư thúc ngươi khiêm tốn, cho nên ta mới tiện đường tới nói một câu với lão đệ.”

“Không cần coi là chỉ điểm thật, chỉ cần vạch ra con đường phải đi sau này cho hắn là được rồi.”

“Sư điệt ngươi đã tu được hiện tại thân, nhưng vẫn bị vây trong cảnh giới này, cảm giác muốn ra không ra được.”

“Cho nên muốn xin ý kiến lão đệ chỉ một đường ra cho sư điệt ngươi.” Ông lão tóc trắng lấy lòng nói.

Nghe đến đó, Từ Phàm cảm thấy có chút hoang đường.

Đại La thánh giả thỉnh giáo một Chân Tiên, đường ra ở đâu?

Điều này mà truyền đi chẳng phải là kỳ văn tại Tiên giới sao.

Từ Phàm híp mắt nhìn đại ca tốt của mình, nói: “Lão ca ngươi có phải từng đánh cắp tin tức về Ẩn Linh môn sau này phải không?”

“Không giấu gì lão đệ, ta đã từng nhìn, nhưng chỉ là vẻn vẹn một góc của băng sơn, cảnh tượng kia khiến ta ký ức vẫn còn mới mẻ.”

“Bây giờ mặc dù tu vi của lão đệ chỉ là Chân Tiên, nhưng ánh mắt, tầm nhìn nhất định là tốt nhất trong Tiên giới, vạch một đường ra cho ngươi sư điệt hẳn là không khó.” Ông lão tóc trắng nói.

“Lão ca, ngươi thấy Ẩn Linh môn sau này thế nào vậy?” Từ Phàm tò mò hỏi.

Hắn biết tương lai của mình, cho dù đại ca tốt có dùng hỏng Thời Quang Điện cũng dò xét không được, cho nên chỉ có thể thông qua nói bóng nói gió dò xét tương lai Ẩn Linh môn.

Nghe câu hỏi của Từ Phàm, Ông lão tóc trắng lập tức run lên.

“Không thể nói, không thể nói.” Ông lão tóc trắng vội vàng lắc đầu nói.

Hắn nghĩ tới lúc chính mình đang thăm dò một góc băng sơn tương lai, cảm giác bị hơn một trăm vị Đại La đứng đầu nhìn chằm chằm vào hắn, tự bạo vì mình ít nhất mấy chục lần, hắn quyết định vẫn là không nói thì tốt hơn.

“Lão ca không muốn nói thì thôi, nếu đã sư điệt không chê người sư thúc ở cảnh giới Chân Tiên này, thì cứ bảo hắn tới hỏi đi.”

“Hiện tại, quá khứ, tương lai, ta vẫn có thể chỉ điểm một chút.” Từ Phàm nằm trên ghế dựa, nâng Hung Bạch trong tay, nhìn lên bầu trời thảnh thơi nói.
Bình Luận (0)
Comment