Chương 1075: Băng uyên hàn phong
Chương 1075: Băng uyên hàn phong
Nam Đẩu Tiên giới, thiên sơn tuyệt địa.
Hàn Phi Vũ như lão thái thái đi dạo, không nhanh không chậm đi trên vùng bình nguyên hoang vu này.
Trên bầu trời thỉnh thoảng vang lên vài tiếng cự ưng kêu vang, nhưng không gây nên bất cứ hứng thú gì cho hắn.
Cứ không nhanh không chậm như vậy đi một hồi lâu, Hàn Phi Vũ ngẩng đầu nhìn lên trời.
“Còn may là trong tuyệt địa này có nhật nguyệt luân chuyển.”
“Nếu không cứ đi trên mảnh đại địa này, không có cái gì thì chẳng phải là rất buồn chán sao.”
Hàn Phi Vũ nói, lấy ra một cái ô che nắng làm từ lông vũ cự ưng làm và bàn ghế.
Ngồi lên ghế, Hàn Phi Vũ lại lấy ra một ly thạch nhũ vạn năm.
Không có cách nào, ai bảo hắn chỉ có nhiều mỗi thứ này.
Sau đó nhẹ nhàng vung tay lên, năm thị nữ kèm theo một bộ nồi, bát, gáo, bồn xuất hiện cách đó không xa.
Cuối cùng lại lấy ra một đám nguyên liệu nấu ăn tươi mới, thị nữ cũng bắt đầu nấu cơm.
“May mà trước đây ta cơ trí, để hết những đồ quan trọng vào trong không gian hồ lô Bích Ngọc, nếu không thật sự xong đời rồi.” Hàn Phi Vũ có chút may mắn nói.
Đến bây giờ hắn cũng không dám lấy Tiên khí không gian từ trong không gian hồ lô Bích Ngọc ra.
Bởi vì chỉ cần vừa lấy ra là sẽ bị nơi tuyệt địa này áp chế, biến thành một món đồ trang trí.
Cho nên hiện tại hắn muốn lấy đồ vật trước tiên phải dùng thần thức xâm nhập vào trong không gian hồ lô Bích Ngọc, rồi mới vào Tiên khí không gian lấy đồ vật.
Hàn Phi Vũ tê liệt ngồi trên ghế dựa, năm thị nữ khác thấy thế, phân ra hai người tới xoa bóp toàn thân cho Hàn Phi Vũ.
“Chủ nhân, ngài vất vả.” Thị nữ đang bóp vai cho Hàn Phi Vũ ôn nhu nói.
Nếu không phải Hàn Phi Vũ để các nàng vào trong không gian đặc thù kia, tất cả hơn một trăm thị nữ đều sẽ chết trên đường đi.
Bởi vì áp lực nơi này vượt xa phạm vi các nàng nhóm có thể chịu đựng, chỉ cần các nàng ở đây đủ một canh giờ thì sẽ nhận phải tổn thương không thể nghịch.
Cho nên mỗi ngày hắn chỉ có thể thay phiên triệu hoán thị nữ nấu cơm, vật lý trị liệu cho hắn.
“Đều đã qua nhiều năm như vậy rồi, không biết tông môn, sư tổ, sư phụ, các sư huynh đệ thế nào.”
“Còn có Vô Cực sư đệ, không biết có nhân họa được phúc hay không.”
“Nếu như thật sự vẫn lạc trong Tinh vực, hiện tại cũng hẳn là phục sinh rồi nhỉ.”
Hàn Phi Vũ nhìn về phía bầu trời sáng ngời lại không mây, lập tức có chút phiền muộn.
Lúc này, con rối máy móc Tiểu A kéo một con cự ưng trong tay đi tới trước mặt Hàn Phi Vũ.
“Dựa theo suy tính, ngươi cũng sắp đến khu vực kế tiếp trong thiên sơn tuyệt địa.” Con rối máy móc Tiểu A nói.
Sau đó hắn bắt đầu phân giải cự ưng trong tay.
Thu thập lông vũ và xương cốt, tất cả nội đan và huyết nhục còn lại đều biến thành chất dinh dưỡng của hắn.
Mỗi khi Hàn Phi Vũ thấy cảnh này đều cảm thấy rất thần kỳ, giống như một giới hạn trong lòng của hắn bị đánh đổ.
“Ngươi tiêu hóa nội đan ta có thể hiểu được, còn huyết nhục cự ưng ngươi tiêu hóa thế nào vậy?” Hàn Phi Vũ rốt cuộc không nhịn được tò mò hỏi.
“Vạn vật đều có thể hóa thành chất dinh dưỡng, chỉ là nhiều hay ít thôi.” Con rối máy móc Tiểu A nói, nhặt lên một viên đá từ dưới đất lên bỏ vào trong miệng.
“Tựa như viên đá này, năng lượng nó có thể mang đến cho ta còn không tiêu hao bằng lúc ta nhặt nó.” Con rối máy móc Tiểu A nói xong bắt đầu ăn huyết nhục cự ưng.
Hàn Phi Vũ từng nếm thử huyết nhục cự ưng này, hắn cảm giác trên thế giới không có thứ gì khó ăn hơn thứ này.
Thị nữ được Hàn Phi Vũ triệu hoán ra cũng làm xong đồ ăn.
Bốn món ăn, một chén canh, dinh dưỡng khỏe mạnh.
“Chờ sau khi ta ra ngoài, nhất định phải nuôi dưỡng vài linh thú cấp Tiên phẩm trong Tiên khí không gian, nếu không lại lâm vào tuyệt cảnh thế này, loại thịt của mấy con mới vừa miễn cưỡng trở thành linh thú này, chỉ có thể thỏa mãn ăn uống chi dục.”
Hàn Phi Vũ nói, gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng, sau đó lại uống một ngụm canh.
“Tay nghề càng ngày càng tốt, đáng tiếc còn chưa tới được cảnh giới lấy mỹ thực nhập đạo.” Hàn Phi Vũ nói, hoài niệm thời gian tại tông môn.
Thỉnh thoảng có thể ăn bữa tiệc lớn do sư huynh đạo Mỹ Thực làm ra, đó mới là món ăn mỹ vị nhất Tiên giới.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Hàn Phi Vũ có chút lưu luyến nhìn ô che nắng bên cạnh hắn, sau đó vung tay lên bỏ tất cả vào trong không gian hồ lô Bích Ngọc.
Lại như lão thái thái, đi về một hướng.
Con rối máy móc Tiểu A yên lặng đi sau lưng Hàn Phi Vũ.
“Đến, tiếp tục phát màn sáng phim truyền hình hôm qua ta chưa xem hết đi.” Hàn Phi Vũ chậm chạp quay đầu lại nói.
“Được.”
Một màn sáng xuất hiện cách Hàn Phi Vũ không xa, bên trên phát hình chính là phim truyền hình Bồ Đào giả lập ra.
Bộ phim là một chuyện xưa về một thiếu niên chăn dê trở thành Tiên Đế, tổng cộng có hơn một vạn tập, Hàn Phi Vũ đã xem hơn sáu ngàn tập.
Phim truyền hình này cũng là một lợi khí phụ trợ lớn giúp Hàn Phi Vũ vượt qua tuyệt cảnh.
Hàn Phi Vũ vừa đi vừa nhìn màn sáng, thỉnh thoảng phun tào một câu.
“Ta không thích tên Tiên Đế này, đủ loại âm mưu, đủ loại tính toán, đàng hoàng, thành thật, quang minh chính đại tu luyện không được à?”
“Sau khi trở thành Tiên Đế tự nhiên sẽ nghiền áp tất cả.”
Mặc dù phun tào, nhưng không ảnh hưởng đến tâm trạng Hàn Phi Vũ xem phim chút nào, thậm chí là rất chờ mong tình tiết tiếp theo.
“Những âm mưu này, những tính toán này, có thể làm cho nhân vật chính thu hoạch được nhiều tài nguyên hơn.”
“Ký chủ tạm thời của ta, có lẽ ngươi chưa từng trải nghiệm cảm giác thiếu tài nguyên tu luyện là thế nào.”
“Trong Tiên giới, muốn trở nên cường đại, tài, pháp, lữ đều không thể thiếu.” Con rối máy móc Tiểu A đi theo phía sau Hàn Phi Vũ nói.
“Hoàn toàn chính xác, có vẻ như ngoài đạo lữ, cái gì ta cũng không thiếu.” Hàn Phi Vũ nói xong liền có chút đồng tình nhìn nhân vật chính bên trong màn sáng.
Từ một con người nhỏ dốc sức làm trong Tiên giới, nhất định rất khó nhỉ.
Lúc này nhân vật chính trong màn sáng đã tấn cấp đến Kim Tiên, hiện đang mưu đồ một bí cảnh.
Theo truyền thuyết, trong bí cảnh có một món Hậu thiên linh bảo, vừa vặn xứng đôi với đại đạo bản thân hắn sở tu.
Hàn Phi Vũ nhìn nhân vật chính trong màn sáng vì một món Hậu thiên linh bảo mà bận trước bận sau, gần như chạy hết cả Tiên giới một lượt mới thu tập được nguyên liệu mở ra bí cảnh.
“Một chút cảm giác thay thế cũng không có, vì một món Hậu thiên linh bảo mà phải phí công đến mức lớn như vậy à?” Hàn Phi Vũ lắc đầu nói.
Đang lúc Hàn Phi Vũ vừa xem phim vừa đi, hoàn cảnh xung quanh đột nhiên biến đổi.
Từ bình nguyên bỏng hoang dã nóng bỏng vốn dĩ đi đến vùng đất đầy băng tuyết.
Hàn Phi Vũ một chân đạp vào khoảng không, xém chút ngã sấp xuống.
Sau khi đứng dậy thì phát hiện tuyết đã chưa qua đầu gối hắn, hơn nữa lực lượng địa dẫn kinh khủng kia lại tăng thêm một phần.
Áp lực to lớn lại khiến cho Hàn Phi Vũ lại về trạng thái vừa vào trong tuyệt địa này.
Cuồng phong càn quét, tuyết lớn tung bay, hàn phong thấu xương trực tiếp thổi xuyên Hàn Phi Vũ.
“Băng uyên hàn phong, có thể thổi xuyên tiên hồn Chân Tiên.” Giọng nói từ con rối máy móc Tiểu A vang lên.
Cảm nhận được hàn phong thấu xương, Hàn Phi Vũ nghĩ ngợi, sau đó lấy ra một khối noãn ngọc từ trong không gian hồ lô Bích Ngọc, này noãn ngọc đã là Tiên phẩm đỉnh cấp.
Nhưng cũng chỉ khiến Hàn Phi Vũ cảm thấy một chút ấm áp như thế.
Gió lạnh thấu xương thổi qua, vẫn lạnh.
“Tiểu A, ngươi nghĩ biện pháp tí đi.”
“Lực lượng địa dẫn thì còn dễ nói, nhưng băng uyên hàn phong này thật ta ngăn không được!!” Hàn Phi Vũ bị đông cứng đến cả người run rẩy.
“Ngươi ở đây chờ một lát.”
Con rối máy móc Tiểu A nói, bắt đầu lấy ra lông vũ cự ưng thu thập lúc trước từ trong không gian, nhanh chóng xây dựng phòng nhỏ.