Chương 1085: Chiến báo
Chương 1085: Chiến báo
Hàn Phi Vũ ở trong lều vải da lông lấy ra đồ ăn các thị nữ đã làm sẵn từ trong không gian hồ lô Bích Ngọc, ăn từng ngụm, từng ngụm.
“Ta thật hoài niệm hoàn cảnh thoải mái dễ chịu trong tông môn trước kia, nhà ăn lớn náo nhiệt.”
“Lúc sư tổ nói với ta, trong lòng ta đã chuẩn bị tốt, nhưng không nghĩ tới thế mà lại khổ đếnvậy.” Hàn Phi Vũ nhấp một ngụm trà nóng nói, đây là thời gian nghỉ ngơi hiếm có của hắn trong vùng gió tuyết tuyệt địa này.
“Thay vì ở đây nói mấy lời vô dụng, còn không bằng tranh thủ nghỉ ngơi.”
“Nếu như tốc độ đi đường ngươi lúc sau không nhanh thêm ba phần mười, rất có thể sẽ chết trong tuyệt địa này đấy.” Con rối máy móc Tiểu A nói.
“Ta biết, nhưng độc băng hàn này trong tình huống không hút máu gấu thật sự rất khó nhịn, mỗi một bước đi giống như tự phế hai chân.”
“Tiểu A, ngươi nói sau khi ta xông ra khỏi tuyệt địa này, thật sự có thể tấn cấp Kim Tiên sao?” Hàn Phi Vũ lại hỏi.
“Đương nhiên có thể, bây giờ ngươi thoát khỏi huyễn cảnh, một khi tiếp xúc với ba ngàn đạo pháp ngoại giới, rất có thể thành Kim Tiên.”
“Trong tuyệt địa, mỗi phút mỗi một giây đều là đang rèn luyện tiên hồn, nhục thể của ngươi, lớn mạnh nội uẩn của ngươi.”
“Cho nên nói, đừng chết trong tuyệt địa này đấy.” Con rối máy móc Tiểu A nói.
“Sao ta lại chết được, ta còn chưa trở thành Kim Tiên, ta còn chứ trở thành Đại La mà.”
“Đối với ta mà nói, vạn sự vạn vật trên thế gian này mới vừa bắt đầu, sao ta có thể chết ở đây được.” Ánh mắt Hàn Phi Vũ kiên định nói.
Cuộc sống có thể tùy ý hoang phí tiên ngọc hắn còn chưa sống đủ, chết ở chỗ này chẳng phải là rất lỗ vốn sao.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Hàn Phi Vũ dọn dẹp đơn giản một lát rồi lại về trong túi ngủ, không bao lâu sau liền ngủ say.
Con rối máy móc Tiểu A ở ngoài lều da lông, tay cầm một cự pháo điện tương chờ đợi.
Ẩn Linh môn, trong không gian huyễn cảnh thí luyện tại nguyên giới.
Tiêu Lạc Phàm điên cuồng tấn công một kim thân Ngũ Hành Hỗn Độn cao trăm trượng.
Nàng chuyển vận đại đạo thôn phệ tới cực hạn, nhưng tổn thương đến kim thân Ngũ Hành Hỗn Độn cao trăm trượng này lại có hạn.
Ngược lại nếu không cẩn thận là sẽ bị kim thân Ngũ Hành Hỗn Độn bắt được cơ hội, phản công một kích.
Hai người đánh ba ngày ba đêm, cuối cùng Tiêu Lạc Phàm bị kim thân Ngũ Hành Hỗn Độn bắt được cơ hội, một quyền đánh nát nhục thân.
Sau khi ý thức trở về bản thể, Tiêu Lạc Phàm không khỏi cảm khái nói: “Xem ra ta còn kém rất xa, không hổ là Đại sư huynh thủ tịch tông môn.”
Tiêu Lạc Phàm tấn cấp đến Đại Thừa kỳ, sau khi cảnh giới ổn định thì bắt đầu làm nhiệm vụ hằng ngày, lúc không có chuyện gì thì đi không gian thí luyện khiêu chiến một phen.
Sau đó nàng phát hiện, chiến lực của nàng mặc dù là cao nhất trong Đại Thừa kỳ, nhưng trong tông môn cũng có mấy người như vậy, nàng đánh không thắng.
Kết quả tốt nhất là ngang tay.
Giống như vừa rồi khiêu chiến Đại sư huynh thủ tịch tông môn Hùng Lực Đại Thừa kỳ, lần có chiến tích tốt nhất lại là đồng quy vu tận.
Còn có Trương Học Linh cùng kỳ càng khiến nàng tuyệt vọng, khiêu chiến trăm lần, chỉ có một lần là ngang tay.
“Xem ra chỉ có thể chờ ta trở thành Đại Thừa chí cao cảnh rồi lại tới khiêu chiến.” Tiêu Lạc Phàm thở dài nói.
Lúc này, lại là thời gian mưa long hồn mỗi năm một lần trong Ẩn Linh môn.
Mưa nhỏ rơi lất phất giữa bầu trời, Tiêu Lạc Phàm mới từ nguyên giới khiêu chiến ra đột nhiên có hứng thú, muốn nghiêm túc đi dạo một vòng trong tông môn.
“Thục Phân sư tỷ, ngươi có ở tông môn không?”
Tiêu Lạc Phàm gửi tin tức cho bằng hữu quen biết khi lần đầu đến tông môn.
Không qua bao lâu sao, một lưu quang rơi đến bên người nàng.
“Lạc Phàm sư muội, mới mấy ngày không gặp mà lại thêm xinh đẹp rồi.” Một nữ tử áo xanh cười đè vai Tiêu Lạc Phàm, đánh giá từ trên xuống dưới một phen.
“Mưa long hồn hôm nay, ta phát hiện cảnh sắc rất đẹp trong tông môn, cho nên muốn kêu sư tỷ tới đi dạo một vòng chung với ta.”
“Sau khi vào tông môn vẫn luôn bận tu luyện, còn chưa từng nghiêm túc thưởng thức phong cảnh tông môn.” Tiêu Lạc Phàm nhẹ nhàng nói.
“Vậy được, vừa lúc chuyện bên học viện đã xử lý xong, gần đây cũng không có chuyện gì, đi với ngươi một lát vậy.” Tiêu Thục Phân tùy tiện nói.
Sau đó dắt Tiêu Lạc Phàm tới dược linh lộ trong tông môn.
“Hai bên này vốn là dược điền, là do tông môn mở lúc ở hạ giới, nhưng sau khi có nguyên giới thì bỏ đi, giao dược điền bên này cho thỏ Thái Linh.”
“Vốn dĩ chỉ là một vài linh dược cực kỳ bình thường, nhưng được tưới bởi các loại linh khí, các loại tài nguyên trong tông môn, dần dần, chậm rãi sinh ra linh trí.”
“Những linh dược kia thường xuyên biến thành động vật nhỏ, chạy tới chạy lui trong dược điền, các sư huynh đệ trong tông môn thấy đáng yêu thì cứ khư khư giữ lại mảnh dược điền này, làm nơi nghỉ lại cho những linh dược kia.” Tiêu Thục Phân giải thích.
Tiêu Lạc Phàm nhìn các loại động vật nhỏ đáng yêu do linh dược biến thành trong dược điền, không nén được tựa như cười một tiếng.
Đúng lúc này, mấy con chim nhỏ ba màu đáp xuống trên vai hai người.
Chim nhỏ dùng thân thể nhỏ nhắn cọ vào mặt hai người, thoạt nhìn rất thân thiết.
“Đây là tiên sâm ba màu, rễ có thể xoa dịu buồn bực và phiền muộn khi tu luyện gặp phải bình cảnh.”
Tiêu Thục Phân nói, dùng tay bắt lấy một con chim nhỏ ba màu trong tầm mắt của nàng.
Từ trên hai bên cánh nhổ xuống một sợi lông vũ mỗi bên, một sợi bỏ vào miệng, một sợi đưa cho Tiêu Lạc Phàm.
“Nếm thử đi, có vị ngọt đó.” Tiêu Thục Phân nói, thả chim nhỏ trong tay ra.
Chim nhỏ được thả ra cứ vây quanh bên cạnh hai người, bắt đầu ríu ra ríu rít, giống như đang hỏi vì sao nhổ lông vũ nó.
Sợi lông vũ trong tay Tiêu Lạc Phàm đã biến thành một sợi rễ sâm nhỏ của tiên sâm ba màu.
Để vào trong miệng, đầu tiên là hơi đắng, nhưng không bao lâu, vị trong miệng đều là ngọt.
Lúc này, một đám nai con đi ngang qua bên cạnh hai người.
Hoạt bát lanh lợi biến mất trong dược điền.
“Đi, ta lại dẫn ngươi đi xem thử thông đạo dưới đáy hồ Tiên Dịch, khắp nơi đều là băng tinh vạn năm trong suốt, xem phong cảnh dưới đáy hồ Tiên Dịch không uổng đâu.”
Tiêu Thục Phân kéo Tiêu Lạc Phàm bay về hướng hồ Tiên Dịch.
Trong thông đạo dưới đáy hồ Tiên Dịch, Tiêu Lạc Phàm lại thấy được một mặt không giống nhau trong tông môn.
“Toàn bộ kiến trúc trong tông môn đều do Bồ Đào nắm giữ, cho nên nói, mỗi chỗ ngươi đến đều có phong cảnh không giống nhau.”
“Cho nên sau khi tu luyện, đi dạo một vòng trong tông môn, xoa dịu tâm tình vẫn rất tốt.”
Lúc hai người đang thưởng thức phong cảnh đáy hồ Tiên Dịch.
Trên diễn đàn tông môn truyền đến chiến báo.
Hoang Bắc Tiên vực, phân tông lại ngăn cản một đợt tiến công quy mô lớn của Yêu tộc.
Tổn thất mấy vạn con rối Chân Tiên và hơn ba trăm đệ tử.
Vừa nhìn thấy chiến báo này, Tiêu Thục Phân lập tức nói: “Nếu không phải kiến trúc cơ bản của tông môn ở Hoang Bắc Tiên vực còn chưa làm xong, Yêu tộc tuyệt đối không tạo được tổn thương lớn như thế cho chúng ta đâu.”
“Những sư huynh trong tông môn kia.” Giọng điệu Tiêu Lạc Phàm nặng nề nói.
“Không cần lo lắng, những đệ tử phái ra ngoài tham gia chiến đấu, bình thường đều có cơ hội phục sinh.”
“Bởi vì giai đoạn hiện tại, tông môn không cho phép đệ tử không có cơ hội phục sinh lên chiến trường.”
“Cho dù lên chiến trường, cũng sẽ được Bồ Đào bảo vệ trọng điểm.” Tiêu Thục Phân ở bên cạnh nói.
“Sư tỷ, ngươi nói tu vi này của ta có thể đi Hoang Bắc Tiên vực không?” Tiêu Lạc Phàm hỏi.