Chương 1084: Một trăm hai mươi năm
Chương 1084: Một trăm hai mươi năm
Từ Phàm nhìn ánh mắt của quả cầu lông Thiên Ma vực ngoại, gật đầu.
Hắn có thể xác định lời quả cầu lông nhỏ này nói là thật.
“Tốt lắm, nếu ngươi đã nguyện ý sống tạm, vậy ta sẽ để ngươi ở một nơi hơi thoải mái một chút.”
Vừa rồi khi quả cầu lông Thiên Ma vực ngoại lựa chọn sống tạm, Từ Phàm đã bảo Bồ Đào xây một lao lung chuyên giam giữu Thiên Ma vực ngoại trong nguyên giới.
Bên ngoài tiểu thế giới lao lung, trực tiếp bị bao quanh bởi một trăm linh tám Phật Quang Khốn Ma đại trận.
“Ở nơi đó, ngươi cứ truyền lại tất cả những gì ngươi biết cho Bồ Đào.”
Từ Phàm nói xong thì bảo số hai trở về, ý thức của hắn cũng trở về trong bản thể.
Sau đó trong tay có thêm một đoàn linh quang màu tím, trong linh quang là quả cầu lông Thiên Ma vực ngoại.
Một truyền tống trận xuất hiện, trực tiếp truyền tống đoàn linh quang màu tím đến trong thế giới lao lung Phật quang.
Sau đó, Từ Phàm lại tiếp tục ở trong thế giới gia tốc thời gian luyện chế thần đan đại bổ.
Một tháng ngoại giới, ngàn năm trong tiểu thế giới gia tốc thời gian.
Ông lão tóc trắng, đại ca tốt của Từ Phàm canh chuẩn thời gian đến Ẩn Linh môn.
Trong tiểu viện, Từ Phàm giao tất cả thần đan đại bổ Huyền Hoàng và thần đan đại bổ Thiên Nguyên cho đại ca tốt.
“Ngươi cho những tài liệu kia có nhiều, ta luyện chế cho ngươi thêm mười viên thần đan đại bổ Thiên Nguyên.”
“Chờ sau khi ngươi chiêm bặc nhân quả phản phệ tự bạo lần thứ mười thì uống một viên, cho dù lão ca là Kim Tiên cũng có thể bổ sung lại hao hụt do tự bạo.”
Từ Phàm đưa hai hộp ngọc đổ đầy thần đan đại bổ cho đại ca tốt.
“Lão đệ, vất vả cho ngươi.”
“Trong khoảng thời gian ta luyện chế thần đan đại bổ này, lão ca cũng vì ta chạy đông chạy tây, đây đều là việc ta nên làm.” Từ Phàm cười trả lời.
“Lão đệ, không tán gẫu nhiều nữa, ta nắm chặt trở về bổ sung thâm hụt, tranh thủ sớm ngày tấn cấp đến Kim Tiên, đến lúc đó ta sẽ tính cho lão đệ tung tích của con Tổ Long kia.” Ông lão tóc trắng nói.
Từ Phàm cảm tạ xong, ông lão tóc trắng liền rời đi.
Lúc này, giọng nói từ Bồ Đào đột nhiên vang lên.
“Chủ nhân, tình hình có biến, lấy được một tin tức từ trong ký ức của Thiên Ma vực ngoại.”
“Nếu như Chuẩn Thánh Tổ Long của Long tộc xuất phát từ Thần Long giới, thời gian đến Mộc Nguyên Tiên giới chỉ cần một trăm hai mươi năm.”
“Cách Chuẩn Thánh Tổ Long Long tộc đến còn…”
“Không cần nói với ta là còn bao lâu đâu.”
Từ Phàm phất tay, về trong.nguyên giới
Tinh vực chưa biết, trong một tuyệt cảnh.
Trong vùng tuyệt cảnh này tràn đầy ngũ hành đại suy biến, cho dù là thân Đại La rơi vào trong đó, cũng không tránh được số mệnh phải chết đi.
Ngay cả dòng sông thời gian cũng sẽ tránh đi khu vực tuyệt cảnh này.
Lúc này, một con Tổ Long trắng noãn như ngọc từ trong tuyệt cảnh xuyên qua.
Ngũ hành đại suy biến không để lại chút vết tích nào trên long lân.
Địa Huyền Tổ Long nhìn vòng xoáy do ngũ hành đại suy biến ngưng tụ phía trước, trực tiếp dùng thân rồng đụng tan.
Một vùng rộng rãi phía trước tầm mắt, ở phía xa có một cánh cửa đá khổng lồ sừng sững.
Trên cửa đá ngưng tụ tất cả đạo uẩn trong Tam Thiên giới.
Phía dưới cửa đá là một nữ tử mặc trên người tiên giáp, phảng phất như đã sừng sững đứng đây mấy trăm triệu năm, giống như là đợi sinh linh cách xa chưa biết trở về.
Cho dù Địa Huyền Tổ Long cách cửa đá mấy quang giáp*.
*Một quang giáp tương đương với sáu mươi năm ánh sáng.
Nhưng khí tức từ cửa đá và vị nữ tử kia phát ra, vẫn là khiến Địa Huyền Tổ Long thu lại khí thế trên người, từ một con hổ lớn giương nanh múa vuốt, uy phong lẫm liệt biến thành mèo nhỏ dịu dàng, ngoan ngoãn.
Ánh mắt Địa Huyền Tổ Long sợ hãi nhìn lên cửa đá một cái, khi dời ánh mắt đến trên nữ tử mặc tiên giáp, lại càng cúi chiếc đầu cao ngạo của Long tộc xuống, biểu thị tôn kính.
Sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đi qua không gian an toàn trong vùng tuyệt địa này.
Giống như nơi này càng nguy hiểm hơn so với những đại suy biến bên ngoài.
Sau khi Địa Huyền Tổ Long rời đi, nữ tử phía dưới cửa đá chỉ lạnh nhạt nhìn thoáng qua hướng kia.
Lại về tới khu vực ngũ hành đại suy biến, Địa Huyền Tổ Long mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không phải thời gian bên Long tộc gấp gáp, hắn không muốn đi qua khu tuyệt cảnh tinh vực này chút nào.
“Không nghĩ tới vị kia vẫn còn môn hạ ở giới này.”
Giọng nói Địa Huyền Tổ Long có hơi chột dạ, giống như một con chó mới đi ngang qua bên người mãnh hổ.
Chân chó sau khi rời xa khỏi mãnh hổ vẫn mềm.
“Sau khi rời khỏi khu vực đại suy biến, ta phải nói cho trong tộc một chút, đỡ phải không có mắt tự mình tìm chết.”
“Vùng ngoài giới, chờ sau khi ta ngộ ra đại đạo bản nguyên, nhất định sẽ xông vào lại một lần.” Ánh mắt Địa Huyền Tổ Long kiên định nói.
Nam Đẩu Tiên giới, thiên sơn tuyệt cảnh.
Trong tuyết vực tuyết lớn chưa qua đến hông, Hàn Phi Vũ chậm rãi từng bước, đón gió tuyết tiến lên phía trước.
Hoàn cảnh ác liệt lúc này khiến hắn không có tâm trạng xem phim truyền hình quang ảnh được nữa.
Việc duy nhất hắn có thể làm bây giờ chỉ có điều động lực lượng toàn thân chống lại gió tuyết.
“Ngày tháng thế này khi nào mới qua được đây.”
Ngắn ngủi mấy chục năm nay, Hàn Phi Vũ cảm giác cuộc sống nhẹ nhàng chưa từng chịu khổ lúc trước của hắn, bây giờ tất cả đều trả về gấp đôi.
Trong vùng thiên sơn phong tuyết tuyệt địa này, hắn ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, lực lượng thân thể có thể điều động trường kỳ ở trạng thái thiếu thốn.
Cho dù hắn dùng linh đan, linh dược trong hồ lô Bích Ngọc cũng không có tác dụng quá lớn.
Chỉ có thể làm giảm nhất thời, chỉ cần hắn đón gió tuyết đi đến trăm bước, trạng thái thiếu thốn kia lại trở về hết.
Lúc này, trên bầu trời xa xa đột nhiên sáng lên một hồng quang nóng bỏng.
Hàn Phi Vũ khắp mặt đều là vụn băng nở một nụ cười khó coi.
Bởi vì mỗi khi loại hồng quang này loé lên một lần, hắn liền có thể ở trong thiên sơn phong tuyết tuyệt địa nghỉ ngơi nửa ngày.
Không bao lâu sau, con rối máy móc Tiểu A kéo một con cự hùng màu trắng đi tới bên cạnh Hàn Phi Vũ.
Trực tiếp dùng đao nhỏ cắt đứt cổ họng cự hùng.
Hàn Phi Vũ thấy thế, vội vàng dùng miệng áp lên vết thương kia, điên cuồng hút lấy tiên huyết cự hùng.
Hút chừng một canh giờ, trên người Hàn Phi Vũ lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được bốc lên hơi nước dày đặc.
Đây là thứ khi cơ thể phát nhiệt phát tán ra.
Lúc Hàn Phi Vũ hút xong một ngụm tiên huyết cuối cùng, vung tay lấy ra một lều vải lớn chế tác từ xương và da lông cự hùng.
Trong lều vải còn có túi ngủ làm từ da lông cự hùng.
Hàn Phi Vũ lao đầu vào trong lều vải, rúc người vào trong túi ngủ.
“Năng lượng con cự hùng này ẩn chứa rất cao, ngươi có thể nghỉ ngơi bảy canh giờ.” Con rối máy móc Tiểu A điềm tĩnh nói.
Cơ thể Hàn Phi Vũ rụt vào trong túi ngủ.
“Tiểu A, ngươi còn chưa nghĩ được cách giải quyết độc băng hàn trong cơ thể ta sao?” Hàn Phi Vũ hỏi.
“Còn chưa tìm được, nhưng có thể dự đoán, trong vùng thiên sơn phong tuyết tuyệt địa này, độc băng hàn trong cơ thể ngươi sẽ tăng lên không thể chống lại được.”
“Chỉ có rời khỏi khu vực này, độc băng hàn mới có thể giảm bớt.” Con rối máy móc Tiểu A nói.
Sau khi Hàn Phi Vũ vừa bắt đầu vào vùng gió tuyết tuyệt địa này, thích ứng với lượng địa dẫn thì đã cảm thấy vùng gió tuyết tuyệt địa này và khu vực trươc không có gì khác nhau.
Thế nhưng một khoảng thời gian sau, hắn phát hiện, cho dù áo khoác da lông trên người mình ngăn được gió tuyết.
Nhưng cũng không nổi độc băng hàn trong vùng gió tuyết tuyệt địa này.
Xâm nhập vào tiên hồn, cảm giác lạnh lẽo thẩm thấu khắp tứ chi, dù trên người có áo khoác da lông lại ấm áp cũng không ngăn nổi độc băng hàn tiên hồn.