Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 1094 - Chương 1094: Ba Mươi Tám Lần

Chương 1094: Ba mươi tám lần Chương 1094: Ba mươi tám lần

“Lượng lớn trọng bảo thời gian?” Ông lão tóc trắng có chút nghi hoặc hỏi.

“Đúng vậy, nếu có lượng lớn trọng bảo thời gian, ta có thể sớm trở thành Kim Tiên, trở thành Thần Tượng chính thức, đến lúc đó là có thể luyện chế Tiên thiên linh bảo, khắc chế Tổ Long của Long tộc.” Từ Phàm gật đầu nói. nói.

“Ngươi không nói sớm, so với việc dẫn bọn ta chạy trốn, lượng lớn trọng bảo thời gian còn đơn giản hơn một chút.”

“Lão đệ, giao việc này cho ta.”

“Sau khi trở thành Kim Tiên, đạo Chiêm Bặc của ta đã có thể tiếp xúc với tiên thuẩ đại thiên cơ bản nguyên.”

“Tìm lượng lớn trọng bảo thời gian cho lão đệ, vẫn rất đơn giản.”

ông lão tóc trắng nói rồi nhắm mắt lại, cả người phát ra một khí tức huyền ảo tràn ngập thiên cơ.

Trong mắt Từ Phàm, đại ca tốt này của mình giống như một con gà con béo múp đang lao vào miệng của một con cự thú.

“Ầm!!”

Sương máu văng khắp nơi, nhân quả phản phệ trực tiếp khiến ông lão tóc trắng nổ tung ngay cả chút mảnh vụn cũng không còn.

Một cung điện cổ kính xuất hiện sau lưng ông lão tóc trắng, sương máu biến mất, ông lão tóc trắng bước ra khỏi cung điện.

Sau đó triển khai tiên thuật đại thiên cơ bản nguyên.

Sáu đồng tiền đồng Chu Thiên Bát Quái xuất hiện phía trên ông già tóc trắng.

Sáu đồng tiền kia bị một sức mạnh nào đó ném lên không trung.

Khoảnh khắc từ trên không trung rơi xuống, sương máu lại văng tung tóe, nhưng bị Thời Quang điện trấn áp, biến mất ở giữa không trung.

Đại ca tốt lại bước ra từ Thời Quang điện, đồng tiền từ trên trời rơi xuống lại khôi phục, tiếp tục rơi xuống.

Nhưng vừa rơi xuống được một tấc đại ca lại nổ tung.

Cứ như vậy, dưới ánh mắt cảm động của Từ Phàm, ông lão tóc trắng đã tự bạo ba mươi lần.

Sáu đồng tiền rơi lên xuống Chu Thiên Bát Quái kia chỉ còn cách một tấc nữa là có thể rơi vào trong Chu Thiên Bát Quái.

Nhưng chính vào khoảng cách một tấc này, lại khiến ông lão tóc trắng tự bạo tmas lần.

Ông lão tóc trắng mang sắc mặt tái nhợt, thân hình đã hóa hư vô lảo đảo đi ra khỏi Thời Quang điện.

Từ Phàm thấy thế nhanh chóng đỡ lấy, lấy ra một viên thần đan đại bổ Huyền Hoàng, nhét vào miệng ông lão tóc trắng.

Thân thể hư vô kia chậm rãi ngưng thật, ông lão tóc trắng nhìn Từ Phàm chậm rãi nói.

“Lão đệ đừng lo, ta đã tính ra hết nơi có trọng bảo thời gian cho ngươi rồi.”

“Có sáu nơi ở trong phạm vi tinh vực Mộc Nguyên Tiên giới, có bốn nơi trên Cửu Thiên Mộc Nguyên Tiên giới, còn có hai nơi ở trong Cửu Thiên.”

“Ta chỉ có thể tính ra chừng đó, hy vọng có thể có ích với lão đệ.”

“Sau này lão đệ nhất định sẽ đứng trên đỉnh Tam Thiên giới, một con Tổ Long của Long tộc không đến mức khiến lão đệ lưu lạc bên trong tinh vực.”

Ông lão tóc trắng vừa dứt lời, hư ảnh Thời Quang điện phía sau hắn bắn ra sức mạnh thời gian quấn lấy ông lão tóc trắng, sau đó kéo hắn trở lại trong Thời Quang điện.

Từ Phàm nhìn ngọc giản ông lão tóc trắng đưa cho hắn sau cùng, hắn thực sự vô cùng cảm động.

Đại ca tốt tổng cộng đã tự bạo ba mươi tám lần vì hắn, tuy mỗi lần tự bạo đều có thể sống lại.

Nhưng đau đớn về tinh thần đối với linh hồn và thể xác sẽ không hề giảm bớt, thậm chí mỗi một lần tự bạo đều sẽ tăng thêm một phần.

Trước kia mặc dù hắn có cảm tình tốt với đại ca, nhưng ngay từ khi mới quen biết đã có khá nhiều tính toán lợi ích.

Đại ca phải ngăn chặn tai họa cho bọn họ sau này, hắn phải đem đến tiện nghi và lợi ích cho ba sư điệt Đại La kia của đại ca.

Cả hai bên đều có nhu cầu riêng, trong tiềm thức đã tạo thành giao dịch.

Nhưng với sự góp sức hết lần này đến lần khác của đại ca, cảm nhận của Từ Phàm đối với hắn đã chậm rãi thay đổi.

Lúc này, Từ Phàm thừa nhận đại ca của hắn là đại ca tốt chân chính.

“Đại ca, dưỡng thương thật tốt, sau này ta bao hết thần đan đại bổ Huyền Hoàng của ngươi.” Từ Phàm nhìn hư ảnh của Thời Quang điện thầm nói.

Một đôi mắt lãnh đạm xuất hiện trên hư ảnh của Thời Quang điện, sau đó chớp mắt rồi đưa theo Thời Quang điện biến mất.

Từ Phàm bắt đầu xem xét ngọc giản trong tay, so sánh bản đồ phát hiện, bây giờ không có phi thuyền Hậu thiên linh bảo, nơi có thể lấy cũng chỉ có sáu khu vực chứa trọng báu thời gian trong tinh vực.

“Bồ Đào, sắp xếp một chút, ta muốn đi tinh vực một chuyến.”

“Lần này ta phải đi bằng chân thân, số 3 để lại cho ngươi.” Từ Phàm dặn dò.

“Chủ nhân, nếu ngươi đinh gia tốc thời gian trong tiên chu, xin hãy mang theo bản thể của ta.” Tiếng của Bồ Đào vang lên.

“Được, ta sẽ mang bản thể đi, phân thân ngươi ít nhất phải để lại một nửa bản nguyên.”

“Ta mang theo một con rối Kim Tiên là đủ rồi, nhiều hơn cũng lãng phí.” Từ Phàm nói.

“Tuân lệnh.”

Cuối cùng một tiên chu khổng lồ mang theo bản thể của Từ Phàm và Bồ Đào, bay về phía Tinh Nguyệt thành.

“Sư phụ, vậy ta đi cùng đi, rất lâu rồi không ra ngoài với sư phụ.” Từ Nguyệt Tiên vừa khéo ở tông môn nhìn thấy tiên chu, khẩn cầu nói.

“Đến đây đi, ngươi đến thật đúng lúc.” Từ Phàm cười ha ha nói.

Lúc hắn đi ra ngoài không muốn giấu diếm ai, nên lúc Từ Nguyệt Tiên hỏi Bồ Đào sẽ được báo sự thật.

Tiên chu đi đến Tinh Nguyệt thành, bắt đầu bay lên trời theo chỉ thị.

Bầu trời phía trên Tinh Nguyệt thành có một con đường, có thể an toàn đi thẳng đến Cửu Thiên, nơi đó có tinh môn Truyền Tống trận ra khỏi Tiên giới.

Tiên chu theo con đường an toàn kia đi thẳng đến Cửu Thiên, trong con đường đó có khắc đủ loại tiên trận, có thể đẩy nhanh tốc độ của tiên chu, gia tốc hơn trăm lần.

Không mất bao lâu đã ra khỏi con đường, đến Cửu Thiên.

Từ Phàm ở phòng điều khiển chính giương mắt nhìn lên, thì thấy một tinh môn khổng lồ sừng sững ở đằng xa.

Tinh môn khổng lồ đến mức dù tiếp nhận cả Tinh Nguyệt thành đi vào thì cũng không thành vấn đề.

“Chủ nhân, bởi vì trên tiên chu không mang theo hàng hóa gì, chỉ là xuất hành đơn giản, cho nên chỉ cần giao năm mươi vạn tiên ngọc là được.” Bồ Đào báo cáo.

“Vậy thì giao đi ~”

“Đi đâu thì tuân thủ quy củ nơi đó.” Từ Phàm gật đầu nói.

Bồ Đào điều khiển con rối đưa năm mươi vạn tiên ngọc, được cho phép tiến bào tinh vực trong phạm vi của tinh môn.

Vừa bước vào phạm vi của tinh môn, khung cảnh xung quanh lập tức thay đổi.

Chỉ thấy một con đường khổng lồ với dài hàng triệu km đầy ắp tiên chu muốn đi vào tinh vực.

“Chủ nhân, bên trong con đường này có một trạm truyền tống, nếu hẹn trước thì có thể trực tiếp truyền tống qua.” Tiếng của Bồ Đào vang lên, giải đáp nghi hoặc Từ Phàm vừa nghỉ đến.

“Thì ra là thế ~”

“Sư phụ, không ngờ tinh môn đi ra ngoài của Tiên giới lại hùng tráng như vậy.” Từ Nguyệt Tiên ở bên cạnh Từ Phàm nói.

“Tinh môn này đã tồn tại từ thời kỳ đầu khai sinh ra Tiên giới, chẳng qua một số thế lực lớn đã chiếm giữ tinh môn này.” Từ Phàm thản nhiên nói.

Bồ Đào điều khiển tiên chu, kiên nhẫn xếp hàng, dùng tốc độ tuần tra của tiên chu bay về phía tinh môn.

Con đường dài mấy triệu dặm không mất nhiều thời gian, tiên chu thuận lợi đi qua hết.

Sau khi tiến vào tinh môn, trực tiếp xuất hiện bên ngoài Mộc Nguyên Tiên giới.

“Bồ Đào, đi về địa điểm đại ca xác định gần nhất đi.”

Tuy Từ Phàm nơi đại ca đã thôi diễn cho hắn có bao nhiêu trọng bảo thời gian, nhưng chỉ nhìn đại ca tự bạo ba mươi tám lần, sẽ dám khẳng định các trọng bảo thời gian này tuyệt đối đủ mười vạn năm.

“Tuân lệnh, chủ nhân.”

Bồ Đào nói xong, điều khiển tiên chu mở mã lực, bay về phía nơi tàng trữ trọng bảo thời gian gần nhất.
Bình Luận (0)
Comment