Chương 1112: Bảo kính
Chương 1112: Bảo kính
“Ta có một ý kiến, không biết ngươi có muốn nghe hay không.” Con rối máy móc Tiểu A nói.
Hàn Phi Vũ dùng ánh mắt bốc khói nhìn con rối máy móc Tiểu A một cái, dưới tình hình như vậy, hắn không muốn nói thêm câu nào nữa.
“Trong tông môn có thuật bách luyện, là một loại công pháp luyện thể.”
“Chính là xem bản thân như một pháp bảo, dùng muôn vàn hoàn cảnh cực đoan để thử thách bản thân.” Con rối máy móc Tiểu A nói.
“Tại sao ngay từ đầu ngươi không nói ra.” Hàn Phi Vũ không khỏi chửi bới một câu, sau đó hắn lập tức cảm giác chút nước tồn tại trong thân thể mình bắt đầu từ từ mất đi.
Làn da khô héo, khuôn mặt khô khốc, lúc này thoạt nhìn Hàn Phi Vũ không khác gì người chết.
“Nơi này không có linh khí, ngươi cũng không tu luyện được, thuật bách luyện này còn có một loại khác đó chính là để thân chết trước, ký gửi thi thể, bách luyện thành Tiên.”
“Tu luyện công pháp này có một chỗ tốt, chính là sau khi tu luyện có thể dùng phương pháp nghịch chuyển hồi xuân, khôi phục sức sống của thi thể, sống lại thân thể.”
“Rất thích hợp cho ngươi sử dụng dưới tình hình hiện tại.” Con rối máy móc Tiểu A nói xong, truyền một bài công pháp vào trong đầu Hàn Phi Vũ.
Hàn Phi Vũ nhìn chằm chằm công pháp đó rất lâu, sau đó như nhận mệnh, bắt đầu vận chuyển dựa theo công pháp này.
Mặc dù nơi này không có linh lực, nhưng hắn có thể mượn nhiệt lượng này để rèn luyện bản thân.
Ngay lúc Hàn Phi Vũ đang muốn vận hành môn công pháp này, chút hơi nước cuối cùng trong cơ thể hầu như không còn, ý thức bắt đầu mơ hồ.
Đúng lúc này, hồ lô Bích Ngọc trước ngực Hàn Phi Vũ đột nhiên phóng ra một luồng lục quang, bảo vệ hắn.
Kết quả chỉ còn lại da bọc xương, Hàn Phi Vũ bắt đầu chậm rãi khôi phục sức sống, sau đó lại biến thành dáng vẻ vừa mới tiến vào tuyệt địa này.
“Không ngờ ngươi còn có chức năng hồi sinh.” Hàn Phi Vũ mừng rỡ vuốt ve hồ lô Bích Ngọc trước ngực nói, sau đó hắn lập tức cảm giác được nhiệt độ vô tận ập đến.
Độ ẩm trong cơ thể Hàn Phi Vũ lại bắt đầu bốc hơi.
“Đù, quả thực không cho ta một con đường sống!” Hàn Phi Vũ mắng.
Hắn đã suy nghĩ, đợi sau này tu vi cao lên, nhất định phải phá hủy mảng tuyệt địa này, nơi này quả thật không phải nơi cho người ở.
“Tiểu A, trước kia ngươi luôn có thể cứu ta trong lúc nguy nan, tại sao lần này lại không linh hoạt nữa vậy.” Hàn Phi Vũ nói.
“Tất cả điều kiện đã được tính toán, cảm thấy tuyệt địa này không cho ngươi chút đường sống nào cả.”
“Cho dù ngươi luyện tà thuật dùng thi thể luyện thành bảo cũng không kiên trì được đến cuối cùng.” Con rối máy móc Tiểu A nói.
“Còn có kí chủ tạm thời, sau khi hồi sinh, trạng thái của ngươi sẽ ở đỉnh phong, tốt nhất là đừng lãng phí thời gian, mau đi đi, phía trước còn tám trăm dặm là có thể ra ngoài.”
Hàn Phi Vũ vừa nghe phía trước còn tám trăm dặm, cảm giác vui sướng sau khi sống lại trong nháy mắt không còn nữa, hơi đau lòng nhìn điểm cuối xa xa.
“Thật sự là không có một cách nào cả sao?”
Đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên phát ra âm thanh chít chít.
Chỉ thấy một con chuột lớn màu đỏ tươi chui ra từ dưới đất, nhìn Hàn Phi Vũ một cái rồi lại chui xuống dưới đất.
“Tiểu A, đây chẳng phải là đường sống sao, sao trước kia ngươi không phát hiện ra.” Hàn Phi Vũ hơi oán giận nói.
“Ở đây quá nóng, đã đạt đến giới hạn ta có thể chịu đựng được, hoàn toàn không thể quét được không gian dưới lòng đất.” Con rối máy móc Tiểu A đứng đắn nói.
“Thôi vậy, bây giờ ngươi thấy rồi, có thể tìm cách bắt con chuột đó không, tất cả nước hoặc chất lỏng ở nơi này đều sẽ bốc hơi ngay lập tức một khi bị lấy ra.”
“Không có tiếp tế cho cơ thể phàm nhâm thì hoàn toàn không thể đi qua ngàn dặm này.” Hàn Phi Vũ nói.
“Hiện tại đang nghĩ cách!” Con rối máy móc Tiểu A nói.
Một canh giờ sau, con rối máy móc Tiểu A bắt con chuột lớn như bóng rổ đi về phía trước với Hàn Phi Vũ.
“Tạm đừng giết con chuột này, đợi ta đói khát không chịu được nữa rồi hẵng giết.” Tinh thần Hàn Phi Vũ chấn động nói.
Chỉ dựa vào con chuột này, Hàn Phi Vũ kiên quyết dựa vào uống máu ăn thịt nó để vượt qua cửu nhật viêm địa một ngàn dặm này.
Sau khi đến tuyệt cảnh tiếp theo, giọt nước mắt cảm động rơi xuống từ khóe mắt của Hàn Phi Vũ.
Hắn đã bị một ngàn dặm này của mình làm cho cảm động.
Sau khi cảm động xong, Hàn Phi Vũ bắt đầu quan sát khu vực mình đang đứng.
“Hình như đây không phải là tuyệt địa đúng không?” Hàn Phi Vũ hơi nghi ngờ nói.
Lúc này, hắn đang ở trong một đại điện, trong đại điện có ba viên cầu tròn phát sáng.
“Đây là phần thưởng sau khi ngươi vượt qua ba tuyệt địa, mau chọn một cái, sau đó ngươi có thể tiến vào tuyệt địa tiếp theo.” Con rối máy móc Tiểu A nói.
Sau đó Hàn Phi Vũ cũng nhìn thấy giải thích trên quang cầu.
“Phần thưởng, phần thưởng tốt nhất với ta bây giờ là để ta nghỉ ngơi một thời gian.” Cửu nhật viêm địa đã khiến cho Hàn Phi Vũ rất mệt mỏi.
Con rối máy móc Tiểu A chỉ vào thời gian đếm ngược bên dưới quang cầu, chỉ có một khắc để chọn phần thưởng, sau đó sẽ được truyền tống đến tuyệt địa tiếp theo.
“Được rồi!”
Hàn Phi Vũ thở dài, sau đó trực tiếp lựa chọn quang cầu ở giữa.
Hắn không quan tâm có được thưởng hay không, nhưng đừng vô ích là được.
Quang cầu biến mất, một bảo kính Hậu thiên linh bảo xuất hiện trước mắt Hàn Phi Vũ.
“Là một món Hậu thiên linh bảo, phần thưởng này đã đủ rồi.” Hàn Phi Vũ sờ về phía bảo kính Hậu thiên linh bảo.
Trong nháy mắt, một thông tin về bảo kính xuất hiện trong đầu Hàn Phi Vũ.
“Đây là một pháp bảo truyền tin có thể kết nối với ba ngàn giới?” Hàn Phi Vũ khiếp sợ nói.
Sau đó trong bảo kính bắt đầu tự động hiển thị các loại tin tức.
Nổi bật nhất trong số đó là những chuyện lớn xảy ra trong ba ngàn giới.
“Tốt nhất là các vị đạo hữu đừng đến thạch môn bắc cảnh vùng đất ngoài giới.”
“Tiên giới Thiên Hải đã bị Yêu tộc chiếm lĩnh, Thánh Nhân Yêu tộc ở Tiên giới này đã tuyên bố cấm Nhân tộc tiến vào Tiên giới Thiên Hải.”
“Năm Chân Long Đại La Long tộc ở Mộc Nguyên Tiên giới đã bị một Kim Tiên trấn áp, Nhân tộc lại xuất yêu nghiệt.”
“Thiên Đỉnh thương hội đã bỏ giá lớn chiêu mộ Thần Tượng có thể luyện chế Tiên thiên linh bảo.”
“Gần đây thương hội Thiên Vận thường xảy ra chuyện, nghi ngờ bị Thiên Đạo các giới nhằm vào.”
“Tiên chủ của Tiên triều Đại Càn lẫn nữa hét lớn với Long tộc: Ngươi đến đây!”
“Nhiếp chính trưởng công chúa của Tiên triều Đại Chu đã tìm thấy tình yêu đích thật đã nhớ nhung mấy mươi vạn năm, nhiếp chính vương của Tiên triều Đại Chu đã trở về.”
Hàn Phi Vũ nhìn thấy đủ loại tin tức, lập tức ngây ra.
Sau đó hắn chậm rãi lấy lại tinh thần, lần nữa nhìn về phía tin tức năm Chân Long Đại La bị Kim Tiên trấn áp.
“Không lẽ là sư tổ?” Hàn Phi Vũ nói xong, tay không khỏi điểm nhẹ lên dòng tin tức đó.
Sau đó mở ra một trang thông tin, bên trên ghi chép kỹ càng chân tướng của chuyện này.
“U là trời! Đúng là sư tổ.” Hàn Phi Vũ không khỏi thán phục.
“Sư tổ kiêu ngạo vô song, một mình trấn vạn giới!” Hàn Phi Vũ vui mừng hét lớn, sau đó một tia tình cảm tương tư xông vào trong lòng hắn.
“Muốn trở về tông môn quá, muốn đi gặp sư tổ, trong tông môn xảy ra nhiều chuyện như vậy mà ta lại không chứng kiến được, đáng tiếc quá rồi.”
Giây phút này, Hàn Phi Vũ cảm giác hồ lô Bích Ngọc thăng cấp đến Tiên Thiên chí bảo đã không còn quan trọng.