Chương 1131: Khảo hạch nhập môn
Chương 1131: Khảo hạch nhập môn
“Lịch luyện hơn mười vạn năm đã có thể có được một món Tiên Thiên chí bảo, chuyện tốt này, toàn bộ người của ba ngàn giới cầu cũng không được.”
“Ngươi đừng có không biết đủ!” Từ Phàm cười nhìn đồ tôn của mình nói.
“Giống như sư tổ ngươi đến bây giờ vẫn chưa có một món Tiên thiên linh bảo thật sự, mà ngươi đã đến lúc ghét bỏ Tiên Thiên chí bảo, quả nhiên là chênh lệch!”
Nghe Từ Phàm nói, Hàn Phi Vũ vội vàng nói: “Sư tổ, sao đồ tôn lại ghét bỏ được, chỉ là có chút hoài niệm thời gian tốt đẹp lúc trước.”
“Xem ra các ngươi ở tông môn quá thoải mái, sau này phải tìm chút việc cho các ngươi làm thôi.”
“Thấy ngươi ở chỗ này cũng xem như ổn định, lúc trước ta đã tính cho ngươi, một giới một hoạn nạn, thiên sơn tuyệt địa chính là trắc trở của ngươi ở Nam Đẩu Tiên giới.”
“Nhưng ngươi cũng không nên lơ là, có lẽ khi ngươi hoàn toàn buông lỏng, thử thách tiếp theo có thể sẽ xảy ra.”
Từ Phàm nói xong nhẹ nhàng vung tay lên, hai người họ trong nháy mắt xuất hiện trong một thế giới ảo cảnh.
“Nói chuyện phiếm xong, hiện tại để ta xem xem khoảng thời gian này ngươi có buông lỏng hay không, có dùng tâm tu luyện mấy đại kiếm trận ta dạy hay không.”
Trong thế giới Huyễn Cảnh, Từ Phàm triệu hoán ra đủ loại kẻ địch cho Hàn Phi Vũ.
Hàn Phi Vũ thay đổi sắc mặt, trong thiên sơn tuyệt địa đâu có thời gian tu luyện kiếm trận.
Lần này vừa ra ngoài thì buông lỏng, bỏ lại chuyện tu luyện kiếm trận lại phía sau.
Quả nhiên, không bao lâu sau Hàn Phi Vũ đã bị kẻ địch Từ Phàm triệu hoán chém giết.
Thế giới Huyễn Cảnh biến mất, hai người họ lại xuất hiện trong động phủ.
Trên mặt Hàn Phi Vũ lộ ra vẻ hổ thẹn.
Từ Phàm điểm ra một luồng linh quang nhập vào trong cơ thể Hàn Phi Vũ.
“Đây là khảo nghiệm Huyễn Cảnh, nếu như ngươi không thể vượt qua trong vòng mười vạn năm thì đừng trở về tông môn nữa.”
“Tu đạo như đi thuyền ngược dòng, nếu ngươi như vậy trải qua mười vạn năm, có lẽ sau khi ngươi trở lại tông môn ngay cả những đệ tử đời thứ tư thứ năm ngươi cũng không bằng.” Sắc mặt Từ Phàm nghiêm túc nói.
“Sư tổ, ta sai rồi!” Mặt Hàn Phi Vũ hối hận nói.
“Không có ý trách ngươi, trong ba ngàn giới này có nhân có quả.”
“Ngươi có được hồ lô Bích Ngọc, hưởng thụ được lợi ích bên trong thì phải thừa nhận nhân quả đằng sau.”
“Tục ngữ nói rất hay, chí bảo cho người có năng lực thì có ích, nếu như sau này thực lực của ngươi không mạnh…”
Từ Phàm không nói gì, nhưng hắn tin Hàn Phi Vũ sẽ hiểu hắn muốn nói gì.
“Sư tổ, ta hiểu rồi!” Hàn Phi Vũ nghiêm túc nói.
“Ta đến thiên sơn tuyệt địa xem một chút, sau đó sẽ ngồi Truyền Tống trận rời khỏi Nam Đẩu Tiên giới.” Từ Phàm nói xong, bóng dáng lập tức biến mất hoàn toàn.
Lúc này, trong trung tâm thành thánh sơn tộc Linh Điệp, tộc trưởng tộc Linh Điệp thở phào nhẹ nhõm.
Cơ thể run rẩy cũng trở lại bình thường, nhưng vẫn còn chút sợ hãi trong mắt.
Lúc Từ Phàm hàng lâm ở lãnh thổ tộc Linh Điệp không che dấu khí tức của bản thân, trực tiếp bị tộc trưởng tộc Linh Điệp cảm giác được.
Tộc trưởng nhanh chóng trở lại động phủ của mình, dùng cánh bao bọc toàn thân, đây là trạng thái của tộc Linh Điệp khi gặp phải thứ mình sợ nhất.
“Quá khủng khiếp, Kim Tiên Nhân tộc đó lại khiến cho ta có cảm giác như nhìn thẳng vào Thiên Uyên.”
“Cũng may lúc trước không làm khó thằng nhóc Nhân tộc đó, nếu không đại họa của tộc ta sắp tới.”
Lối vào thiên sơn tuyệt địa, ở Nam Đẩu Tiên giới.
Từ Phàm ngẩng đầu nhìn hai ngọn núi khổng lồ không biết bao nhiêu vạn trượng, sau đó cất bước đi vào thiên sơn tuyệt địa.
Kết quả vừa bước vào, không lâu sau đó đã ra ngoài.
“Khảo hạch nhập môn của Nguyên Thủy tông không có nhiều ý nghĩa, đi!” Trên mặt Từ Phàm hơi khó chịu nói.
Theo cách nói của Hàn Phi Vũ, sau khi hắn vượt qua mấy cửa ải đó có lẽ sẽ có giải thưởng.
Nhưng đợi sau khi hắn thông qua mấy cửa ải đó, lại được thông báo mình đã là đệ tử nội định của Nguyên Thủy tông, khảo hạch không có phần thưởng.
“Bồ Đào, vạch ra lộ trình tốt nhất để trở về Mộc Nguyên Tiên giới cho ta.” Từ Phàm nói.
“Tuân lệnh chủ nhân, đầu tiên ngươi cần truyền tống từ Nam Đẩu Tiên giới đến Tiên giới Thiên Lam, sau đó lại ngồi Truyền Tống trận độc quyền của thương hội Thiên Vận truyền tống đến Tiên giới của bọn họ.”
“Sau đó có thể đi thẳng đến Tiên triều Đại Càn, lại truyền tống từ Tiên triều Đại Càn đến Tiên giới Thiên Hổ…”
Từ Phàm nghe Bồ Đào lập kế hoạch lộ tuyến cho mình, bỗng nhiên cảm giác sau này cần phải nghiên cứu một chút, phân thân Quang Thần thiên tôn đó trong nháy mắt sao có thể đưa mình đến vị trí xa xôi như vậy.
Còn có Hoàng Sơn, dường như trong nháy mắt đã đưa mình ra khỏi ba ngàn giới.
Những thủ đoạn này với cảnh giới Kim Tiên như hắn, thậm chí là cảnh giới Đại La cũng không thể thôi diễn được.
“Trên đường đi, nếu chủ nhân không dừng lại, nhanh nhất là mười năm có thể đến Ẩn Linh môn.” Sau đó Bồ Đào lại nói.
“Mười năm thì mười năm, xem như đi du lịch!”
Từ Phàm rời khỏi thiên sơn tuyệt địa bay về phía thành lớn gần đây nhất.
...
Năm năm sau, Tiên giới Hải Sơn lãnh thổ Tiên triều Đại Càn.
Từ Phàm bước ra từ trong Truyền Tống điện tráng lệ, quay đầu lại quan sát tòa Truyền Tống điện này một chút.
“Trước mắt cho thấy, Truyền Tống điện này là thứ tráng lệ nhất mà ta từng thấy.” Từ Phàm tán thưởng.
Năm năm nay hắn đã xuyên qua nhiều Tiên giới, cũng có cái nhìn sơ bộ về phong cảnh của các Tiên giới lớn.
“Nếu không phải tông môn đối mặt với nguy hiểm Tổ Long, đúng là ta muốn ở trong những Tiên giới này chơi một thời gian.” Từ Phàm có chút đáng tiếc nói.
Sau đó hắn lập tức đi về phía một Truyền Tống điện quy mô lớn hơn.
Ngay lúc Từ Phàm muốn tiến vào Truyền Tống điện, đột nhiên bị gọi lại.
“Vị đạo hữu này, ngươi truyền tống từ Tiên giới khác đến Tiên triều Đại Càn, không trải nghiệm đặc sắc nơi này đã đi, chẳng phải là đáng tiếc sao.” Một âm thanh dịu dàng hơi quyến rũ vang lên.
Một thân váy trắng, mái tóc dài mềm mại buông thẳng bên hông, khiến người nhìn thấy có cảm giác như ánh trăng sáng.
Biểu cảm của nữ nhân rất tươi sáng, nhìn Từ Phàm nở nụ cười rực rỡ.
Đổi lại là người bình thường, bóng dáng hoặc cảm giác của mối tình đầu sẽ hiện lên trong lòng.
Nhưng trong lòng Từ Phàm không có tia gợn sóng nào, thậm chí có chút muốn cười.
“Tiên triều Đại Càn có đặc sắc gì có thể khiến ngươi chặn đường ta.” Nhìn thấy nữ tử trước mắt, Từ Phàm cười rộ lên.
Bởi vì hắn phát hiện trong đạo trường của các Truyền Tống điện có rất nhiều nữ tử như vậy.
“Đạo hữu, ta không có ý khác, chỉ là muốn hỏi đạo hữu có hứng thú thưởng thức thịt rồng đặc sắc ở Tiên triều Đại Càn một chút hay không.”
“Đạo hữu yên tâm, những thịt rồng đó đều là loại rồng câm của Long tộc, ăn vào sẽ không dính nhân quả.” Nữ tử đó nói.
“Dẫn đường, để ta xem xem đặc sắc của Tiên triều Đại Càn các ngươi đặc sắc đến cỡ nào.”
Một bữa ăn mà thôi, sẽ không chậm trễ nhiều thời gian.
Ngoài ra Từ Phàm còn có chút tò mò, muốn xem xem bên trong có chiêu trò gì.
“Được, xin đạo hữu đi theo ta!”
Trên một tiên sơn cực kỳ đẹp đẽ, Từ Phàm nhìn thấy món ăn hiếm lạ trước mắt không khỏi gật đầu.
Mặc dù mùi vị của thịt rồng này không sánh được với tiệc rồng mà Thiên Thực Kim Tiên làm ra.
Nhưng hương vị cũng có nét độc đáo riêng, khiến thịt rồng làm ra có cảm giác khác biệt.
Từ Phàm rất hài lòng với điểm này.
Chính ngay lúc này, nữ tử dẫn Từ Phàm đến nơi này bưng một vò rượu nhẹ nhàng bước về phía Từ Phàm.