Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 1150 - Chương 1150: Xem Kịch

Chương 1150: Xem kịch Chương 1150: Xem kịch

Trong Ẩn Linh môn, Từ Phàm nhìn tiên kiếm Tiên thiên linh bảo ẩn chứa không gian đại đạo vừa lấy được, không khỏi nở nụ cười.

“Không dễ dàng mà, lăn lộn ở Tiên giới nhiều năm như vậy, bây giờ mới kiếm chác được thanh tiên kiếm Tiên thiên linh bảo hoang dại này.”

“Bồ Đào, ngươi đánh giá thử xem, nếu muốn bán ra, Tiên thiên linh bảo này trị giá bao nhiêu Huyền Hoàng chi khí?” Từ Phàm điều khiển tiên kiếm bay tới bay lui bên người mình.

“Căn cứ vào uy năng của Tiên thiên linh bảo này suy đoán, ước chừng trị giá ba vạn tám ngàn tinh Huyền Hoàng chi khí, có thể trực tiếp bán cho Thiên Đỉnh thương hội hoặc Thiên Vận thương hội.” Giọng Bồ Đào vang lên.

Lúc này, Từ Phàm dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, gọi Tiên thiên linh bảo tiên kiếm trở lại trong tay.

“Nếu ta dùng nó chém mở màn chắn giữa Tiên giới và tinh vực, vậy có phải có thể quang minh chính đại trốn thuế rồi không?” Từ Phàm nói, ánh mắt càng sáng hơn.

“Chủ nhân, căn cứ theo đánh giá của Bồ Đào, Đại La tinh thông đại đạo Không Gian cầm tiên kiếm này chém ra toàn lực, có thể phá bỏ màn chắn giữa Tiên giới và tinh vực.”

“Nhưng hiện giờ trong tông môn chỉ có chủ nhân có thực lực chém ra được một kiếm này.” Bồ Đào nói.

“Bồ Đào, e là ngươi còn chưa có số liệu Thần Phù sư đỉnh cấp nhất đâu nhỉ?” Từ Phàm đắc ý nói.

Theo sau, hắn cầm Tiên thiên linh bảo xuất hiện trên Cửu Thiên.

Sau đó chém ra một kiếm vào điểm yếu của không gian, thông đạo giữa Tiên giới và tinh vực bị chém mở ra.

Lúc này trên không xuất hiện một cự thủ cầm phù bút, lấy không gian làm giấy, bắt đầu vẽ tiên thiên linh văn.

Sau đó không bao lâu, một ngọc phù màu ngọc trong suốt xuất hiện trong tay Từ Phàm.

“Về sau có thần phù này rồi, chỉ cần đưa vào năng lượng vào trong đó là có thể đả thông thông đạo giữa Tiên giới và tinh vực.” Từ Phàm cười nói.

“Đã ghi vào trong cơ sở dữ liệu.” Giọng Bồ Đào vang lên.

Ngay lúc Từ Phàm tính toán trở về thì đột nhiên cảm nhận được, ngoài mấy chục quang giáp có một đám Đại La thánh giả đang chiến đấu.

“Đi, chúng ta qua đó xem náo nhiệt.” Khóe miệng Từ Phàm khẽ nhếch lên.

Lúc này, hai Đại La Yêu tộc đang bị bốn Đại La tộc Cổ Thần vây công.

“Chúng ta không oán không thù, vì sao lại phục kích huynh đệ bọn ta ở đây?” Thánh giả Đại La Tượng tộc dẫn đầu phẫn nộ hỏi.

“Chuẩn Thánh bọn ta đã hạ lệnh, gặp được thánh giả Đại La riêng lẻ bên ngoài nhất định không được buông tha.” Trong mắt Đại La tộc Cổ Thần hiện lên vẻ thù hận.

Trong trận chiến tranh đoạt Tiên thiên linh bảo, Yêu tộc đã chém giết hơn một nửa Đại La thánh giả tộc Cổ Thần, món nợ máu này nhất định phải trả về.

Nơi xa, trên mặt Từ Phàm đang ẩn thân xem kịch lộ ra vẻ cực kỳ lòng.

Đúng, chính là như vậy, thứ hắn muốn chính là loại cảm giác này.

Ngay lúc này, một pháp tướng cự tượng xuất hiện trên Cửu Thiên, cuối cùng nhảy lên thật cao, một đôi chân voi đủ để chống trời đạp thật mạnh lên Cửu Thiên.

Theo sau, không gian rách nát, phong tỏa không gian quanh bốn người tộc Cổ Thần cũng theo đó biến mất.

Hai Đại La Yêu tộc đang muốn thừa cơ vượt không gian thoát khỏi nơi này.

Nhưng Từ Phàm ở nơi xa xem kịch sao có thể để vậy, kết quả là trong khe nứt không gian xuất hiện một cự thủ màu lục.

Búng một cái, bắn hai Đại La Yêu tộc bay trở về.

Bốn Đại La tộc Cổ Thần lại phong tỏa không gian xung quanh lần nữa.

Lúc này, nơi xa bỗng hiện ra một Đại La tộc Mộc Nguyên.

“Cảm tạ.” Đại La tộc Cổ Thần dẫn đầu nhìn thoáng qua Đại La tộc Mộc Nguyên nói.

“Không cần khách khí.” Đại La tộc Mộc Nguyên cười nói.

“Thấy huynh đệ lạ mặt, xưng hô thế nào.”

“Kêu ta Nhục Thân là được.” Đại La tộc Mộc Nguyên nói xong, biến mất không thấy.

Từ Phàm ở một bên xem kịch đã lấy ra phần ăn hóng hớt, chuẩn bị đứng bên lẳng lặng hoàn chỉnh thưởng thức xong vở kịch này.

Bốn Đại La tộc Cổ Thần đối chiến với hai Đại La Yêu tộc.

Bởi vì Đại La tộc Cổ Thần toàn lực nén giận xuất thủ, không lưu tình một chút nào.

Cho nên cả trận đấu xuất sắc dị thường, cuối cùng còn kinh động Chuẩn Thánh hai bên.

Lúc Từ Phàm vốn cho rằng chuyện này sẽ diễn biến thành Chuẩn Thánh đại chiến, nhưng không nghĩ tới cuối cùng Chuẩn Thánh Yêu tộc lại thỏa hiệp, thế mà dựng lên một lôi đài trên Cửu Thiên.

Đại La hai bên hai đấu hai, vừa phân cao thấp, cũng quyết sinh tử.

Từ Phàm nấp một bên xem kịch, xem bốn Đại La chém giết sinh tử, bắt đầu bình luận từng người.

“Tượng tộc không hổ là tồn tại từng sinh ra Chuẩn Thánh, vận dụng đại đạo Không Gian và chữ Chấn tinh diệu như thế.”

“Chỉ tiếc đây là đấu lôi đài, cuối cùng đánh lên vẫn là tộc Cổ Thần lợi thế hơn một ít.”

“Tộc Cổ Thần kia, tu luyện không tới nơi tới chốn à, vậy mà bị Đại La Tượng tộc đánh hai ba cái là ngoẻo rồi, ngươi cố gắng lên tí báo thù đi chứ.”

Theo lời bình của Từ Phàm, cả trận đấu lôi đài lấy tộc Cổ Thần một đổi hai kết thúc.

“Chuẩn Thánh Cổ Thần, bây giờ ngươi nguôi giận rồi chứ? Sau này đừng nhắm vào Yêu tộc ta nữa.” Chuẩn Thánh Kim Sí Đại Bàng nhìn Chuẩn Thánh tộc Cổ Thần nói.

“Nguôi giận? Còn sớm lắm.” Cổ Thần hừ lạnh một tiếng, mang theo thủ hạ Đại La rời đi.

Chuẩn Thánh Kim Sí Đại Bàng nhìn thi thể hai Đại La Yêu tộc ngã xuống, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.

Sau một tiếng thở dài nặng nề, Chuẩn Thánh Kim Sí Đại Bàng mang theo thi thể hai Đại La Yêu tộc biến mất không thấy.

“Đáng tiếc ghê, Chuẩn Thánh Yêu tộc sao mà nhát vậy, làm hắn luôn đi chứ.”

Từ Phàm không được nhìn thấy chiến đấu giữa Chuẩn Thánh, cảm thấy thất vọng cực kỳ.

Trong Ẩn Linh môn, Vương Huyền Tâm mặt đầy mỏi mệt đi ra từ trong Nguyên giới.

Trong ánh mắt đã không còn vẻ ngạo nghễ, khí phách lúc trước.

“Trong tông môn, người ngọa hổ tàng long quá nhiều.” Vương Huyền Tâm nói.

Ban đầu cắn cho rằng có thể nhẹ nhàng trở thành người có chiến lực đứng thứ hai giai đoạn Đại Thừa trong tông môn, nhưng khi khiêu chiến lên lại khiến hắn có hơi tuyệt vọng.

Càng khiêu chiến, lòng hắn càng thấy hoảng sợ.

Lúc hắn vốn cho rằng Tiêu Lạc Phàm đã là cực hạn, hắn lại gặp Trương Học Linh.

Bồ Đào đặc biệt nhờ Trương Học Linh đi Nguyên giới một chuyến, ghi chép chiến lực Đại Thừa kỳ của hắn vào, chính là vì để cho Vương Huyền Tâm khiêu chiến.

Số liệu phân thân Đại Thừa của Trương Học Linh không làm Bồ Đào thất vọng, khiến Vương Huyền Tâm khiêu chiến vô cùng tuyệt vọng.

“Sao Trương Học Linh lại khó đánh như vậy?” Vương Huyền Tâm có chút đau đầu nói.

Vương Huyền Tâm đi tới Tàng Kinh các, thấy được Trương Học Linh đang ngồi ở cửa đọc sách.

Vì thế Vương Huyền Tâm đi qua.

Hai người đồng tu ba trăm đạo pháp, giữa hai bên dường như có cảm ứng lẫn nhau, đồng thời nhìn về phía đối phương.

“Sư huynh, làm sao mới có thể đánh bại ngươi thời kỳ Đại Thừa vậy?” Vương Huyền Tâm không nhịn được mở miệng hỏi.

“Lại nói, ngươi khiêu chiến phân thân chiến lực số liệu Đại Thừa kỳ của ta vẫn là ta chiếm tiện nghi.”

“Làm sao để đánh bại ta, ngươi vào trong Tàng Kinh các xem một chút là hiểu.”

“Sau khi ngươi vào tông môn còn chưa từng đến Tàng Kinh các nhỉ? Lấy thiên phú của ngươi, tuy đánh không lại Đại trưởng lão cùng thời kỳ nhưng đánh ta thì dư dả.”

Trương Học Linh nói, mang theo Vương Huyền Tâm đi vào Tàng Kinh các.

Vương Huyền Tâm tiện tay lấy ra một ngọc giản ghi lại Hoả Cầu thuật xem, sau đó trên mặt lộ ra vẻ rung động.

Một cánh cửa thế giới mới từ từ mở ra với Vương Huyền Tâm.

“Trước kia là ta quá kiêu ngạo.”
Bình Luận (0)
Comment