Chương 1161: Cho vay
Chương 1161: Cho vay
“Tiện tay mà thôi thôi, những năm này ta ở trong tộc Linh Điệp các ngươi rất thoải mái, bây giờ tộc các ngươi gặp nạn ta chỉ là giúp một tay mà thôi.”
“Về phần những tiên ngọc kia, tộc các ngươi lượng sức mà làm là được.” Hàn Phi Vũ nói.
Một dị tộc chỉ có một Đại La thánh giả thì có thể có bao nhiêu đồ vật chứ, cho dù lấy ra hắn cũng chướng mắt.
“Tộc Linh Điệp bọn ta từ xưa nay không thiếu bất cứ thứ gì, cho bọn ta chút thời gian, ta sẽ gom đủ tiên ngọc còn lại trả cho ngươi.”
“Tiểu Hoa, ngươi tiếp tục ở lại bên cạnh khách quý tộc ta, chiêu đãi mọi thứ cho tốt.” Đại La thánh giả tộc Linh Điệp nói xong liền rời đi.
“Giờ ta có có thể tùy tiện uống Thiên Hồn nhưỡng của tộc Linh Điệp các ngươi không?”
Mắt Hàn Phi Vũ mang theo ý cười, Thiên Hồn nhưỡng của tộc Linh Điệp nổi tiếng khắp Nam Đẩu Tiên giới, trước đây sau khi hắn nghe nói thì đặc biệt muốn nếm thử.
Nhưng Tiểu Hoa không đồng ý, cho dù Hàn Phi Vũ lấy tiên ngọc ra mua, cũng bị Tiểu Hoa lấy đắp vào khoản nợ của hắn, những năm này chỉ cho hắn nếm một bình nhỏ.
“Không… À, ta đi lấy cho ngươi.”
Tiểu Hoa trong đột ngột còn chưa thích ứng với sự chuyển biến thân phận của Hàn Phi Vũ.
Sau khi kịp phản ứng lại, nàng vẫy cánh nhỏ bay về Thánh thành.
“Ta ở trong động phủ chờ ngươi, nhớ lại làm thêm chút thức ăn đó.” Hàn Phi Vũ nói xong, bay về hướng động phủ của mình.
Trong động phủ, Hàn Phi Vũ lấy ra bảo kính truyền tin liên lạc với Bồ Đào.
“Bồ Đào, có biện pháp nào để ta bây giờ lập tức có thể đối phó với Đại La thánh giả không?” Hàn Phi Vũ hỏi.
Hắn nghĩ, sau này không thể cứ mỗi lần qua mười năm là mời Đại La Thiên Đỉnh thương hội ra tay một lần được, bốn trăm tỷ tiên ngọc, cho dù là hắn cũng cần một thời gian mới có thể gom đủ.
“Cần phải xem ngươi muốn đối phó đại lão cấp bậc nào. Trong tình huống bình thường, chiến trận do chín con rối Kim Tiên của tông môn tạo thành, đối chiến với Đại La thánh giả bình thường không thành vấn đề. Nếu muốn đánh chết, có thể cần trả giá đại giới hai, ba con rối Kim Tiên.” Bồ Đào nói.
“Bồ Đào, ta gặp phải chút vấn đề ở Nam Đẩu Tiên giới, cần gấp loại thủ đoạn đối phó Đại La thánh giả này. Hiện tại ngươi có thể bán cho ta chín con rối Kim Tiên loại như ngươi nói, đưa tới trong vòng hai mươi năm được không?”
“Trước mắt tông môn đang tự do trong tinh vực, muốn đưa đến chỗ ngươi Nam Đẩu Tiên giới trong hai mươi năm, cần cái giá cực lớn, chỉ riêng lộ phí ngươi cần thanh toán thôi đã năm trăm tỷ tiên ngọc, lại bao gồm thêm cả con rối Kim Tiên cùng bộ kiện, tư liệu nguyên bộ, giá trị của nó đã vượt qua năm mươi tinh Huyền Hoàng chi khí.” Bồ Đào nói.
“Có thể vay không? Hiện tại ta có hạn mức bao nhiêu?” Hàn Phi Vũ từ trước giờ luôn hào khí cũng nói ra từ vay này.
“Hạn mức vay của ngươi được quyết định bởi hạn mức tông môn có thể thừa nhận, nhưng nếu như Huyền Hoàng chi khí ngươi cũng dự định sau mười vạn năm mới trả, có lẽ chỉ riêng lãi thôi ngươi đã cần thanh toán hơn ngàn tinh Huyền Hoàng chi khí rồi.”
“Xin hỏi, hiện tại còn muốn vay sao?” Bồ Đào dùng giọng điệu cực kỳ chuyên nghiệp hỏi.
“Đương nhiên.” Hàn Phi Vũ nghiêm túc gật đầu nói, lấy tình thế bây giờ, con rối cấp Kim Tiên đã không còn thích hợp với hắn.
“Chờ một lát, hiện tại đang yêu cầu chủ nhân phê chuẩn.”
Trong Ẩn Linh môn, Từ Phàm đang đánh cờ với Lý Tinh Từ thì nhận được báo cáo từ Bồ Đào.
“Muốn mua chín con rối Kim Tiên của tông môn gửi qua khẩn cấp, xem ra là bên kia xảy ra không ít chuyện.” Từ Phàm sờ cằm nói, trong lòng tính toán rốt cuộc có nên bán cho đồ tôn hay không.
“Nói cho Phi Vũ, đã có những thứ này thì phải tiếp nhận đại giới nhân quả do những thứ này mang đến, hắn đồng ý thì đưa tới cho hắn.” Từ Phàm một quân ăn hết mười mấy quân của Lý Tinh Từ.
“Tuân lệnh.”
Trong Nam Đẩu Tiên giới, sau khi Hàn Phi Vũ nghe xong có hơi do dự, hắn nghe ra ý của sư tổ mình, chỉ cần mang những thứ này trên người, kiếp nạn nhất định phải đến trên người mình có lẽ sẽ tăng gấp bội.
“Bồ Đào, gửi chín con rối Kim Tiên kia qua đây.”
“Có thể thuận tiện mang hộ phần Toàn Long yến của ta qua chung luôn không? Lại giúp ta kiếm mấy thứ khác nữa, ta sẽ bảo Tiểu Linh gửi danh sách cho ngươi.” Hàn Phi Vũ cắn răng nói, kiếp nạn mà thôi, cũng không phải hắn chưa từng trải qua.
“Được, những thứ ngươi cần dự tính sau mười bảy năm sẽ đưa đến trên tay ngươi.” Sau khi Bồ Đào nói xong lập tức ngắt máy.
Cùng lúc đó, trong Ẩn Linh môn, chiếc tiên chu Hậu thiên linh bảo nhanh nhất đang bay nhanh về hướng Mộc Nguyên Tiên giới.
Lúc này, Tiểu Hoa mang theo Thiên Hồn nhưỡng tới động phủ của Hàn Phi Vũ.
“Đây là Thiên Hồn nhưỡng ngươi muốn, còn có mấy món phù hợp khẩu vị Nhân tộc ta tự làm.”
Tiểu Hoa nói, bày từng thứ lên bàn ăn.
Hàn Phi Vũ thong dong tự tại ngồi bên bàn ăn, uống một ngụm rượu, ăn một ngụm đồ ăn, vui vẻ.
Tiểu Hoa ngồi đối diện Hàn Phi Vũ, một đôi mắt đẹp tỏa ra ánh sáng lung linh nhìn chằm chằm Hàn Phi Vũ.
“Ngươi ở lại tộc Linh Điệp có ý đồ gì, trước đây ngươi tuyệt đối có năng lực trả nợ hết những tiên ngọc kia.” Tiểu Hoa rốt cuộc nhịn không được hỏi.
“Ta bị thứ bẩn quấn thân, ở chỗ tộc các ngươi còn tính là tương đối an toàn hơn chút.” Hàn Phi Vũ nói, thật ra hắn hoài nghi có phải vì hắn đến, tộc Linh Điệp mới có thể suýt gặp phải tai hoạ diệt tộc hay không.
“Vậy ư? Ngày đó sư tổ ngươi sang đây thăm ngươi, căn cứ theo lời tộc trưởng nói, sư tổ kia của ngươi là một đại nhân vật khó lường của Nhân tộc, ngay cả hắn cũng không thể giải quyết sao?” Tiểu Hoa có chút tò mò hỏi.
“Không giải quyết được, chỉ có thể tự ta trải qua.”
“Yên tâm, ta sẽ không ở lại tộc Linh Điệp các ngươi quá lâu, ngàn năm sau, tự ta sẽ rời đi.”
“Đến lúc đó, khoản nợ tộc các ngươi thiếu ta cũng không cần trả nữa.” Hàn Phi Vũ nhìn ly rượu trống trên bàn, ra hiệu cho Tiểu Hoa rót rượu.
Tiểu Hoa vội vàng rót ra một ly rượu.
“Thiên Hồn nhưỡng tộc các ngươi quả nhiên không tệ.” Hàn Phi Vũ cười nói.
“Sau này, mỗi ngày muốn uống đều có thể uống.”
“Không cần, thỉnh thoảng say một lần là được.”
Trong Ẩn Linh môn, Từ Phàm cùng các đồ đệ đang xem phát sóng trực tiếp trận đại đào sát thứ hai trong tiểu viện.
Lúc này, trong màn sáng phát sóng trực tiếp đang diễn ra cảnh Vương Huyền Tâm bị nhằm vào vô hạn.
Đủ loại thủ đoạn cổ quái kỳ lạ khiến Vương Huyền Tâm có chút khó lòng phòng bị.
Nguyền rủa, hạ độc, đủ loại tiên thuật bản nguyên tiêu cực giống như không cần tiền, một đợt lại một đợt, theo đường nhân quả của thế giới đại đào sát bay về phía Vương Huyền Tâm.
Thậm chí có đệ tử lấy mạng sống ra đánh đổi, kích phát ra tiên thuật bản nguyên vượt xa cấp độ này của hắn.
“Bồ Đào, tỉ lệ thắng của Vương Huyền Tâm lần này là bao nhiêu?” Từ Phàm cười hỏi.
“Chỉ có bốn mươi phần trăm.”
“Thật sự không thể không nói, thủ đoạn này so với những thủ đoạn đối phó với Hùng Lực trước đây còn bẩn hơn chút.” Vương Hướng Trì nhìn màn sáng phát sóng trực tiếp, có phần không đành lòng nói.
“Không có cách nào, người mạnh nhất ở đâu cũng sẽ bị nhằm vào thôi.” Từ Cương ở bên cạnh nói.
Lúc này, chiến lực của Vương Huyền Tâm đã giảm đi một nửa so với ban đầu, hơn một trăm người lần trước vây công hắn trước nhất xuất hiện bên cạnh Vương Huyền Tâm.
“Hình như các ngươi tới sớm hơn chút nhỉ?” Vương Huyền Tâm nhìn hơn một trăm người này, bình tĩnh nói.
“Mặc dù lúc này chúng ta tới vây ngươi, thủ đoạn có hơi bẩn, nhưng mà rất thực dụng.” Hạng Vân nói.
“Kẻ thắng làm vua, có bẩn hay không, kẻ bại không có tư cách bình luận.” Vương Huyền Tâm nói, trong mắt hắn, một đối nhiều là một loại hành vi rất công bằng.