Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 1160 - Chương 1160: Hai Mươi Năm

Chương 1160: Hai mươi năm Chương 1160: Hai mươi năm

Lúc này, toàn tộc Linh Điệp cũng nhận được tin tức, kẻ thù truyền kiếp của tộc bọn họ - tộc Bạch Lân đã đánh tới, dẫn đầu là hai vị Đại La tộc Bạch Lân.

Sau khi nhìn thấy tin tức này, sắc mặt Tiểu Hoa lập tức tái nhợt.

Tin tức này là do tộc trưởng bọn họ phát ra, bảo các nàng thừa lúc tộc Bạch Lân còn chưa hoàn toàn đánh tới Thánh thành rời đi, coi như là giữ lại một phần huyết mạch vì tộc Linh Điệp.

“Phi Vũ, nợ ngươi thiếu đều không cần trả nữa, hiện tại ngươi có thể rời đi, quay về lãnh thổ Nhân tộc rồi.” Tiểu Hoa nhìn Hàn Phi Vũ, có chút không nỡ nói.

Trải qua nhiều năm chung sống, nàng đã sinh ra chút cảm tình với Nhân tộc này, thậm chí muốn để bản nguyên hai người hợp làm một, trồng ra đời sau của chung hai người bọn họ trong bí cảnh của các nàng.

“Sao vậy? Có phải chủng tộc đối địch của các ngươi đánh tới rồi không?” Hàn Phi Vũ hơi nghi hoặc hỏi.

“Tộc Bạch Lân, là kẻ thù truyền kiếp của tộc ta.”

“Những năm này vẫn luôn đánh có qua có lại, nhưng không nghĩ tới một vị thiên tài tộc bọn họ đã đột phá đến cảnh giới Đại La, hiện tại dẫn đầu đại quân đến tộc ta báo thù.” Sắc mặt Tiểu Hoa tái nhợt nói.

Nàng hiểu, một tiểu Chân Tiên không có chủng tộc dựa vào, sinh sống trong lãnh thổ Nhân tộc để lại chuyên dành cho những dị tộc là khó khăn đến cỡ nào.

Ngay vào lúc này, một tín niệm to lớn trong nháy mắt toả định cả Thánh thành, bao gồm cả khu vực biên giới Thánh thành chỗ Hàn Phi Vũ.

“Phi Vũ, ngươi đi đi.” Tiểu Hoa nói.

“Vậy ngươi thì sao?”

“Tộc ta gặp phải họa diệt tộc, còn có thể làm sao nữa, chỉ có thể tử chiến.” Vẻ mặt Tiểu Hoa kiên định nói.

Lúc này, khí linh tùy thân của Hàn Phi Vũ đã giải thích cho hắn khốn cảnh mà tộc Linh Điệp đang phải đối mặt.

Đơn giản mà nói, tộc Bạch Lân hơn tộc Linh Điệp một Đại La thánh giả, phương diện khác lực lượng tương đương.

“Trước tiên đừng lo lắng, ta suy nghĩ biện pháp khác một chút, giúp tộc các ngươi cản qua lần kiếp nạn này vẫn là không thành vấn đề.”

Lúc này, trên không Thánh thành tộc Linh Điệp, hai tộc đã bắt đầu chiến đấu.

Trên Cửu Thiên, hai Đại La tộc Bạch Lân đối chiến Đại La thánh giả tộc Linh Điệp.

Kim Tiên còn lại của hai tộc thì chiến đấu phía trên Thánh thành.

Lúc này, vừa vặn có một Kim Tiên tộc Bạch Lân thấy được Tiểu Hoa và Hàn Phi Vũ ở nơi xa, thế là hừ lạnh một tiếng, xông về phía hai người.

Giữa bầu trời rải đầy bụi vảy trắng có thể khiến người ta tê liệt vô tri.

Một tấm lưới lớn ngưng tụ từ kịch độc phủ tới chỗ Tiểu Hoa và Hàn Phi Vũ.

“Đại La thì ta không đối phó được, nhưng Kim Tiên còn không ức hiếp đến trên đầu ta được đâu.”

Hàn Phi Vũ vừa dứt lời, một kiếm trận bảo vệ hai người lại, sau đó một con rối kiếm tiên Kim Tiên kỳ từ trong kiếm trận xông ra.

Một luồng kiếm khí xông thẳng lên mây xanh, Kim Tiên tộc Bạch Lân thành thi thể không đầu từ trên trời rơi xuống.

“Theo ta đi thôi, đại thế đã mất, một Chân Tiên như người cứu vãn không được loại tình hình này đâu.” Hàn Phi Vũ khuyên nhủ.

“Tộc ta tuy nhỏ, nhưng cũng là nơi sinh ta, nuôi ta, nếu tộc ta bị diệt, một mình ta sống tạm trên đời này lại để làm gì.” Tiểu Hoa nói, lập tức muốn xông vào trong Thánh thành.

Hàn Phi Vũ vội vàng ngăn cản Tiểu Hoa.

“Ngươi nói nếu bây giờ ta mời tới một vị Đại La thánh giả giúp tộc Linh Điệp các ngươi, vậy nguy cơ của tộc các ngươi có phải lập tức giải trừ rồi không?” Hàn Phi Vũ hỏi.

Những năm này hắn ở lại trong tộc Linh Điệp rất vui vẻ, mỗi ngày đều có đủ loại mỹ nhân tộc Linh Điệp bổ mắt lúc ẩn lúc hiện trước mắt hắn, bên cạnh còn có Tiểu Hoa đi theo.

Tương đối có cảm giác không buồn không lo, vui vẻ tiêu dao như ở tông môn.

“Hiện tại tộc Bạch Lân chỉ nhiều hơn tộc ta một vị Đại La, chỉ cần ngươi có thể nhờ người đó cản lại một người trong đó, tộc ta liền có thể đối mặt với tiến công từ tộc Bạch Lân.” Tiểu Hoa suy nghĩ rồi nói.

“Ngươi chờ ta.” Hàn Phi Vũ nói, lấy ra bảo kính truyền tin, liên hệ tới Thiên Đỉnh thương hội ở giới này.

“Nơi đây là tổng bộ Thiên Đỉnh thương hội, đạo hữu muốn làm gì?” Một âm thanh trầm lắng truyền tới.

“Ta là khách quý cấp bậc Hoàng Kim của Thiên Đỉnh thương hội các ngươi, biệt hiệu Bích Hồ, ta muốn thuê một Đại La thánh giả đến tộc Linh Điệp hỗ trợ, giá cả thế nào?” Hàn Phi Vũ dứt khoát hỏi.

“Giúp tộc Linh Điệp ngăn cản tộc Bạch Lân, nếu không có sự nhúng tay của lực lượng ngoại giới, một lần bốn trăm tỷ tiên ngọc, cam đoan trong mười năm, tộc Bạch Lân sẽ không tiến công tộc Linh Điệp.”

“Giúp tộc Linh Điệp đánh chết hai Đại La thánh giả tộc Bạch Lân, bốn mươi tinh Huyền Hoàng chi khí.”

Người bên tổng bộ Thiên Đỉnh thương hội rất chuẩn xác cho ra hai loại lựa chọn này.

“Lựa chọn thứ nhất.” Hàn Phi Vũ nhanh chóng nói.

Người phụ trách Thiên Đỉnh thương hội ở bảo kính truyền tin đối diện sau khi nghe được danh xưng của Hàn Phi Vũ, vẫn luôn rất nhiệt tình.

“Xin chờ một chút, sau nửa khắc nữa, Đại La thánh giả sẽ đến hiện trường.”

Hàn Phi Vũ gật đầu, ngắt trò chuyện.

Lúc này, Tiểu Hoa dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn qua Hàn Phi Vũ.

“Bốn trăm tỷ ngọc tiên ngọc vậy mà có thể mời được Đại La thánh giả ra tay?”

Hình tượng cao cao tại thượng Đại La thánh giả trong lòng Tiểu Hoa trước kia bị đánh vỡ.

“Chỉ cần có đủ tiên ngọc hoặc là Huyền Hoàng chi khí, Chuẩn Thánh đều có thể mời đến được.” Hàn Phi Vũ sờ đầu nhỏ của Tiểu Hoa.

Không bao lâu sau, Hàn Phi Vũ cảm nhận được một luồng khí tức cường đại xuất hiện giữa bầu trời Thánh thành, sau đó tan biến phóng lên Cửu Thiên.

Chưa được bao lâu, tất cả Kim Tiên tộc Bạch Lân và đám đại quân chiến đấu trên bầu trời Thánh thành đều rút lui hết.

“Mười năm sau, chính là thời điểm diệt tộc của tộc Linh Điệp các ngươi.” Đại La thánh giả tộc Bạch Lân lạnh lùng vứt xuống một câu rồi rời đi.

Toàn tộc Linh Điệp ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong nét mặt có vẻ thê lương không nói rõ được cũng không tả rõ được.

Một nam tử mặc trường bào màu xanh xuất hiện trước mặt Hàn Phi Vũ.

“Bích Hồ, ngươi là khách quý Hoàng Kim có thể giảm năm phần trăm, lần tổng cộng thu ngươi ba trăm tám mươi tỷ tiên ngọc.” Nam tử áo bào xanh nói.

“Tiền bối, đây là bốn trăm tỷ tiên ngọc, còn lại coi như là phí vất vả của ngươi.” Hàn Phi Vũ nói.

Nam tử áo bào xanh nghe được lời Hàn Phi Vũ nói, mỉm cười, hai mươi tỷ tiên ngọc với hắn vẫn rất có sức hấp dẫn.

“Ngươi là hoàng tử nào gặp nạn ở Tiên triều, rơi xuống nơi này, đây cũng không phải là một nơi quá tốt.” Những lời này là nam tử áo bào xanh truyền âm tới.

“Tiền bối hiểu lầm, chỉ là vào nhầm nơi này, tĩnh dưỡng một thời gian.” Hàn Phi Vũ nói.

“Thôi được, ngươi đã hào phóng cho tộc Linh Điệp mười năm, cá nhân ta cho ngươi thêm mười năm.”

“Tiểu bối có tiền, sau này còn gặp lại.” Nam tử nói xong liền biến mất không thấy.

“Nếu tính như vậy, chúng ta có phải còn thiếu ngươi ba trăm tỷ tiên ngọc hay không?” Tiểu Hoa sững sờ hỏi, thầm nghĩ, mình phải làm bao nhiêu việc mới có thể trả lại.

“Ba trăm tỷ tiên ngọc, ngươi theo bên cạnh ta ba mươi vạn năm, thế nào?” Hàn Phi Vũ nhìn Tiểu Hoa, hơi nhếch khoé môi lên, giá cả này còn cao hơn cả tiền công hắn vào tộc Linh Điệp trước đây đấy.

Lúc này, Đại La thánh giả tộc Linh Điệp xuất hiện trước mặt Hàn Phi Vũ.

“Đa tạ ngươi ra tay cứu giúp, tiên ngọc ngươi tiêu tốn, ta sẽ nghĩ cách trả lại cho ngươi.” Đại La thánh giả tộc Linh Điệp nói.

Trước đây nàng cũng cảm thấy Nhân tộc ở lại trong tộc trả nợ này không đơn giản, chẳng những có bối cảnh thâm hậu, hơn nữa còn có tiền như thế.
Bình Luận (0)
Comment