Chương 1174: Đại Càn Tiên chủ
Chương 1174: Đại Càn Tiên chủ
“Sau khi chúng ta hoàn toàn dung hợp, ta cũng sẽ dẫn đầu Nhân tộc xưng bá toàn bộ Tam Thiên giới, thậm chí mang theo Nhân tộc tiến ra vùng ngoài giới.”
“Ta từng thấy qua đỉnh phong, đó là cảnh giới ta không thể đạt tới.”
“Nhưng như vậy thì lại thế nào, con sâu cái kiến còn có chí chống trời, ta dùng vô tận thời gian, vô tận luân hồi chỉ để ta có thể bước lên đỉnh phong.”
“Bây giờ, ngươi, ta cách đỉnh phong này chỉ thiếu một bước này.”
Âm thanh kia nói, một hư ảnh xuất hiện trước mặt Vương Vũ Luân, trong mắt hiện rõ vẻ ôn nhu.
Hư ảnh kia tương tự Vương Vũ Luân đến bảy phần mười.
“Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi.”
Vương Vũ Luân nhìn về phía kia hư ảnh, thần sắc trong ánh mắt có chút phức tạp.
“Chỉ là ta biết, ngươi kiếp trước có đến 109 đạo lữ, hoặc là yêu ngươi, hoặc là hận ngươi.”
“Ngươi làm như thế, thật sự có thể yêu được sao?” Vương Vũ Luân nghiêm túc hỏi.
“Có thể ~ Bất kể là đạo lữ một thế nào, ta cũng bầu bạn với nàng thời gian vô tận.”
“Ta yêu các nàng sâu đậm, các nàng yêu ta càng sâu đậm.”
“Chỉ cần ngươi trở về, trong đại gia đình đạo lữ của chúng ta sẽ lại tăng thêm một thành viên.” Âm thanh của hư ảnh có một loại ôn nhu quỷ dị.
Vương Vũ Luân nghe được câu này, sắc mặt chợt lạnh.
“Chờ Từ đại ca của ta trở về, chúng ta lập tức tách rời.”
“Vậy ngươi tốt nhất kêu Từ đại ca kia của ngươi trở về nhanh lên, với tu vi của ngươi bây giờ, nhiều nhất chỉ còn có thể chống đỡ ngàn năm thôi.”
“Mà theo ta được biết, Từ đại ca của ngươi và Ẩn Linh đảo kia đã cùng bị đưa đến vùng ngoài giới rồi.”
“Nơi đó hung hiểm vạn phần, cho dù là Thánh Nhân, bên trong sương mù hỗn độn gặp được cự thú hoặc là cường giả giới khác đều phải né tránh.”
“Ngươi yên tâm, sau khi chúng ta dung hợp, đạo lữ là của chúng ta, đại ca cũng như vậy.”
“Khi chân ngã thức tỉnh, ta còn tưởng tượng Từ đại ca trở thành đệ nhất nhân, ta là đệ nhị nhân trong Tam Thiên giới, chúng ta cùng nhau dẫn dắt Nhân tộc về hướng huy hoàng.” Hư ảnh lộ ra vẻ ao ước.
Lúc này, Vương Vũ Luân nghiêm túc nhìn về phía hư ảnh.
“Ngươi là ngươi, ta là ta, ngươi cho rằng ngươi ở trong mắt Từ đại ca là cái gì?” Vương Vũ Luân nói xong, từ từ nhắm mắt lại, chống lại chân ngã trở về.
Thái Hoang Tiên giới, trong một tiểu thế giới được thương hội đứng đầu bảo hộ, Hàn Phi Vũ lo lắng bỏ xuống bảo kính truyền tin trong tay.
“Tông môn rốt cuộc đi nơi nào, chẳng lẽ thật sự như tin tức kia nói, bị đưa đến trong vùng ngoài giới?”
“Đáng tiếc, hiện tại hồ lô Bích Ngọc của ta còn chưa thăng cấp, không thể phục khắc lượng lớn Huyền Hoàng chi khí, nếu không có thể mời được Thánh Nhân xuất chiến, đến trong vùng ngoài giới tìm kiếm tông môn.”
Hàn Phi Vũ ngẩng đầu nhìn về phía dãy núi phong cảnh như họa ở nơi xa, lúc này hắn đang ở trong một lương đình trên chỗ cao của dãy núi.
Một nữ tử tuyệt sắc, khí chất ôn nhu bưng một mâm hoa quả tươi đi tới bên cạnh Hàn Phi Vũ.
“Phi Vũ, ăn chút hoa quả đi, tin chắc rằng qua một thời gian nữa, tông môn các ngươi nhất định sẽ chủ động liên hệ ngươi.” Tiểu Hoa ôn nhu nói.
Hàn Phi Vũ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Hoa vô cùng ôn nhu.
Hắn lấy ra một viên Vạn Phúc tinh thạch, hứa xuống tinh thạch nguyện vọng tông môn bình an trở về, sau đó ném tinh thạch lên giữa bầu trời.
Theo một đoá hoa như cầu vồng bảy màu nổ tung trên bầu trời, lại một viên Vạn Phúc tinh thạch trị giá mấy trăm triệu tiên ngọc biến mất.
Vùng ngoài giới, bên trong sương mù hỗn độn, Ẩn Linh đảo lấy tốc độ nhanh nhất của nó tiến lên.
“Nghe đồn trong vùng ngoài giới có các loại Tiểu Thế giới Thánh Nhân có thể tạm thời nghỉ ngơi, nếu như có thể gặp được, nói không chừng có thể lấy được vị trí cụ thể của Tam Thiên giới.” Từ Phàm quan sát sương mù hỗn độn phía trước nói.
“Phu quân kiên nhẫn chờ một lát, ta tin chắc lúc sau sẽ gặp được.” Trương Vi Vân ôm một con lộc con vừa ra đời nói.
Mà Từ Phàm thì lại vuốt ve Hung Bạch.
Con đường phía trước vẫn là một mảnh tối tăm mờ mịt, tất cả đều là sương mù hỗn độn.
Lúc này, tại pháp trận trên không Ẩn Linh đảo có một vòng xoáy như hắc động, đang điên cuồng hấp thu sương mù hỗn độn.
Ngay lúc Từ Phàm cho rằng còn phải đi ngàn năm trong sương mù hỗn độn này mới có thể gặp được thứ khác, đột nhiên cảm giác có một luồng khí tức cường đại dị thường từ nơi cực kỳ xa truyền đến.
Sau đó lại nghe thấy nơi xa dường như có tiếng kêu gào thảm thiết của cự thú Hỗn Độn.
Cảm nhận được luồng khí tức kia, Từ Phàm lập tức lên tinh thần.
“Bồ Đào, điều chỉnh phương hướng.” Từ Phàm phân phó.
“Tuân lệnh chủ nhân.”
Giảm tốc độ, thay đổi phương hướng, hướng về nơi cường đại khí tức phát ra tiến lên.
Lúc này, trên một chiếc long cốt chu to lớn, một nam tử bá khí mặc chiến giáp Cửu Long đứng trên mũi long cốt chu.
“Sau khi giải quyết đám cự thú Hỗn Độn xong, quay về tiên triều, phải lặng lẽ đổi mấy con Chân Long cấp bậc Đại La với lão Long kia mới được.”
“Lâu quá không ăn mặn, ta cũng quên mất hương vị thịt rồng rồi.”
Nam tử bá đạo nhìn cự thú Hỗn Độn bị ba vị Đại Thánh Nhân vây quét nói.
Lúc này, một vị Kim Tiên xuất hiện phía sau nam tử bá đạo.
“Tiên chủ, ta đã nghiên cứu ra được cách nấu cự thú Hỗn Độn, sau khi nếm thử một phen thì hương vị cũng không tệ.”
“Chỉ là lượng lớn năng lượng Hỗn Độn ẩn chứa trong đó, không phải Thánh Nhân thì không thể ăn.” Sắc mặt Kim Tiên có chút tái nhợt, năng lượng Hỗn Độn trong cơ thể đang tùy ý phá hủy tiên thể của hắn.
Nam tử bá đạo vỗ vai Kim Tiên, hút ra tất cả năng lượng Hỗn Độn trong cơ thể hắn.
“Thiên Thực, không tệ, nhớ ngươi một công.” Nam tử bá đạo cười ha ha nói.
Ngay lúc này, nam tử bá đạo đột ngột nhìn về một hướng nào đó, trên mặt xuất hiện vẻ không hiểu được.
Sau đó trực tiếp vươn ra một ngón tay về phía cự thú Hỗn Độn đang bị vây quét, nhẹ nhàng vạch một cái giữa không trung.
Trong nháy mắt, tất cả cự thú Hỗn Độn đều bị chém làm hai.
Ba vị Đại Thánh Nhân quay đầu lại nhìn nam tử bá đạo, trong ánh mắt có hơi nghi hoặc.
“Có thứ gì đó đến đây, không biết là địch hay bạn, trước tiên giải quyết thứ vướng bận lại nói.”
“Các ngươi trước tiên rút ra hạch tâm, ta qua bên kia xem thử.”
Một chiếc long cốt chu mấy vạn trượng, đột ngột xuất hiện phía trước Ẩn Linh đảo.
Khoảnh khắc Thiên Thực Kim Tiên khi nhìn thấy Ẩn Linh đảo, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
“Đừng nghĩ nữa, đây là Ẩn Linh môn ngươi thường nói với ta.” Nam tử bá đạo nói.
“Nhưng lấy tiên chu miễn cưỡng có thể đạt tới cấp Hậu thiên linh bảo này của Ẩn Linh môn, vậy mà có thể không bị ăn mòn trong sương mù hỗn độn vùng ngoài giới, quả nhiên là kỳ tích.”
Nam tử bá đạo tò mò nhìn Ẩn Linh đảo.
Lúc này, giọng nói của Từ Phàm vang lên.
“Xin hỏi phía trước có phải là Tiên chủ Tiên triều Đại Càn không?” Từ Phàm thấy được ký hiệu trên long cốt chu, hỏi.
“Ngươi là Ẩn Linh môn Đại trưởng lão nhỉ? Đến trên long cốt chu một lần thế nào?” Nam tử bá đạo cười nói.
“Được.”
Bóng dáng Từ Phàm xuất hiện trên long cốt chu.
“Bái kiến Tiên chủ Tiên triều Đại Càn.” Từ Phàm chắp tay hành lễ, tỏ vẻ tôn trọng.
Tiên chủ Tiên triều Đại Càn, là cường giả nổi danh trong Tam Thiên giới.
“Ha ha, có thể gặp nhau ở vùng ngoài giới không bờ bến này, quả nhiên là duyên phận.” Tiên chủ Tiên triều Đại Càn vội vàng đỡ Từ Phàm dậy, cười nói.
Từ Phàm nhẹ nâng tay, một Tiểu Thế giới hiện lên trong lòng bàn tay.
Trong Tiểu Thế giới này, có một con Chân Long cấp Đại La.
“Lễ vật nho nhỏ không thành kính ý.”
Tiên chủ Tiên triều Đại Càn nhìn Tiểu Thế giới trong lòng bàn tay Từ Phàm, nước miếng xém chút chảy xuống.