Chương 1173: Hồng Mông Tử khí
Chương 1173: Hồng Mông Tử khí
Một hư ảnh cự thú Hỗn Độn thu nhỏ xuất hiện trước mặt Từ Phàm.
Cái thấy bên trong hư ảnh thu nhỏ là một con bạch tuộc có hai mươi tám xúc tu, hơn nữa mỗi đầu mút mỗi xúc tu đều mọc một chiếc đầu lâu lớn.
Lúc này, hai mươi tám cái miệng lớn đang điên cuồng cắn xé Hỗn Độn Cự Kình.
Đôi mắt như dã thú thỉnh thoảng nhìn về phía Ẩn Linh đảo.
Nó dường như ngửi được mùi Ẩn Linh đảo từ trong không gian Hỗn Độn.
“Ngươi nhìn cái gì mà nhìn!”
Một cột sáng ngưng tụ thành từ năng lượng Hỗn Độn bắn về phía cự thú Hỗn Độn đang ăn Hỗn Độn Cự Kình nơi xa.
Đầu lâu của cự thú Hỗn Độn như bạch tuộc lập tức nổ tung.
Nhưng hai mươi tám xúc tu trên người nó, mỗi một xúc tu đều thành một cự thú Hỗn Độn đơn độc xông về phía Ẩn Linh môn.
“Bồ Đào, thí nghiệm một chút uy lực của pháp trận tông môn.” Từ Phàm từ từ nhắm hai mắt, hưởng thụ tộc trưởng Thỏ Ngọc Quang vật lý trị liệu nói.
Thực lực của cự thú do xúc tu cự thú Hỗn Độn biến hóa ra vừa đạt tới cấp Đại La, trận pháp tông môn vừa vặn có thể ứng đối.
“Tuân lệnh chủ nhân.”
Cuối cùng, chỉ thấy năng lượng Hỗn Độn trên không Ẩn Linh môn bắt đầu hội tụ, cuối cùng ngưng tụ ra một thanh cự kiếm, dùng tốc độ ánh sáng chém về phía những cự thú xông tới Ẩn Linh môn.
Từng đạo Hỗn Độn kiếm quang khổng lồ được chém ra, tất cả đám cự thú Hỗn Độn kia đều bị chém làm hai, mẫn diệt trong sương mù hỗn độn.
Lúc này Từ Phàm đã lâm vào ngủ say, được Trương Vi Vân ôm về phòng.
Ba tháng sau, Từ Phàm nằm trên giường chậm rãi mở mắt.
“Phu quân, ngươi tỉnh rồi.” Trương Vi Vân bưng một ly trà đi tới.
“Cuối cùng cũng khôi phục, khoảng thời gian này tâm thần tiêu hao có hơi nhiều.” Từ Phàm nhận lấy ly trà, uống mấy ngụm.
“Chủ nhân, tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng, khi nào xuất phát?” Giọng Bồ Đào vang lên.
“Vi Vân.” Từ Phàm nhẹ nhàng nói.
“Hửm?”
“Ngươi tùy tiện chỉ một hướng.”
Trương Vi Vân lập tức hiểu được ý Từ Phàm, kết quả là, tùy ý chỉ tay về một hướng.
“Đi thôi, cứ theo hướng này tiến lên.” Từ Phàm thoải mái nói.
“Tuân lệnh.”
Bên trong sương mù hỗn độn, Ẩn Linh đảo sừng sững ngàn năm bắt đầu từ từ di động, sau đó tốc độ càng lúc càng nhanh.
“Đáng tiếc, không gian vùng ngoài giới kiên cố dị thường, nếu không tốc độ vượt không gian cũng có thể nhanh thêm mấy phần.” Từ Phàm có chút đáng tiếc nói.
“Không sao đâu phu quân, trong sương mù hỗn độn vùng ngoài giới có không ít thứ tốt, nói không chừng chúng ta đi là có thể gặp Huyền Hoàng chí bảo, thậm chí là Hồng Mông chí bảo.” Trương Vi Vân ở bên cạnh Từ Phàm cười nói.
“Có thể đụng tới một Tiên Thiên chí bảo bình thường cũng không dám nghĩ, càng đừng nhắc tới Hồng Mông chí bảo.” Từ Phàm cảm nhận được con đường bước về nhà, tâm tình trở nên rất tốt.
Trên đường về nhà, năm mươi năm chớp mắt đi qua.
Trong sương mù hỗn độn không thấy rõ đường phía trước, ngoài cự thú Hỗn Độn thỉnh thoảng cọ qua từ bên cạnh Ẩn Linh đảo, thời điểm khác không có bất kỳ biến hóa nào.
Trong một tiểu thế giới chuyên môn dùng để quan sát con đường phía trước của Ẩn Linh đảo, Từ Phàm có chút nhàm chán nằm trên ghế dựa.
“Đều nói vùng ngoài giới hung hiểm vạn phần, vì sao ta không cảm giác được nhỉ?” Từ Phàm sờ cằm nói.
Cuối cùng hắn quy kết nguyên nhân đến trên người tức phụ mình, lấy phúc vận của bản thân che chở cho cả Ẩn Linh đảo.
“Bồ Đào, bảo số hai khắc một Thiên Linh Phúc Tinh pháp trận.” Từ Phàm phân phó.
“Tuân lệnh, chủ nhân.”
Không bao lâu sau, một bóng dáng hùng hùng hổ hổ rời đi từ không gian trong lòng đất.
“Không có nguy hiểm, kỳ ngộ cũng không có luôn, thế này hơi nhàm chán rồi đấy.”
Nào biết, Từ Phàm mới vừa nói xong thì cảm giác được từ trong sương mù hỗn độn truyền đến một luồng khí tức Chí Cao dị dạng.
“Bồ Đào, theo hướng này tiến lên.” Từ Phàm chỉ về hướng hắn cảm giác được khí tức dị dạng.
Ẩn Linh đảo lập tức đổi hướng.
Không bao lâu sau, Từ Phàm lập tức thấy được một viên thủy tinh màu tím đường kính gần ngàn trượng.
Trên thủy tinh tản ra khí tức giống như Hỗn Độn sơ khai.
“Đây là?” Từ Phàm nhìn chăm chăm vào thủy tinh tím, sờ cằm hỏi.
“Chủ nhân, đây là Hồng Mông Tử khí, cấp bậc cao hơn so với Huyền Hoàng chi khí, là thứ Thánh Nhân tìm kiếm chủ yếu ở vùng ngoài giới.” Bồ Đào giải thích.
“Nói như vậy, thứ này rất đáng tiền rồi.” Trên mặt Từ Phàm lộ ra nụ cười.
Ngay lúc định thu viên thủy tinh Hồng Mông Tử khí này vào trong bảo khố, đột nhiên một lực hút từ trên người Từ Phàm truyền đến.
Viên thủy tinh Hồng Mông Tử khí lập tức trở thành sương mù, hoá thành một con trường long dung nhập vào người Từ Phàm.
“Hệ thống, ngươi quá đáng lắm rồi đấy!” Từ Phàm biến sắc nói.
Hắn cảm giác được tất cả Hồng Mông Tử khí hắn phát hiện đều bị quả cầu phù văn hệ thống hút đi.
Mấu chốt nhất chính là, hắn không cảm giác được quả cầu phù văn hệ thống biến hoá chút nào.
“Chủ nhân, mang viên thủy tinh Hồng Mông Tử khí kia về Tam Thiên giới ít nhất có thể đổi về hai món Tiên thiên linh bảo đấy.” Giọng Bồ Đào yếu ớt vang lên.
Giờ phút này, Từ Phàm chỉ muốn bảo hệ thống hiển hóa ra thực thể, đánh một trận đàng hoàng với hắn.
“Ta đã biết, tiếp tục dựa theo phương hướng lúc đầu tiến lên đi.” Từ Phàm nói xong lại về trong tiểu thế giới quan sát con đường phía trước.
Trong không gian tiên hồn, Từ Phàm nhìn quả cầu phù văn hệ thống vẫn y như thường ngày.
“Thủy tinh Hồng Mông Tử khí hút thì hút đi, nhưng ít ra thì ngươi cũng phải phản hồi ra cho chút tác dụng chứ.”
“Nếu không sau này gặp phải lần nữa, còn làm sao để ngươi hấp thu được.” Từ Phàm nhìn quả cầu phù văn hệ thống nói.
Theo lời Từ Phàm vừa nói ra, quả cầu phù văn hệ thống như sao trời bắt đầu chuyển động chầm chậm.
Phù văn tầng ngoài bao quanh quả cầu phù văn hệ thống, theo hướng Từ Phàm nhìn thấy bắt đầu từ từ bóc ra.
Tạo thành một hố sâu nối thẳng đến hạch tâm ở tầng ngoài quả cầu phù văn.
Bộ phận quan trọng nhất của hệ thống cứ như vậy bại lộ trước mặt Từ Phàm.
Lần đầu nhìn thấy hạch tâm này, Từ Phàm lập tức tiến vào trạng thái đốn ngộ.
Bên ngoài Ẩn Linh đảo, năng lượng Hỗn Độn vô tận giống như được dẫn dắt, hội tụ mà đi về phía bản thể Từ Phàm.
Loại tình huống này kéo dài liên tực một năm mới dừng lại.
Từ Phàm bên trong không gian tiên hồn chậm rãi mở mắt.
“Đây chính là cảnh giới Thánh Nhân sao?”
“Cũng chính là như thế, chẳng qua là thủ đoạn thành Thánh còn có chút tác dụng ở vùng ngoài giới, cái khác tuyệt đối không đáng hai món Tiên thiên linh bảo.” Từ Phàm phun tào.
“Chủ nhân, ngươi cuối cùng cũng tỉnh.” Giọng Bồ Đào vang lên.
“Tiếp tục đi tới đi.” Từ Phàm phân phó.
“Tuân lệnh.”
Tam Thiên giới, trong Tiên triều Đại Chu.
Vương Vũ Luân ngồi trong một bí điện, nhìn qua bảo kính truyền tin trên bàn thật lâu.
“Sao thế? Vẫn đang mong chờ đại ca tốt của ngươi sẽ đến ngăn cản ta quay về à?” Một âm thanh điềm tĩnh vang lên.
“Không phải ngăn cản, mà là tách rời.”
“Ngươi là ngươi, ta là ta, sau khi tách ra, chuyện cũ kiếp trước, không liên quan gì đến nhau.” Vương Vũ Luân vẫn nhìn chằm chằm vào bảo kính truyền tin.
“Mỗi lần nghe được câu này ta lại muốn cười, ngươi không biết ta vì ngươi một thế này bỏ ra bao nhiêu đâu.”
“Vô số lần luân hồi, vô số lần bố cục, chỉ vì ngươi một thế này.”
“Chỉ cần ngươi ta dung hợp, chúng ta coi như là đệ nhất nhân trong Tam Thiên giới này.” Giọng điệu âm thanh kia có phần bá đạo.
“Vậy ta hỏi một câu, những đạo lữ của ngươi kiếp trước, đều là thật lòng sao?”
“Phải, các nàng là tất cả ôn nhu trên con đường trở thành đệ nhất nhân trong Tam Thiên giới của ta.”
Nói đến đây, giọng điệu âm thanh kia nói chuyện cũng ôn nhu lại.