Chương 1183: Thánh Nhật tinh
Chương 1183: Thánh Nhật tinh
Một năm sau, bên ngoài Tiên giới chủ Tiên triều Đại Chu, hiện lên một luồng ánh sáng mịt mờ.
Ẩn Linh đảo to lớn lặng lẽ xuất hiện trong tinh vực.
Từ Phàm đứng trên chủ phong Ẩn Linh môn, nhìn về hướng Tiên giới chủ Tiên triều Đại Chu.
“Khó làm, chủ Tiên giới luôn có có một Đại Thánh Nhân trấn thủ tại đây, muốn mang Vũ Luân ra khó như lên trời.” Từ Phàm thở dài nói.
Một ý niệm của Đại Thánh Nhân là có thể phong tỏa toàn bộ Tiên giới, cho dù là Từ Phàm cũng không có cách nào đột phá, dùng thủ đoạn phân thân như lần trước.
Đang lúc Từ Phàm suy tư làm sao để mang huynh đệ tốt về Tiên giới, một thần niệm to lớn đột nhiên phong toả khu vực tinh vực toàn bộ Tiên giới chủ Tiên triều Đại Chu.
“Đại trưởng lão Ẩn Linh môn Từ Phàm, mặc dù ta không biết ngươi ở đâu, nhưng mời ngươi rời đi.”
Một âm thanh hư vô mờ mịt vang lên bên tai Từ Phàm.
Nhưng Từ Phàm không hề bị lay động, vẫn nhìn chằm chằm Tiên giới chủ Tiên triều Đại Chu nơi xa, trầm tư không biết đang suy nghĩ gì.
Lời như vậy lại nói thêm mấy lần, thần niệm kinh khủng kia liền biến mất.
Lúc này, Đại Thánh Nhân trấn thủ ở Tiên giới chủ Tiên triều Đại Chu vẻ mặt nghiêm túc.
Đối với Từ Phàm vẫn là cảnh giới Đại La thánh giả, chỉ bằng thân phận đệ tử ngoại môn Nguyên Thủy tông, hắn cũng không dám khinh thường.
Có thể nửa đường gia nhập vào đệ tử ngoại môn Nguyên Thủy tông, toàn bộ đều là những yêu nghiệt không muốn vào nội môn.
Cũng tỷ như chủ Tiên triều Đại Chu bọn họ, Ngự Long Thiên Đế.
“Tiên chủ, ngươi về nhanh lên, nếu không tỷ phu ngươi mất luôn đấy.”
“Nhân quả trong này quá lớn, quá sâu, ta không muốn liên quan tới việc này đâu.” Đại Thánh Nhân trấn thủ Tiên triều Đại Chu có chút ưu sầu nhìn về một nơi nào đó phía vùng ngoài giới.
Theo tin tức Từ Phàm điều khiển tông môn trở về Tam Thiên giới lan ra, tất cả chủng tộc đứng đầu và đại thế lực trong cả Tam Thiên giới đều bắt đầu nhìn thẳng vào Ẩn Linh môn.
Hơn nữa cả Long tộc cũng phát tuyên bố ân oán trước đó với Ẩn Linh môn Từ Phàm sẽ chuyện cũ bỏ qua.
Chỉ trong một thời gian ngắn, phần mềm truyền tin của Từ Phàm đã nhận được rất nhiều lời chào hỏi từ các chủng tộc đứng đầu và đại thế lực.
Trong đó, một tin tức để Từ Phàm tương đối coi trọng nhất, đó là lời mời chào từ Ma chủ Nhân tộc trong Ma vực.
Từ Phàm đều khách khí trả lời từng tin tức một.
“Phu quân, còn chưa nghĩ được cách cứu Vương Vũ Luân ra sao?” Trương Vi Vân bưng một ly trà để bên cạnh Từ Phàm.
“Đại Thánh Nhân không dễ lừa đâu, chỉ thủ đoạn trong một ý niệm phong tỏa toàn bộ Tiên giới này cũng không phá được.” Từ Phàm nói.
“Tiên chủ Tiên triều Đại Càn không phải đại ca của phu quân sao?”
“Không bằng nhờ hắn hấp dẫn sự chú ý của Đại Thánh Nhân thế nào?” Trương Vi Vân nghĩ ngợi nói.
“Không được, đại giới nhờ Tiên chủ Tiên triều Đại Càn xuất thủ quá lớn, huống hồ Tiên chủ cũng không có khả năng đáp ứng.” Từ Phàm lắc đầu nói.
Đúng lúc này, Từ Phàm đột nhiên nghĩ tới tiểu nam hài tên Hoả Vân mình trông thấy ở Nguyên Thủy tông kia.
Đột nhiên một nghĩ kỳ diệu sinh ra trong đầu Từ Phàm.
Không lâu sau, Bàng Phúc xuất hiện trong tiểu viện Từ Phàm.
Một ngọc giản danh sách hiện ra trong tay Bàng Phúc.
“Đại trưởng lão, muốn mua những thứ này sao?” Bàng Phúc nhìn danh sách trong ngọc giản nói.
“Trước tiên đi hỏi giá đã, tông môn hiện tại không có nhiều Huyền Hoàng chi khí và thủy tinh Hồng Mông Tử khí như vậy.” Từ Phàm nói.
“Tuân lệnh.”
Không qua bao lâu, Từ Phàm liền nhận được một con số chính xác.
“Hai trăm ba mươi vạn tinh cân Huyền Hoàng chi khí hoặc là thủy tinh Hồng Mông Tử khí phạm vi ba ngàn trượng.”
Đối mặt với con số này, Từ Phàm sờ lên cằm, sau đó vỗ mạnh vào đùi nói: “Nợ quá nhiều không lo, rận quá nhiều không ngứa.”
“Hoàng Sơn tiền bối, có thể cho ta vay Hồng Mông Tử khí phạm vi năm ngàn trượng được không?” Từ Phàm gửi tin tức nói.
“Có thể, chân thân phục vụ ở Nguyên Thủy tông mười vạn năm.”
“Có thể cho ta vay trước không, sau mười vạn năm ta trả số chẵn.” Từ Phàm dè dặt hỏi.
“Cút.”
“Haiz.” Từ Phàm thở dài.
“Phu quân đừng buồn phiền, Huyền Hoàng chi khí và thủy tinh Hồng Mông Tử khí không phải đều có thể tìm được ở vùng ngoài giới sao!”
“Lúc ta tu luyện ở vùng ngoài giới, tham ngộ được một chút pháp tắc đại đạo Hỗn Độn phúc duyên, chỉ cần ở vùng ngoài giới, tin chắc rằng có thể rất nhanh tìm được thủy tinh Hồng Mông Tử khí.” Trương Vi Vân nói, trên người khuếch tán ra một tia Hỗn Độn phúc duyên chi khí.
Rất yếu ớt, Từ Phàm không cẩn thận cảm nhận cũng không phát hiện được.
Ánh mắt Từ Phàm sáng lên, sau đó lại cầm lấy bảo kính truyền tin liên hệ với Hoàng Sơn.
“Tiền bối, ta không mượn thủy tinh Hồng Mông Tử khí nữa, có thể cho ta biết phương vị cụ thể của Thánh Nhật tinh ở vùng ngoài giới không?” Từ Phàm hỏi.
“Đến Nguyên Thủy tông, ta cho ngươi tiên khí định vị Thánh Nhật tinh.”
Từ Phàm nhìn thấy tin tức này, lúc này nói: “Bồ Đào, Nguyên Thủy tông.”
“Tuân lệnh chủ nhân.”
Một luồng thánh quang trong tinh vực loé lên, Ẩn Linh đảo biến mất không thấy đâu nữa.
“Đại Thánh Nhân không hổ là Đại Thánh Nhân, ta ở bên ngoài chủ Tiên giới gia tốc thời gian thôi diễn phương pháp cứu Vũ Luân mười năm cũng không tìm được.” Từ Phàm nhìn cảnh sắc trong Ẩn Linh đảo nói.
Lại một năm qua đi, Ẩn Linh đảo đã tới bên ngoài Nguyên Thủy tông, một luồng lưu quang xuyên qua đại trận hộ tông Ẩn Linh đảo rơi xuống trong tay Từ Phàm.
“Tốt nhất đừng tới gần phạm vi mười vạn quang giáp Thánh Nhật tinh, gặp phải thánh nhật triều tịch, Đại Thánh Nhân cũng chịu không được.” Hoàng Sơn dặn dò.
“Đa tạ Hoàng Sơn tiền bối nhắc nhở.”
Sau khi Từ Phàm nói xong, Ẩn Linh môn lập tức thông qua thông đạo của Nguyên Thủy tông tiến vào vùng ngoài giới.
Từ Phàm nhìn sương mù hỗn độn quen thuộc, lập tức mở ra đại trận hấp thu sương mù hỗn độn của tân Ẩn Linh môn.
Tức khắc như mở ra hắc động dưới đáy biển, vô tận sương mù hỗn độn bị hút vào trong đại trận, hoá thành năng lượng đi tới.
Lúc này cả Ẩn Linh đảo bắt đầu biến đổi hình thái, cuối cùng ngưng tụ ra một chiếc cự chu dài mười vạn trượng.
Ở mũi cự chu có một mũi nhọn do lông vũ cấp Tiên Thiên linh bảo huyễn hoá thành, để phá vỡ không gian sương mù hỗn độn.
“Bồ Đào, tính toán tốt tốc độ chảy thời gian giữa Tam Thiên giới và sương mù hỗn độn.”
“Trong một vạn năm nhất định phải trở về Tam Thiên giới.” Từ Phàm căn dặn.
“Tuân lệnh chủ nhân.”
Trước đây Từ Phàm có để lại một hạch tâm phù văn trên người Vương Vũ Luân, nhiều nhất có thể tách rời hắn chân ngã hơn một vạn ba nghìn năm mà thôi.
Trong một phòng tu luyện, Từ Phàm tinh tế cảm nhận một tia pháp tắc đại đạo Hỗn Độn phúc duyên trên người Trương Vi Vân.
Trong Tam Thiên giới, bất kể là pháp tắc đại đạo nào, chỉ cần Từ Phàm muốn tham ngộ, trong một thời gian ngắn là có thể đạt tới cảnh giới đỉnh phong của bản thân.
Nhưng về phương diện cảm nhận Hỗn Độn đại đạo, Từ Phàm lại không có ưu thế như trước.
Hắn cảm giác có thể là cảnh giới của bản thân không đủ dẫn đến, dù sao pháp tắc đại đạo Hỗn Độn chỉ có Thánh Nhân mới có thể miễn cưỡng tham ngộ.
Hắn lấy Đại La cảnh giới cảm ngộ được pháp tắc đại đạo Hỗn Độn đã là tồn tại cực ít, thậm chí duy nhất trong Tam Thiên giới.
Sau khi Từ Phàm tinh tế cảm nhận một tia pháp tắc đại đạo Hỗn Độn phúc duyên trên người tức phụ, vẻ mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
“Nương tử tu luyện cho tốt, có thể tìm được thủy tinh Hồng Mông Tử khí không hoàn toàn nhờ ngươi đấy.” Từ Phàm cười nói.
“Phu quân cứ giao cho ta.” Vẻ mặt Trương Vi Vân kiên định nói.
Từ Phàm rời khỏi phòng tu luyện, không quấy rầy tức phụ mình tu luyện.
“Bồ Đào, sáng tạo ra một thế giới, lại quăng tất cả đệ tử vào.”
“Dùng Hỗn Độn chi lực ngưng tụ thành yêu thú Kim Tiên, tiếp tục luyện bọn họ cho ta.”
“Đây là phương pháp giảm bớt lo lắng trên đường đi tốt nhất.”