Chương 1190: Chất dinh dưỡng
Chương 1190: Chất dinh dưỡng
Trong một tinh vực xa lạ, không gian đột nhiên bắt đầu điên cuồng quấy trộn, theo sau, Ẩn Linh môn từ trong đó tuôn ra.
“Chủ nhân, vị trí hiện tại nằm trong phạm vi tinh vực Thiên Minh Tiên giới.” Giọng Bồ Đào vang lên.
“?”
Từ Phàm tràn đầy nghi hoặc, theo lý thuyết tương lai thân của mình nên đưa Ẩn Linh đảo đến chỗ Nguyên Thuỷ tông chứ.
“Bồ Đào, Thiên Minh Tiên giới có nơi nào đặc biệt sao?”
“Có, đồ tôn ngươi Hàn Phi Vũ đang lịch luyện trong Thiên Minh Tiên giới.” Bồ Đào trả lời.
“Thì ra tiểu tử đó đang ở đây.” Từ Phàm gật đầu.
Ngay vào lúc này, pháp bảo truyền tin tông môn của Hàn Phi Vũ ở Thiên Minh Tiên giới đột nhiên nhận được tín hiệu.
“Bồ Đào! Có thể nghe thấy ta nói chuyện không?” Hàn Phi Vũ kích động hỏi.
“Có thể, hiện tại tông môn đang dừng trong tinh vực Thiên Minh Tiên giới, ngươi có thể rút ra phúc lợi tông môn của ngươi.” Bồ Đào nhớ lại nói.
“Ta không cần phúc lợi tông môn, hiện tại chỉ muốn trở về trong tông môn.” Hàn Phi Vũ vừa nói chuyện vừa lướt xem diễn đàn tông môn.
Trong khoảng thời gian hắn rời đi, tông môn đã xảy ra cực kỳ, cực kỳ nhiều chuyện, hắn cảm giác nếu không trở về tông môn nữa, nói không chừng sẽ bị vứt bỏ.
“Phi Vũ muốn về tông môn, vậy cứ để hắn về đi.”
“Trước kia không có cách nào phá giải hồ lô Bích Ngọc của hắn, bây giờ có thể rồi.” Từ Phàm cười nói.
“Tuân lệnh.”
Lúc này, phía sau Hàn Phi Vũ có một nữ tử đang dùng ánh mắt không nỡ nhìn hắn.
“Ngươi xác định muốn trở về tông môn?” Bồ Đào hỏi.
“Xác định, ta cảm giác nếu không trở về tông môn nữa, ta sẽ không theo kịp bước chân của các sư huynh đệ.” Hàn Phi Vũ nói.
“Đúng rồi, nữ tử phía sau ta là đạo lữ của ta, có thể cùng ta về tông môn được không?”
Một luồng linh quang rà quét nữ tử phía sau Hàn Phi Vũ.
“Tộc Linh Điệp, Kim Tiên kỳ, có thể về tông môn, hưởng thụ đãi ngộ của đạo lữ đệ tử nội môn.”
Bồ Đào vừa nói xong, một Truyền Tống trận ngưng tụ từ Thánh Dương chi lực xuất hiện.
Hàn Phi Vũ mang theo nữ tử phía sau bước vào giữa Truyền Tống trận.
Vừa vào đến Ẩn Linh môn, Hàn Phi Vũ lập tức cảm giác được một khí tức không giống bình thường.
Sau khi hơi cảm nhận một phen, có chút không xác định hỏi: “Đây là Hồng Mông Tử khí?”
“Chính xác, ở bên ngoài lịch luyện mấy ngàn năm, kiến thức tăng lên không ít nhỉ.” Vương Hướng Trì vừa nghênh đón đồ đệ mình vừa cười nói.
“Lúc ta tấn cấp Kim Tiên từng dùng một chút, cực kỳ đắt.” Hàn Phi Vũ cảm khái nói.
“Sư phụ, ta giới thiệu cho ngươi một chút, đây là đạo lữ của ta, Điệp Hoa.”
Vương Hướng Trì nhìn đồ tức đột nhiên xuất hiện này, sau khi dùng thần niệm lục lọi trong Tiên khí không gian một lúc, lấy ra một món Hậu Thiên linh bảo.
“Tới quá đột ngột, trong nhất thời không chuẩn bị được gì tốt, Hậu Thiên linh bảo này ngươi cứ nhận lấy, coi như là tâm ý.”
Vương Hướng Trì biết đồ đệ này của mình không thiếu tiền, cho nên cảm thấy đưa cái gì cũng không sao cả.
Nử tử nhìn Hậu Thiên linh bảo, trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao.
“Ngươi nhận lấy đi, sư phụ hiếm khi hào phóng một hồi.” Hàn Phi Vũ cười nói.
“Chờ sau khi ngươi hiểu biết rõ ràng chuyện xảy ra mấy năm gần đây trong tông môn, nhớ đến bảo khố nhận hai quả Tiên Thiên linh đào.” Vương Hướng Trì dặn dò.
“Đa tạ sư phụ nhắc nhở.”
“Sư phụ, lúc ta tu luyện mấy năm này có nhận được tin tức của sư đệ Vô Cực.”
“Hắn nói hắn đang ở trong một bí cảnh tinh vực tiếp nhận truyền thừa của một vị tên là Kiếm Vân Đại Thánh Nhân, ít nhất trong vạn năm không thể rời khỏi bí cảnh.” Hàn Phi Vũ nói.
Sau khi nghe được tin tức từ Kiếm Vô Cực, Vương Hướng Trì yên tâm gật đầu.
“Không có việc gì thì tốt.” Vương Hướng Trì cũng không quá để ý đến truyền thừa Đại Thánh Nhân.
Lúc này, Từ Phàm đang ở trong tiểu viện nhìn lên dòng sông thời gian thường thường xuất hiện trên bầu trời.
Trải qua những năm bế quan này, phần lớn các đệ tử đều đột phá tới cấp Kim Tiên.
Việc này dẫn tới, khi Ẩn Linh đảo vừa về Tam Thiên giới, dòng sông thời gian trên bầu trời chưa từng đứt đoạn lần nào.
“Từ đại ca, mấy năm nay ta không về tông môn, biến hóa đã lớn như vậy rồi sao?” Vương Vũ Luân nhìn dòng sông thời gian trên bầu trời hỏi.
Từng dòng tiếp từng dòng chưa từng đứt đoạn, nhiều lúc thậm chí có đến mấy ngàn dòng sông thời gian lượn quanh trên không Ẩn Linh môn.
“Cũng không tính quá lớn, chỉ là đưa thời gian bọn họ tấn cấp đến Kim Tiên lên hơi sớm chút thôi.” Từ Phàm cười nói.
Lúc này, Trương Vi Vân mang theo một hộp đựng đồ ăn tới.
Bày lên trên bàn trước mặt hai người một bàn Toàn Long yến, lại đặt lên một bình rượu Long cốt thời hạn tốt nhất.
“Hai huynh đệ các ngươi đã mấy ngàn năm chưa gặp mặt, tán gẫu đàng hoàng một hồi đi.”
“Ta qua bên Thiến Nhi bầu bạn với nàng.” Sau khi Trương Vi Vân nói xong liền rời đi.
“Chúc mừng Từ đại ca, rốt cuộc cũng sum họp cùng tẩu tử.” Vương Vũ Luân vui mừng nói.
“Ta và tẩu tử ngươi có thể sum họp với nhau cũng không dễ dàng, gian khổ trong đó, có cơ hội ta sẽ cho kể ngươi nghe.” Từ Phàm cười nói.
“Bồ Đào, đi Nguyên Thuỷ tông, tiến vào vùng ngoài giới.” Từ Phàm phân phó trong lòng, trước mắt hắn còn không thể trêu vào những hồng nhan tri kỷ của huynh đệ tốt.
Vương Vũ Luân bưng lên bình rượu Long cốt rót một ly, sau đó nâng ly, hai người cùng uống.
Tiếp đó lại bắt đầu thưởng thức Toàn Long yến.
“Mùi vị không tệ, đã có tám phần mười công lực của ngự trù Tiên triều Đại Chu.” Vương Vũ Luân cười đánh giá.
“Mới tám phần mười, xem ra sau này còn cần nỗ lực.”
Lúc này, Vương Vũ Luân dường như cảm giác được gì đó, nhìn về một hướng nào đó trong tinh vực.
Vô số thần niệm lại bắt đầu toả định không gian xung quanh Ẩn Linh môn.
Nhưng Bồ Đào đã sớm có chuẩn bị, lập tức phá vỡ không gian, điều khiển Ẩn Linh môn rời đi.
“Vũ Luân, ngươi có từng tính qua trong những hồng nhan tri kỷ của ngươi có bao nhiêu Đại Thánh Nhân không?” Từ Phàm tò mò hỏi.
Riêng ngày đó thôi hắn đã cảm nhận được có mười sáu Đại Thánh Nhân.
“Việc này ta cũng không rõ lắm, dù sao là Thánh Nhân nhiều, Chuẩn Thánh ít, còn có Đại La cực hiếm có.” Vương Vũ Luân gãi đầu nói.
“Từ đại ca, tiếp theo đây chúng ta làm sao bây giờ?” Vương Vũ Luân có chút lo lắng hỏi.
“Đánh không lại thì bỏ chạy thôi, lúc nào thực lực đủ rồi, để ngươi đường đường chính chính trở thành phu quân của các nàng.” Từ Phàm cười ha ha nói.
“Một mình ta liên lụy đến cả tông môn, khiến Từ đại ca phiền hà rồi.” Vương Vũ Luân hơi ngượng ngùng nói.
“Phiền hà gì chứ. Nếu tông môn phát triển quá thuận lợi không có kẻ địch nào, vậy sẽ nhàm chán biết bao.” Từ Phàm nhìn về phía Thánh Dương chi quang bên ngoài pháp trận nói.
Kể từ sau khi tông môn dùng Thánh Dương chi lực định vị tọa độ không gian, tiến hành di chuyển trong tinh vực.
Bên ngoài toàn bộ đều là Thánh Dương chi quang, giống như đang ngao du trong biển ánh sáng.
“Từ đại ca, trong những hồng nhan tri kỷ của ta có hai người nghe nói là cường giả đứng đầu trong Tam Thiên giới, trước mắt tất cả đều ở vùng ngoài giới.”
“Nếu chúng ta đi vùng ngoài giới, rất có khả năng bị các nàng tìm được.” Vương Vũ Luân nói.
“Tìm được thì tìm được thôi, nhưng khi đó, ngươi hẳn đã có thể trưởng thành lên rồi.” Từ Phàm cười tủm tỉm nhìn về phía Vương Vũ Luân.
Cuối cùng một hư ảnh bị Từ Phàm dẫn ra từ trên người Vương Vũ Luân.
“Ta phối hợp tách rời.” Biểu tình hư ảnh kia có chút phức tạp nhìn Từ Phàm.
“Trễ rồi, hiện tại đã không đơn giản như vậy.”