Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 1204 - Chương 1204: Rời Đi

Chương 1204: Rời đi Chương 1204: Rời đi

“Ta theo đuổi đỉnh phong Hỗn Độn, thứ nhất là vì ta không cho phép chính mình trở thành sâu kiến trong mắt người khác, thứ hai là vì Nhân tộc.” Chân ngã nhìn Từ Phàm nói.

“Ngươi thật sự là thiên tài, bày ra đường lui rất nhiều, ta cũng đếm không hết.”

“Dù hôm nay ngươi hóa thành chất dinh dưỡng của huynh đệ tốt ta, nói không chừng không qua bao lâu sau, ở nơi nào đó tại Tam Thiên giới lại sẽ xuất hiện chân ngã khác.”

“Cho dù ngươi dùng qua toàn bộ đường lui trong Tam Thiên giới, ở vùng ngoài giới lại có bao nhiêu?” Từ Phàm nhìn chân ngã nói.

“Từ đại ca, huynh đệ tốt của ngươi bị ta hạn chế, dù là hóa tất cả đường lui của ta thành chất dinh dưỡng trợ cấp hắn, hắn cũng không đạt thành thành tựu của ta trước đây được.”

“Cho nên Từ đại ca có thể tha ta một mạng không, dù sao ta cũng từng góp sức vì Nhân tộc.” Chân ngã nhìn về phía Từ Phàm chân tình nói.

“Nói xong chưa? Nói xong thì ta bắt đầu đây.” Trên người Từ Phàm phát ra khí thế thiên uy Thánh Nhân.

Cả dãy núi lớn hơn Tiên giới đều chìm nổi dưới khí thế thiên uy Thánh Nhân.

“Từ đại ca, ngươi thật vô tình.” Chân ngã có chút u oán nói, đồng thời trên người phát ra khí thế Thánh Nhân đối kháng với Từ Phàm.

“Nghe đồn năm đó ngươi là yêu nghiệt đệ nhất Nhân tộc trong Nguyên Thủy tông, hiện tại ngươi và ta cùng là cảnh giới Thánh Nhân, để ta cảm nhận một chút hùng phong năm đó của ngươi nào.” Trong lúc Từ Phàm buông ra tất cả khí thế trên người, tinh vực xung quanh lập tức đều bị phong tỏa.

Thiên Thủ Hư Tượng như Thần Ma xuất hiện trong tinh vực, sau đó túm ra vô số xiềng xích phù văn Hỗn Độn từ trong hư không, quất về phía chân ngã.

Chân ngã cảm nhận được lực áp chế từ Từ Phàm, sắc mặt khẽ biến.

Sau đó, trên bầu trời cũng xuất hiện một Thiên Thủ Hư Tượng Hoá Ma.

Dùng hết toàn lực, muốn xé rách phong tỏa của Từ Phàm, thoát khỏi nơi đây.

Phong tỏa của Từ Phàm bị xé mở, Thiên Thủ Hư Tượng Hóa Ma chui vào trong không gian.

“Ngươi làm vậy chẳng thú vị gì hết.”

Mặc dù nói vậy, hắn vẫn điều khiển xiềng xích phù văn Hỗn Độn vô tận xâm nhập vào trong hư không.

Thiên Thủ Hư Tượng Hóa Ma lại bị túm trở về.

“Tất cả thần thông trong Tàng Kinh các tông môn ta đều từng xem qua, ta cũng biết rõ, ta vĩnh viễn không phỉa là đối thủ của Từ đại ca.”

“Nhưng đánh không lại, ta còn không thể trốn mà!”

Ngay tức khắc, chỗ sâu trong tinh vực bộc phát ra một luồng sức mạnh to lớn, trực tiếp xuyên qua phong tỏa của Từ Phàm, mang chân ngã rời khỏi khu vực này.

“Không thú vị, ngươi phản kháng gì đi chứ.”

“Chẳng có chút bá khí đứng trên đỉnh phong Tam Thiên giới nào.”

Xiềng xích phù văn Hỗn Độn vô tận xuyên qua vết nứt không gian chân ngã thoát đi, xâm nhập vào.

Sau đó trong vết nứt không gian bộc phát ra một hồi chấn động mãnh liệt, tất cả những xiềng xích phù văn Hỗn Độn tiến vào trong vết nứt không gian đều dung nhập vào trong cơ thể chân ngã.

Xiềng xích phù văn Hỗn Độn vừa tiếp xúc chân ngã liền theo nhân quả dung nhập vào trong vận mệnh.

Đây cũng là mục đích đầu tiên của Từ Phàm lần này.

“Còn khó trị hơn trong tưởng tượng của ta.” Từ Phàm nhìn phương hướng chân ngã biến mất nói.

Bọn họ cho rằng sau khi mình tiến vào trạng thái Thánh Nhân, cho dù chân ngã bộc phát ra thực lực cấp Đại Thánh Nhân, hắn cũng có thể dễ dàng bắt chẹt.

Nào biết, chỉ là trạng thái Thánh Nhân, biểu thị ngươi có thể thoát đi từ trong tay hắn.

“Nhân vật có thể so với Nguyên chủ, sao có thể dễ dàng bắt chẹt được.”

Nghĩ tới đây, Từ Phàm cười rồi cưỡng ép phá vỡ không gian kết nối hai nơi, về Ẩn Linh môn.

Trong lương đình tại một vườn hoa trước chủ phong, Từ Phàm nhìn huynh đệ tốt có chút tiếc nuối nói: “Ta với chân ngã ngươi gặp mặt một lần, lúc đầu muốn bắt trở về làm chất dinh dưỡng cho ngươi.”

“Đáng tiếc chân ngã cảnh giới Thánh Nhân kia của ngươi, vậy mà chạy trốn từ trong tay ta, ta chỉ có thể hạn chế trên nhân quả vận mệnh một chốc.”

Vương Vũ Luân nghe được câu này, đầu tiên là sững sờ, sau đó nắm được trọng điểm.

“Từ đại ca, ngươi nói là chân ngã kia của ta đã khôi phục trình độ Thánh Nhân, chạy trốn từ trong tay ngươi?”

“Đúng thế, chân ngã kia của ngươi đã từng còn là cường giả đỉnh phong của Tam Thiên giới, vậy mà ngay cả đụng mặt với ta cũng không dám.” Từ Phàm có chút mất hứng nói.

“Chân ngã biết được tất cả những chuyện ta từng trải từ nhỏ đến lớn, cho nên mới càng có thể cảm giác được sự kinh khủng của Từ đại ca.” Vương Vũ Luân cười nói.

Hắn còn nhớ trước đây khi đầy tư tưởng mình đều cho rằng có thể kiên trì trong tay Từ đại ca một khắc.

Kết quả lại làm cho hắn hiểu được khái niệm một cái chớp mắt.

“Gần đây ta có thể phải ra ngoài một khoảng thời gian, chân ngã kia của ngươi đã bị ta phong ấn, trong mười vạn năm hắn không dám ra tay với ngươi đâu.” Từ Phàm nói.

“Từ đại ca, ngươi muốn đi đâu?” Vương Vũ Luân có chút không nỡ hỏi.

“Đi vùng ngoài giới, có một số việc ta phải tự mình đi một chuyến.” Từ Phàm nói.

“Vậy đại ca trở về nhanh chút, ta còn chờ thôn phệ chân ngã xong rồi trở thành phụ tá đắc lực của Từ đại ca đó.” Vương Vũ Luân cười nói.

“Vậy ngươi cố lên!”

“Chờ ta trở về xem ngươi có thể tăng tới thế thứ mấy.”

“Ta cam đoan với Từ đại ca, ta sẽ trảm trăm thế trong ngàn năm.”

“Có chí khí.”

Sau khi Từ Phàm trò chuyện với huynh đệ tốt xong, lại về trong tiểu viện của mình.

Trương Vi Vân nhìn Từ Phàm, nước mắt mông lung.

“Phu quân, lần này ngươi đi vùng ngoài giới thật sự không thể mang theo ta sao?”

“Dọc đường lần này có hơi nguy hiểm, ta đi một mình còn được, mang theo ngươi dễ bị những Thần Ma kia phát hiện.” Từ Phàm vuốt tóc Trương Vi Vân, ôn nhu nói.

Trương Vi Vân cực kỳ hiểu chuyện gật đầu.

“Ta sẽ không gây phiền phức thêm cho phu quân.”

“Yên tâm, trong vạn năm ta sẽ trở lại, trong lúc ta rời đi nhờ ngươi trông nom tông môn giúp ta.” Từ Phàm nói.

“Phu quân cứ yên tâm đi.”

Sau đó Từ Phàm lại kêu tất cả đồ đệ tới, căn dặn chuyện sau khi mình rời đi.

Trong ánh mắt không bỏ được của tất cả đồ đệ, Từ Phàm đi về hướng Nguyên Thủy tông.

“Hoàng Sơn tiền bối, Thiên Diệt tiền bối, sau khi ta đi làm phiền các ngươi giúp ta trông nom tông môn một hồi.”

“Ân tình này vãn bối cảm kích vô cùng.” Từ Phàm nhìn hai người đến đưa tiễn nói.

“Tiểu tử, mạch khoáng thủy tinh Hồng Mông Tử khí kia có thể có Hỗn Độn Đại Thánh Nhân canh giữ đấy.”

“Chỉ cần ngươi bị hắn phát hiện, Hỗn Độn Đại Thánh Nhân có thể theo phía sau nhân quả ngươi tiêu diệt toàn bộ Tam Thiên giới.”

“Ngươi thật sự muốn làm thế sao?” Thiên Diệt nặng nề nhìn Từ Phàm hỏi.

“Tất cả chủng tộc và đại thế lực đứng đầu Tam Thiên giới đều đã bắt đầu mưu đồ bố cục, chỉ cần có thể thành công, nhất định có thể vượt qua kiếp nạn lần này.”

“An tĩnh chờ ở Tam Thiên giới không tốt sao?” Hoàng Sơn nhìn về phía Từ Phàm, hơi khó hiểu hỏi.

“Hai vị tiền bối, có một số việc ta nhất định phải làm.” Từ Phàm kiên định nói.

Hắn biết, hai vị Đại Thánh Nhân Nhân tộc này có thể ở đây nói chuyện tử tế là bởi vì không làm gì được hắn.

Nếu không, Từ Phàm nhất định không thể rời khỏi Tam Thiên giới.

“Ngươi đó, Nguyên chủ cũng làm liều theo ngươi, không muốn tới cản ngươi.” Hoàng Sơn có chút bất đắc dĩ nói.

Bây giờ trong Tam Thiên giới, người có thể ngăn cản Từ Phàm chẳng có mấy ai.

“Hai vị tiền bối, chờ ta đại thắng trở về.” Từ Phàm nói, một chân bước vào Truyền Tống trận thông đến vùng ngoài giới.

Trong vùng ngoài giới, Truyền Tống trận vốn nối tiếp đón đã bị cự thú Hỗn Độn hủy hoại.

Cho nên Từ Phàm ngẫu nhiên truyền tống đến Truyền Tống trận ở khu vực xung quanh.

Lúc này, tất cả cự thú Hỗn Độn giống như ác quỷ thấy được huyết nhục, điên cuồng bay về phía Từ Phàm.
Bình Luận (0)
Comment