Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 1203 - Chương 1203: Vị Trí Lôi Đình Đại Thánh Nhân

Chương 1203: Vị trí Lôi Đình Đại Thánh Nhân Chương 1203: Vị trí Lôi Đình Đại Thánh Nhân

Lý Lôi Hổ xuất hiện trong tinh vực, sau lưng lóe ra một Lôi Đình Pháp Tướng cùng bản nguyên với lôi đình vừa nãy kia.

Trạng thái do lôi đình hóa thành dường như cũng cảm nhận được gì đó, nhìn về phía Lý Lôi Hổ.

Hai phụ tử này đã cách nhau vạn năm mới gặp lại.

“Cha, ngươi đều đã lợi hại như vậy, vì sao không đến tìm ta?” Lý Lôi Hổ có chút tủi thân hỏi.

Hắn vừa xuất hiện trong tinh vực đã được Bồ Đào cho hay, vừa rồi cha hắn lấy lực lượng một người đánh giết một con, trấn áp hai con cự thú Hỗn Độn cấp Đại Thánh Nhân.

“Ngươi đừng trách cha ngươi, nhân tính của cha ngươi bây giờ còn chưa thể chủ đạo vị trí Lôi Đình Đại Thánh Nhân này.” Giọng Từ Phàm vang lên bên tai Lý Lôi Hổ.

Lý đồ tể nhìn nhi tử mình, thiên ngôn vạn ngữ chìm trong lòng không thể nói nên lời.

Sau đó dường như đã đến giờ nào đó, Lý đồ tể lại hóa thân thành Lôi Đình Đại Thánh Nhân lần nữa.

Lôi đình đầy trời loé lên trong tinh vực, cuối cùng phá vỡ không gian mà đi.

Lý Lôi Hổ ngơ ngác nhìn theo hướng phụ thân rời đi, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Nhưng cuối cùng lại hóa thành một tiếng cười, nói: “Cha, không có chuyện gì thì tốt.”

Sau đó, Lý Lôi Hổ xuất hiện bên cạnh Từ Phàm, cung kính hành lễ hỏi: “Đại trưởng lão, khi nào phụ thân ta mới có thể chủ đạo vị trí Lôi Đình Đại Thánh Nhân này?”

“Cũng sắp rồi, ước chừng xấp xỉ hơn sáu mươi triệu năm nữa.” Từ Phàm tính một phen nói.

“Ta có thể vì cha ta làm gì không?”

“Nếu như muốn sớm một chút, một là thủy tinh Hồng Mông Tử khí, hai là đi vùng ngoài giới tìm kiếm trọng bảo chịu tải Hỗn Độn lôi đình đại đạo.” Từ Phàm nói.

“Đa tạ Đại trưởng lão cho hay.” Lý Lôi Hổ gật đầu, ánh mắt kiên định nói.

“Đừng gây áp lực quá lớn cho mình, cha ngươi vốn là hóa thân ý chí của lôi đình đại đạo Tam Thiên giới, dưới cơ duyên xảo hợp, mới có thể chuyển thế đầu thai thành Nhân tộc.”

“Cha ngươi cũng đã từng là một thành viên tông môn, ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn.” Từ Phàm nói.

“Đa tạ Đại trưởng lão.” Lý Lôi Hổ nói, lấy ra thủy tinh Hồng Mông Tử khí phạm vi không đến một trượng từ trong không gian trữ vật.

“Đại trưởng lão, có thể đưa thứ này đưa đến chỗ cha ta không?”

“Lấy về đi, chút thủy tinh Hồng Mông Tử khí của ngươi còn chưa đủ cho cha ngươi nhét kẽ răng, tự mình giữ lại mà dùng.”

“Mài đao không phí công đốn củi, khi nào sau khi tu vi ngươi đến Thánh Nhân lại nghĩ biện pháp tìm thủy tinh Hồng Mông Tử khí.” Từ Phàm cười nói, tên tiểu tử này không tệ, rất có hiếu tâm.

Lý Lôi Hổ thu về thủy tinh Hồng Mông của mình, gật đầu, cáo từ rời đi.

“Xem ra Phi Vũ giới của ngươi trước kia quả nhiên là một vùng bảo địa, đếm đi đếm lại ít nhất cũng được ba, bốn Đại Thánh Nhân.” Hoàng Sơn nói.

“Bốn Đại Thánh Nhân?”

Từ Phàm cảm giác, chỉ riêng tông môn của mình, sau này không chỉ có bốn Đại Thánh Nhân.

“Ngươi hiểu lầm, ta nói là người trời sinh có mệnh cách Đại Thánh Nhân.” Cuối cùng Hoàng Sơn giải thích cho Từ Phàm một phen, cái gì gọi là mệnh cách Đại Thánh Nhân.

Trong Ẩn Linh môn, chỉ có Từ Phàm và Vương Huyền Tâm có mệnh cách Đại Thánh Nhân.

“Thứ như mệnh cách này, đạo Vận Mệnh Đại La viên mãn như ta vì sao nhìn không ra?” Từ Phàm hơi nghi hoặc hỏi.

“Ngươi đoán ta tu đạo gì thành Thánh?” Hoàng Sơn mỉm cười, sau đó bóng dáng liền tiêu tán tại trong tinh vực.

Sau khi Hoàng Sơn đi, Từ Phàm lại đưa ánh mắt nhắm vào một đại trận.

“Trước tiên chấm dứt nhân quả trong Tam Thiên giới, sau đó lại đi vùng ngoài giới tìm kiếm mạch khoáng thủy tinh Hồng Mông Tử khí kia.” Từ Phàm lên kế hoạch trong lòng nói.

Lúc này, ở trong Tam Thiên giới, người duy nhất khiến Từ Phàm không bỏ xuống được chính là huynh đệ tốt của mình.

Bởi vì chân ngã của huynh đệ tốt đã ngưng tụ lại lần nữa ở một nơi xó xỉnh nào đó trong Tam Thiên giới mà hắn không phát hiện được.

Trước khi đi nhất định phải khống chế hoàn toàn chân ngã này lại, hắn mới yên tâm rời đi, nếu không lúc rời đi cứ phải tùy thân mang theo tông môn, nhưng vậy sẽ rất phiền phức.

Nơi xa, khu vực đại trận bị ba con cự thú Hỗn Độn cấp Đại Thánh Nhân xông phá, dưới thao tác của khí linh đang dần phục hồi lại.

“Đại trận bên này đã không cần ta ở đây trấn thủ nữa.” Từ Phàm nhìn đại trận đã tu bổ lại phía xa nói.

“Bồ Đào, ta ra ngoài một chuyến, coi nhà cho tốt.” Từ Phàm nói xong thì biến mất không thấy.

Trong một bí cảnh trung tâm, Hoàng Sơn cùng Từ Phàm xuất hiện bên ngoài Hỗn Độn đại trận dò xét Tam Thiên giới.

Ngay sau đó, Từ Phàm thao tác Hỗn Độn đại trận dò xét Tam Thiên giới.

Khắc lục ra rất nhiều phù văn Hỗn Độn Hoàng Sơn xem cũng không hiểu.

Sau đó Hỗn Độn đại trận dò xét Tam Thiên giới bắt đầu xoay quanh, cuối cùng sáng lên điểm đỏ ở một vị trí nào đó trên bản đồ thu nhỏ Tam Thiên giới.

Hoàng Sơn nhìn thấy vị trí điểm đỏ, biến sắc, nhìn Từ Phàm nói: “Việc này không cần vội như vậy chứ, hoãn lại một chút không được sao?”

“Qua một thời gian nữa ta cần đến vùng ngoài giới một chuyến, có một số việc không thể kéo dài.” Trên thân Từ Phàm tản ra một luồng khí thế không tên.

“Được, chúc ngươi thuận lợi.” Hoàng Sơn nhìn Từ Phàm, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.

Chân ngã Vương Vũ Luân là Đại trưởng lão nội môn Nguyên Thủy tông, sau khi tỉnh dậy ở khu vực này liền liên hệ với Nguyên Thủy tông, cho nên Hoàng Sơn biết chân ngã đang ở nơi nào.

“Hoàng Sơn tiền bối yên tâm, Nhân tộc sẽ không tổn thất vị cường giả này, về sau sẽ có huynh đệ tốt của ta thay thế hắn.” Từ Phàm nói xong, biến mất không thấy.

Trong tinh vực, Từ Phàm tiến vào trạng thái Thánh Nhân trực tiếp cưỡng ép mở ra thông đạo không gian giữa hai khu vực.

Bước ra một bước, lập tức tới nơi chân ngã ẩn thân.

Lúc này, một tòa sơn mạch khổng lồ nhìn từ bên ngoài còn lớn hơn cả Tiên giới đứng sừng sững trong tinh vực.

Mà chân ngã Vương Vũ Luân và những hồng nhan tri kỷ kiếp trước lại dính lại với nhau.

Sau khi chân ngã cảm nhận được khí tức Từ Phàm, biến sắc.

“Từ đại ca, ngươi tìm tới tận cửa sớm như vậy, có ý kiến gì, một phần kia của ta đã hóa thành chất dinh dưỡng rồi.”

Âm thanh của chân ngã quanh quẩn trong tinh vực.

“Không có việc gì, nhớ ngươi, cho nên ghé thăm ngươi một lát.” Từ Phàm cười, bước ra một bước, đi tới bên cạnh chân ngã trong sơn mạch khổng lồ.

Lúc này bên người chân ngã có một mỹ nhân bầu bạn, nơi xa còn có bốn, năm mỹ nhân đang chơi đùa trong tiên cảnh.

Chân ngã vỗ nhẹ mỹ nhân bên cạnh, ra hiệu châm trà cho Từ Phàm.

“Ta thấy rõ rồi, có Từ đại ca ở đây, vạn thế này của ta không quy nhất được.” Chân ngã cười, nâng ly lấy trà thay rượu kính tới Từ Phàm.

“Nếu không đứng nhìn trên lập trường của ta, quả thật là có chút đáng tiếc.” Sau khi phẩm trà xong, Từ Phàm nói.

“Ngươi biết ta tinh thông vạn đạo, có một số việc ta nhìn rất thấu đáo.”

“Bây giờ ngươi còn chưa hết hy vọng.”

Từ Phàm nói, hơi nhếch khóe môi lên.

“Trên thế giới này không phải tất cả mọi người đều giống như Từ đại ca, có thể dễ dàng tham ngộ bất cứ đại đạo gì trên thế gian.”

“Ta đã từng đứng trên đỉnh phong Tam Thiên giới, nhưng một trận đại chiến trong Hỗn Độn giữa đế quốc Thần Ma khiến ta nhận thức rõ.”

“Tam Thiên giới chúng ta chỉ là một nơi nhỏ bé đến mức không thể nhỏ hơn nữa.”

“Ta tận mắt nhìn thấy, một thế giới có thể so với Tam Thiên giới hủy diệt trong dư âm chiến đấu giữa hai đế quốc Đại Thần Ma.”

“Những Thần Ma đứng trên đỉnh phong Hỗn Độn kia, nhìn cũng không nhìn thế giới bị hủy diệt, chỉ coi là một con sâu cái kiến lúc đi đường không cảm giác được giẫm chết.”

“Từ đó về sau, ta đã lập lời thề, nhất định phải đứng trên đỉnh phong Hỗn Độn, khiến Nhân tộc ta trở thành tồn tại như đế quốc Thần Ma kia.”
Bình Luận (0)
Comment