Chương 1207: Lễ vật
Chương 1207: Lễ vật
Trong một mỏ khoáng nào đó tại biên cảnh Đế quốc Thần Ma Hoang Cổ, một Thần Ma cấp Thánh Nhân tên Cổ Viên đang đi tuần tra.
Hắn vừa tuần tra mỏ khoáng vừa dùng thần niệm quan sát thuỷ tinh Hồng Mông Tử khí trong không gian Thần Ma chuyên chúc của mình.
Trong đại lục Thần Ma, hắn là một tồn tại nhỏ nhoi, dựa vào tài nguyên đế quốc cấp cho mỗi Thần Ma, hắn miễn cưỡng đạt thành cấp Thánh Nhân với thời gian nhiều gấp mấy lần các Thần Ma khác.
Trong Thần Ma, hắn là dị loại, không có chí lớn, chỉ muốn an giấc ngàn thu tại khu vực chuyên chúc cho mình, sống những ngày tháng yên bình, không tranh quyền thế.
Bởi vì quá mức khiêm tốn nên phản loạn trong đại lục Thần Ma vậy mà hoàn mỹ né qua hắn.
Không chỉ như thế mà còn hời được một khoản nhỏ, lúc trước hắn ỉu xìu tuần tra mỏ khoáng, lúc này đây lại trở nên vô cùng sôi nổi.
“Thánh Ma đại nhân, đã xua đuổi hết cự thú Hỗn Độn trong mười vạn quang giáp xung quanh mạch khoáng.” Một Thần Ma cấp Chuẩn Thánh khác nói.
“Cách ngàn năm xua đuổi một lần là được, thời gian khác, các ngươi cứ tuần tra như thường.” Cổ Viên phân phó.
“Tuân lệnh, Thánh Ma đại nhân.”
Sau khi tuần tra xong một vòng, Cổ Viên xoay người tiến vào trong một cung điện.
Cả cung điện nằm trên không một mỏ Hỗn Độn Huyền Tinh Thiết.
Một lần tuần tra của Cổ Viên là hơn một ngàn năm, trong lúc đó chỉ có tuần tra mỏ khoáng lần một là một vòng rồi lại quay về.
Mà sau khi tuần tra xong lần thứ hai, Cổ Viên vào cung điện, vẫn như bình thường, việc đầu tiên là nhìn hạt thuỷ tinh Hồng Mông Tử khí lớn trong không gian chuyên chúc của mình.
Kết quả thần thức vừa thăm dò vào, phát hiện rỗng tuếch.
Cổ Viên đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại nghiêm túc tra xét một phen.
Hạt thuỷ tinh Hồng Mông Tử khí hắn gửi lại trong không gian chuyên chúc xác định đã mất rồi.
“Sao lại mất tiêu rồi?” Cổ Viên không cho rằng có sinh linh nào có thể giấu được cảm giác của hắn để vào trong không gian chuyên chúc.
Lúc Cổ Viên đang nghi hoặc, biểu cảm và ánh mắt đột nhiên trở nên trống rỗng.
Cuối cùng, từ trong ánh mắt phát ra một tia biếng nhác.
“Cái hệ thống hỏng này thế mà dùng hơn một ngàn năm để thăng cấp, thật là quá lắm luôn.” Cổ Viên bị Từ Phàm khống chế không khỏi cằn nhằn.
“Bồ Đào, có thể thăm dò được vị trí của chúng ta không?” Từ Phàm hỏi thăm.
“Căn cứ vào tin tức lấy được trong ký ức Thần Ma Cổ Viên, nơi này thuộc khu vực biên cảnh Tây Bắc của Đế quốc Thần Ma Hoang Cổ.”
“Lấy tốc độ trước mắt của chủ nhân, muốn trở về cần thời gian trăm năm.” Giọng Bồ Đào vang lên.
“Thời gian trăm năm, nơi đi thật đúng là đủ xa.”
“Mấy ngàn năm cũng chưa về nhà, cần phải trở về thôi.” Trong mắt Cổ Viên có đôi chút hoài niệm.
“Nhưng trước khi đi, ta phải vớt một mớ Hỗn Độn Huyền Tinh Thần Thiết thượng hạng này đã.” Khoé miệng Cổ Viên nhếch lên.
Kết quả là, Cổ Viên đi vào nhà kho chứa Hỗn Độn Huyền Tinh đã tinh luyện tốt.
Một ngày sau, Từ Phàm bước lên chặng đường trở về Tam Thiên giới.
“Thật là quá lắm luôn, đường đường là Thần Ma cấp Thánh Nhân, vậy mà chỉ có hai món Tiên thiên linh bảo.” Từ Phàm càu nhàu.
Nhìn hai món Tiên thiên linh bảo vô cùng đáng thương, Từ Phàm đều ngại lấy.
Trực tiếp làm mơ hồ ký ức Cổ Viên Thần Ma rồi rời đi.
“Nhưng có một đám Hỗn Độn Huyền Tinh Thần Thiết này, cũng coi như là thu hoạch tương đối phong phú.” Từ Phàm cười nói.
Lúc này, Từ Phàm đã là cảnh giới Thánh Nhân, khí thế phát ra trên người dung nhập vào Hỗn Độn xung quanh.
Chỉ cần vừa niệm lên, năng lượng Hỗn Độn mấy ngàn quang giáp xung quanh sẽ tuỳ hắn thao túng.
Sau khi trở thành Thánh Nhân, Từ Phàm cảm giác hắn và Đại Thánh Nhân chỉ cách nhau một đường, chỉ đột phá thêm chút nữa là được.
Nhưng cách một đường này lại như một trời một vực, mặc cho Từ Phàm cam ngộ thế nào, tựa như đều cách một tầng mạng che mặt.
Từ Phàm hóa thành một đoàn Hỗn Độn trực tiếp phá vỡ không gian, truyền tống cự ly siêu viễn về hướng Tam Thiên giới.
Hắn đã hoàn toàn hiểu được đại đạo không gian hỗn độn, chỉ cần có tọa độ, khoảng cách hắn có thể truyền tống xa hơn rất nhiều so với Thần Ma cấp Hỗn Độn Thánh Nhân không lĩnh ngộ đại đạo không gian hỗn độn.
Mãi đến lúc Từ Phàm liên tiếp phá vỡ không gian truyền tống cự ly siêu viễn, đột nhiên cảm giác cách đó không xa có một thế giới lớn cỡ Tam Thiên giới.
“Nếu không vào xem thử, dù sao cũng chậm trễ không bao lâu.”
Nghĩ đến đây, Từ Phàm thuận thế tiến vào trong thế giới kia.
Ai ngờ Từ Phàm vừa vào thì đã bị ý chí thiên đạo thế giới đó bài xích.
Trong nháy mắt, có sáu luồng khí tức khủng bố tỏa định vị trí chỗ Từ Phàm.
Ba dị tộc sau lưng có cánh chim trắng tinh xuất hiện trước mặt Từ Phàm.
Từ Phàm thấy quanh người bọn họ tản ra ánh sáng thánh khiết, có đôi chút nghi hoặc lên tiếng hỏi: “Thiên sứ?”
“Người dị vực, mời rời khỏi Thánh Quang giới.” Một vị dị tộc trong đó nghiêm túc nói.
“Ta tới đây không có ý gì khác, phát hiện ra trong lúc đi đường, thuận tiện lại đây nhìn một cái.” Từ Phàm cười nói.
Thời gian hắn vào thế giới này ngắn ngủi không đến mười lăm phút, hắn đã tham ngộ được tám phần mười pháp tắc đại đạo của thế giới này.
Trong những pháp tắc đại đạo đó, có bốn tầng là trùng hợp với Tam Thiên giới.
Áp lực ý chí thiên đạo Thánh Quang giới và ba dị tộc Đại Thánh Nhân thi triển lên người Từ Phàm cách hắn không xa giống như gãi ngứa.
“Không cần khách khí như vậy đâu, gặp mặt là duyên phận, ngươi xem, ta còn mang lễ vật cho các ngươi.” Từ Phàm cười tủm tỉm lấy ra sáu thanh linh kiếm Đạo khí.
Theo sau, sáu thanh linh kiếm hóa thành linh quang, bay đến các vị trí bất đồng.
“Mỗi người một đặc sắc của giới bọn ta, coi như lễ vật ta tặng các ngươi.”
“Bên bọn ta có quy củ, khi khách tới, phải tặng thứ trân quý nhất trên người cho khách.”
Từ Phàm nói, trên người tản ra khí tức Hỗn Độn khủng bố vô tận.
Trực tiếp che chắn ý chí thiên đạo Thánh Quang giới trong khu vực này.
Dị tộc nấp phía sau ba người thuộc tộc có cánh chim trắng tinh cũng xuất hiện.
“Thiên sứ và ác ma?”
Từ Phàm nhìn ba người dị tộc diện mạo khủng bố phía sau ba người dị tộc như thiên sứ, có hơi kinh ngạc.
Nếu như nói dị tộc giống như thiên sứ là một tác phẩm nghệ thuật.
Vậy ba dị tộc cấp Đại Thánh Nhân phía sau bọn họ lại như ngưng tụ tất cả những gì đáng ghê tởm trên thế giới này.
Từ Phàm không để ý nhiều như vậy, mà là lôi hai món Tiên thiên chí bảo đang giãy giụa từ trên người sáu dị tộc bọn họ ra.
Dưới sự áp bách của Từ Phàm, sáu Đại Thánh Nhân kia cảm nhận được uy hiếp tử vong.
Cho nên lúc Từ Phàm túm Tiên thiên chí bảo trong cơ thể bọn họ ra, bọn họ không dám có một chút xíu vọng động nào.
Một cung điện lấp loé thánh quang, còn có một thanh cự kiếm tựa như có thể bổ ra toàn bộ thế giới, chậm rãi thu nhỏ lại lơ lửng bên người Từ Phàm.
Tiên thiên chí bảo giãy giụa chỉ là chuyện trong nháy mắt, sau đó cũng ngoan ngoãn đến bên cạnh Từ Phàm.
Ánh mắt Từ Phàm đảo qua trên mặt sáu dị tộc cấp Đại Thánh Nhân, đột nhiên lộ ra một nụ cười cực kỳ vui vẻ.
“Cảm ơn các ngươi, trước nay ta còn chưa từng nhận được lễ vật quý trọng như vậy.”
“Chúc cuộc sống sau này của các ngươi sẽ càng ngày càng tốt.”
Từ Phàm vẫy tay, biến mất trong Thánh Quang giới.
Sau khi Từ Phàm đi, toàn bộ Thánh Quang giới đều khôi phục lại bình thường.
Sáu dị tộc cấp Đại Thánh Nhân nhìn nhau, không khí vô cùng trầm lắng.
“Vừa vặn, mỗi tộc đều bị lấy đi một món Thánh khí chí cao, rất công bằng.”