Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 121 - Chương 121: Gặp Lại Trương Vi Vân

Chương 121: Gặp lại Trương Vi Vân Chương 121: Gặp lại Trương Vi Vân

Nhìn đứa con ở trước mặt, trong lòng Vương Vũ Luân rất vui mừng, nhìn con trai mình vượt qua mình, đây là niềm tự hào lớn nhất của một người cha già.

 

Một năm trước, khi nhìn thấy đứa con trai này, hắn vô cùng vui vẻ, sau đó hắn phát hiện tu vi ở Kim Đan đỉnh phong của mình có chút không áp chế được con trai.

 

Trong một lần trao đổi về kiếm đạo của hai cha con, đứa con trở thành người có sức chiến đấu cao nhất trong gia đình bọn họ, còn hắn chỉ có thể xếp thứ hai.

 

Lúc này, con hùng yêu Nguyên Anh kỳ đánh bay Vương Vũ Luân lại đánh úp về phía cha con họ.

 

“Nguyên Anh thì đã sao.” Trong mắt Vương Hướng Trì tràn ngập ý chí chiến đấu.

 

Lúc này, một bài BGM chiến đấu có tình cảm dâng trào mãnh liệt vang lên

 

Trong mắt Vương Hướng Trì bùng cháy lên ngọn lửa chiến đấu ngay lập tức, cầm trong tay thanh lôi kiếm và phong kiếm duy chuyển một cách linh hoạt nhanh chóng bên cạnh.

 

Ở trong nhạc nền của ta, không ai có thể đánh bại ta.

 

Vương Hướng Trì biến thành một cái bóng xông thẳng về phía hùng yêu Nguyên Anh kỳ.

 

Kiếm quang lập lòe phong lôi nổi.

 

Sau một hồi đại chiến, hai cha con quay trở lại trong đình viện của riêng của bọn họ.

 

Mộ Dung Thiến Nhi đã chuẩn bị sẵn rượu và thức ăn cho hai cha con, sau đại chiến uống một chút là thói quen bọn họ dưỡng thành trong vòng một năm này của họ.

 

“Thứ nhờ Hội Trưởng lão chuyển giao cho sư phụ ngươi một năm trước, chắc hẳn là sắp nhận được rồi”. Vương Vũ Luân nâng chén rượu nhấp một ngụm nhỏ nói.

 

Vương Hướng Trì không nói lời nào, chỉ yên lặng uống rượu, trong lòng nghĩ sau khi trở về, phải làm như nào để giải thích việc tại sao thời gian lâu như vậy không trở về.

 

Vương Vũ Luân liếc đứa con trai của mình một cái, không để ý tới.

 

“Cha” Vương Hướng Trì kêu.

 

“Ừ, làm sao vậy con trai.” Vương Vũ Luân trả lời.

 

“Ngươi ở chỗ này đã có một đoạn thời gian rồi, vẫn là đi theo ta quay trở về Ẩn Linh môn tăng thêm tu vi đi.”

 

“Thực lực của ngươi quá yếu, thần thông bí pháp sư phụ đưa cho ngươi năm đó ngươi chỉ học được có một chút.”

 

“Chiến lực Kim Đan kỳ tiêu chuẩn, ở trên chiến trường này chỉ là vật hi sinh mà thôi”.

 

“Ta không muốn mất đi ngươi.”

 

Hiếm khi thấy Vương Hướng Trì nói nhiều như vậy.

 

“Bây giờ ngươi còn ghét bỏ ta thực lực kém?” Vương Vũ Luân kéo dài một lúc lâu mới hiểu được ý của con trai mình.

 

“Cha, ngươi tu hành ở Ẩn Linh tông, sau khi đạt đến Hóa Thần kỳ lại đi ra, bây giờ chiến lực của ngươi còn không bằng ta lúc ở Trúc Cơ kỳ.” Vương Hướng Trì gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng.

 

“Được, vậy ở nơi này chờ thêm một khoảng thời gian, chờ đến khi ta thăng cấp lên Nguyên Anh kỳ lại trở về, thuận tiện để cho mẹ ngươi tu hành.” Vương Vũ Luân suy nghĩ một lúc rồi nói, thật ra, bị con trai của mình ghét bỏ thực lực yếu, chính hắn cũng có chút không tiếp thu được.

 

“Đúng rồi, vừa lúc ở chỗ ta còn có một đống đồ vật hiếm lạ cổ quái, sư phụ ngươi hẳn sẽ thích”

 

Lúc này, Từ Phàm hay làm cá mặn và câu cá thường ngày đang mang theo hai người hầu nhỏ nhìn chiếc bảo thuyền cách đó không xa, ngây ngẩn cả người.

 

Thật sự không phải bởi vì thuyền lợi hại, mặc dù nó là Đạo khí, mà là bời vì một người một nai ở trên thuyền.

 

Người đó chính là vợ của mình, hiện tại là đại tu Nguyên Anh, con nai kia là Vân Hoa Lộc được mang ra từ bí cảnh.

 

“Ủa. Hai người bọn họ không nên ở cùng một chỗ chứ.” Từ Phàm tưởng con nai kia hẳn đã sớm vào trong bụng Yêu tộc từ lâu rồi.

 

“Phu quân ~~”

 

Cô gái trực tiếp từ trên thuyền bay vọt ra, thuần thục bao vào trong lồng ngực của Từ Phàm, phía sau còn có Vân Hoa Lộc giẫm lên Tường Vân đi theo, nhìn Từ Phàm với vẻ mặt kiêu ngạo, ngươi xem, ta mang vợ ngươi tới đây này.

 

“Bao nhiêu năm nay ta vẫn đều nghĩ tới ngươi, chính là Tu Tiên giới lớn như vậy...”

 

“Không nghĩ tới ngươi vậy mà tự mình tìm đến đây.” Từ phàm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói, sau khi thành lập Ẩn Linh môn, Từ Phàm thường thường sẽ nhớ tới người vợ này, thành thật mà nói đã hơn sáu mươi năm không gặp nhau rồi.

 

“Nhiều như vậy năm, mới đi ra tìm phu quân, là lỗi của ta.” Trương Vi Vân ôm Từ Phàm nói, mình tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, thật vất vả mới cầu xin sư phụ tạm tha cho hai tháng để nghỉ ngơi.

 

“Không có việc gì, không có việc gì.”

 

“Bây giờ ta chỉ muốn hỏi một chút, sao con Vân Hoa Lộc này lại trở lại đây, lúc trước không phải ở ngoại môn Thiên Khuyết môn à.” Từ Phàm nghi hoặc hỏi.

 

“Ngươi nói tiểu Hoa à, chính là nó tự chạy đến chỗ ta tu luyện, sau đó bị sư phụ phát hiện, bắt nó tặng cho ta, nói là ta với nó có duyên.”

 

“Được rồi.”

 

“Đi, ta dẫn ngươi đi xem tông môn của chúng ta.”

 

Từ phàm nói xong thả ra Linh Phong thuyền mang vợ và hai cái người hầu nhỏ cộng thêm một con Vân Hoa Lộc, vào hộ môn đại trận.

 

“Oa, thật đẹp.” Trương Vi Vân nhìn hoa viên giống như tiên cảnh vui vẻ nói.

 

Lúc này Vân Hoa Lộc nhìn chằm chằm vào thần thú linh dịch bay lơ lửng trên không trung, dáng vẻ cảm thấy rất có hứng thú.

 

Lúc này, tiếng chuông liên hoan của tông môn vang lên, đây là tiếng chuông tuyên bố tin vui của Ẩn Linh môn.

 

Trong lúc liên hoan, Từ Phàm nhìn về phía mọi người tuyên bố thân phận của Trương Vi Vân.

 

“Chào sư nương đại trưởng lão ~” Bởi vì Từ Phàm là lão sư của tất cả bọn họ.

 

Giọng rất đồng đều, trong nháy mắt làm cho Trương Vi Vân sinh ra cảm giác chính mình thuộc về Ẩn Linh môn.

 

Hơn nữa nàng không thiếu bảo vật, trực tiếp đưa cho mỗi đệ tử trong tông môn một bảo vật phù hợp với bọn họ, theo ước tính của Từ Phàm thì bảo bối người phụ nữ phá sản này vung ra ngoài có giá trị ít nhất cũng phải hai triệu linh thạch.

 

Buổi tối sau khi ăn xong, trở lại tiểu viện, Từ Phàm gấp rút hỏi Trương Vi Vân: “Vi Vân, chỗ ngươi sao lại có nhiều dị bảo như vậy.”

 

“Trên đường đến tìm phu quân có đụng tới một chỗ di tích của tông môn Thượng Cổ, những đồ vật này đều phát hiện từ bên trong đó.”

 

“Nếu phu quân muốn, ở chỗ ta còn có rất nhiều.” Trương Vi Vân không để bụng nói.

 

“Không cần, phu quân của ngươi có bảo bối.” Từ Phàm lắc đầu nói, cơm mềm là không có khả năng ăn, cả đời này cũng không thể ăn cơm mềm.

 

“Không cần sao.” Trương Vi Vân có chút thất vọng nói, trong tay nàng còn có hơn một trăm cân cát thời không, là nàng tiện thể xin khi cùng sư tôn đi vực Cực Không lúc trước, nghe nói hiện tại tất cả tông môn đều cần thứ đồ này.

 

“Sao ta lấy bảo vật của phu nhân được.”

 

Một tiếng phu nhân làm cho Trương Vi Vân ngượng ngùng cúi đầu.

 

Sau đó hai vợ chồng ở trong phòng Từ Phàm tâm sự rất lâu, mãi cho tới đêm khuya.

 

Lúc này Từ Phàm nuốt một chút nước miếng nói: “Vi Vân, chúng ta đi ngủ đi.”

 

Chợt Trương Vi Vân đột nhiên nghĩ đến việc sư phụ đã từng nói.

 

“Phu quân, sư tôn nói, trước khi ta có thể hoàn toàn nắm giữ Thiên Phúc linh thể trong tay, thì không thể đi Nhân Luân đại đạo.”

 

“Như vậy sẽ không thể sinh đứa nhỏ cho phu quân.” Trương Vi Vân cúi đầu, một bộ dạng là lỗi của ta.

 

“...”

 

“Nếu như vậy, chúng ta cũng chỉ có thể ngủ.”

 

“Ừm.”

 

Tiểu biệt thắng tân hôn, thời gian hạnh phúc khi có vợ bên cạnh thực ngắn ngủi.

 

Một tháng sau, ở trong sự từ biệt không muốn rời xa của Trương Vi Vân, Huyền Thanh Điểu bay về phía phương xa.

 

“Đừng nhìn, không phải ngươi ở Ẩn Linh đảo rất vui à.”

 

“Về sau ngươi tiếp tục đi theo ta lăn lộn, đến lúc đó lại xảy ra chuyện ta sẽ không bỏ lại ngươi.” Từ phàm vỗ vỗ đầu Vân Hoa Lộc nói.

 

“Eeee~”

 

“Ngươi không tin ta.” Từ phàm nhíu mày nói.

 

“Eeee~” Erong mắt Vân Hoa Lộc tràn ngập khinh thường.

 

“Vậy thôi quên đi, ngươi đã không tin, thật ra vẫn là một chầu lẩu thịt nai luôn đi.”

 

Nhìn Vân Hoa Lộc, Từ Phàm còn thật sự suy nghĩ muốn xuống tay từ chỗ nào.

 

“Ríu rít~” Vân Hoa Lộc ngay lập tức đứng dậy lấy lòng rống lên.

 

“Lúc này như vầy mới đúng, sau này không ai làm chỗ dựa cho ngươi, coi ngươi còn hoành hành ngang ngược kiểu gì nữa” Từ phàm nhìn thấy Vân Hoa Lộc chạy trốn hả dạ nói.
Bình Luận (0)
Comment