Chương 120: Muôn thế luân hồi
Chương 120: Muôn thế luân hồi
Tường vân mang theo hai người chậm rì rì bay về phía một hải vực, bây giờ toàn bộ Ẩn Linh đảo đã bị che dấu hoàn toàn, cho dù là tu sĩ Luyện Hư đi ngang qua trên không của Ẩn Linh đảo cũng sẽ không phát hiện ra.
Giữa không trung xuất hiện một cánh cửa lớn, tường vân chậm rãi mang theo hai người đi vào.
Trong nháy mắt giống như bước vào môi trường trong lành, một bộ hình ảnh như tiên cảnh hiện lên ở trước mặt hai người.
Cả Ẩn Linh đảo và khu vực phía trước của chủ phong đều bị Từ Phàm biến thành hoa viên tiên cung, phía sau chủ phong thì được Từ Phàm cải tạo thành dược điền cao cấp nhất, không giống với các dược điền khác, bên trong dược điền này còn có các pháp trận và phù văn khác nhau dùng để bắt chước hoàn cảnh sinh trưởng tốt nhất của linh dược.
Trên bầu trời thỉnh thoảng có các loại thần thú được tạo thành từ linh lực bay qua, đôi khi còn bắt chước
Âm thanh của thần thú gào lên một tiếng khiến cho Ẩn Linh đảo càng lộ rõ phong thái tiên tông.
Phía trước chủ phong là một hồ linh dịch lớn, linh dịch bắt nguồn từ đỉnh đại trận hộ môn của Ẩn Linh đảo, được tạo thành từ ba trăm sáu mươi viên Tụ Linh cự châu ngưng tụ thành đại trận Chu Thiên Tụ Linh.
Đại trận Tụ Linh này có thể hấp thụ linh lực cao mấy vạn mét trên bầu trời, cuối cùng hóa thành linh dịch bị đại trận hấp thu.
Bên trong Ẩn Linh đảo, linh dịch giống như một dải ngân hà trút xuống hồ linh dịch lớn phía trước chủ phong, đến khi linh dịch trong hồ lớn đạt đến cực hạn, Từ Phàm sử dụng một ít thuật thần thông để sáng tạo ra mấy con thần thú bằng linh dịch, nó không có tác dụng gì cả, chẳng qua là đẹp mắt và có vẻ làm cho phẩm chất cao lên một chút mà thôi.
Từ Phàm mới vừa trở lại chỗ ở của mình không được bao lâu thì nhận được tin tức Lý Tinh Từ quay trở lại tông môn.
Một chiếc thuyền lá liễu chậm rãi đáp xuống phía trước sân của Từ Phàm.
Lý Tinh Từ mang theo hai đứa trẻ một nam một nữ hơn bảy tuổi trở về trong tông môn.
“Đây là đồ tôn của ta à?” Từ Phàm trêu đùa nói, mà chưa kể nhìn đôi Kim Đồng Ngọc Nữ này thật đúng là có chút giống dáng vẻ của Lý Tinh Từ.
“Đôi huynh muội này được ta cứu trong lúc đi du lịch, vốn định đưa đến viện cứu tế ở trần tục, nhưng phát hiện hai đứa trẻ này đều có thiên phú tu tiên đến làm người kinh ngạc.”
“Đồng thời cũng thông qua được khảo nghiệm nhập môn, cho nên ta mang về để sư phụ quyết định.” Lý Tinh Từ nói, lúc hắn ra ngoài du lịch thì theo thói quen nhìn thấy đứa trẻ vừa độ tuổi sẽ sẽ kiểm tra đo lường một chút.
Du lịch mười năm, trở về tám lần, nhiều nhất một lần mang về hơn sáu mươi đệ tử, tính tới giờ đã mang về hơn trăm tên đệ tử.
“Thiên phú tu tiên làm người kinh ngạc?” Từ Phàm hỏi.
“Hai huynh muội, ca ca có song linh căn là lôi và hỏa, là Luyện Khí sư trời sinh.”
“Muội muội là song linh căn lôi và mộc, cơ thể có mùi đan hương, nghi ngờ có thể là thể chất Thượng Cổ.” Lý Tinh Từ giới thiệu nói.
Hai huynh muội đứng bên cạnh Lý Tinh Từ, dùng ánh mắt van xin nhìn Từ Phàm, hi vọng Từ Phàm có thể thu lưu bọn hắn.
“Kẻ thù của bọn họ là?” Từ Phàm hỏi, trước khi thu nhận cái gì phải xem chính mình có năng lực này hay không, may lỡ kẻ thù của bọn họ là vị Ma tôn nào đó, chẳng phải xong đời à.
Cùng với như vậy còn không bằng đưa tới cửa của tông mạnh nhất còn đáng tin cậy hơn.
“Kẻ thù của cha mẹ bọn họ là một đám sơn tặc, mọi người trong toàn bộ thôn của bọn họ đều bị giết chết.”
“Thù, ta đã giúp bọn hắn báo.” Lý Tinh Trì nói. Hắn biết sư phụ mình đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này, đứa bé trai mang theo bé gái quỳ xuống với Từ Phàm.
“Cầu tiên nhân nhận lấy ta và muội muội.” Đứa bé trai nói, hắn biết số phận của mình và muội muội nắm giữ ở trong tay tiên nhân trước mắt này.
“Đứng lên đi, về sau các ngươi liền đi theo bên cạnh ta.” Từ Phàm nói, nhìn hai huynh muội này quỳ trên mặt đất, hắn đột nhiên nhớ tới Từ Cương và Từ Nguyệt Tiên khi còn nhỏ, lúc thu bọn họ làm đồ đệ cũng là lớn như thế này.
Chỉ chớp mắt, hai huynh muội họ đều hơn một trăm tuổi, thời gian trôi qua có chút chậm, hiện tại ta chỉ mới có Trúc Cơ kỳ.
“Các ngươi tên là gì.” Từ Phàm hỏi.
“Ta tên Lôi Nhận.”
“Ta tên Lôi Văn Khê.”
Từ đó về sau bên người Từ Phàm có thêm hai người hầu nhỏ.
Buổi tối, bầu trời đầy sao, thầy trò hai người Từ Phàm và Lý Tinh Từ uống trà ở dưới sao trời tại đạo trường.
“Mấy năm này có thu hoạch gì.” Từ Phàm hỏi, rất lâu chưa cùng đồ đệ nói chuyện tâm sự.
“Trèo qua ngàn núi, bơi qua vạn sông, nhìn qua ngàn vạn người, ta phát hiện thế gian này ta càng ngày càng nhìn không rõ.”
“Ở Tu Tiên giới, ta từng làm ma tu, phật tu và đạo tu, từng làm người tốt, cũng từng làm người xấu.”
“Hiện tại ta cảm giác chính mình chỉ là một viên quân cờ trong trời đất, ở nơi sâu xa tối tăm bị thao túng.” Ánh mắt Lý Tinh Từ càng mê mang.
“Có chút hối hận khi để ngươi đi lên con đường này.” Từ Phàm thở dài nói.
“Ngươi bây giờ tiến vào một loại bình chướng khác, nếu như nhìn không rõ, đó chính là cả một đời.”
“Sư phụ vẫn là câu nói đó, vạn sự vạn vật, chỉ theo đạo trong lòng của ta.”
“Đây là đạo của vi sư, cũng là đạo của mỗi người các ngươi.” Từ Phàm nói, hắn biết rõ lúc này ai cũng không giúp được Lý Tinh Từ, chỉ có chính bản thân mình mới có thể đi ra bình chướng ấy.
“Cảm ơn chỉ điểm của sư phụ.” Lý Tinh Từ trong lòng ấm áp nói.
“Ha ha, chẳng dùng được gì, cuối cùng vẫn là dựa vào chính mình.” Từ Phàm không chút kiêng dè nói.
“Đúng rồi, gần đây Tam sư huynh của ngươi ở nơi nào.” Từ Phàm hỏi, lão nhị và lão tứ còn biết trở về, chỉ riêng một mình lão tam này, mười năm này chỉ trở về hơn hai lần.
“Lần cuối cùng ta gặp Tam sư huynh là một năm trước, hắn nói hắn đã lĩnh hội môn thần thông cuối cùng mà sư phụ đã truyền thụ, hắn muốn đi Thịnh Linh châu trảm yêu trừ ma.” Lý Tinh Từ nói.
“Cái tên tiểu tử thúi này, chỉ nghĩ đánh nhau.” Từ Phàm cười mắng.
“Sư phụ.”
“Ừm.”
“Vương Vũ Luân sư thúc có phải hay không...”
“Vậy ngươi nói với ta trước, nguyện vọng lúc nhỏ của ngươi còn giữ lại không.” Từ Phàm sững sờ, rốt cục phát hiện cái gì.
“Đó chỉ là nguyện vọng lúc nhỏ.” Lý Tinh Từ dừng một chút lại tiếp tục nói: “Ta phải hoàn thành nguyện vọng của mẹ ta, đây cũng là một tâm ma của ta.”
“Nguyện vọng gì.” Từ Phàm có chút nghiêm túc hỏi, không phải là làm cho cha hắn xuống dưới làm bạn với mẹ của hắn chứ.
“Không thể cùng cha sống hết một đời hoàn chỉnh.”
“Nếu như Vương sư thúc thật sự là cha ta, bí thuật Bách Thế Luân Hồi sư phụ dạy ta đã có mục tiêu đầu tiên.” Lý Tinh Từ chậm rãi nói.
“Bách thế có phải là có chút quá mức không.” Từ Phàm đang cố gắng giảm bớt giúp huynh đệ tốt của mình.
“Một đời là đủ rồi, khiến hắn ở trong luân hồi cùng với mẹ ta hoàn mỹ sống hết một đời.” Lý Tinh Từ lại lần nữa rót cho Từ Phàm một chén trà.
“A, Vương sư thúc của ngươi có phải hay không, việc này cần ngươi đi nghiệm chứng.” Mới một đời thì nhằm nhò gì chứ, nên như vậy.
“Ta đã biết.”
Lý Tinh Từ ở trong tông môn một tháng, lại đi ra ngoài rèn luyện, lần này, mục tiêu của hắn là Thịnh Linh châu.
Ngay tại lúc đó, Vương Vũ Luân đang gian khổ chiến đấu ở nơi hoang dã của lưỡng châu đột nhiên rùng mình một cái, bị một móng vuốt của một con hùng yêu Nguyên Anh kỳ đánh bay.
“Sao lại có dự cảm không tốt nhỉ.” Vương Vũ Luân vội vàng đứng lên lẩm bẩm nói.
Trên chiến trường hơn mười con tộc lang yêu Kim Đan kỳ, lợi dụng cơ hội phát động tấn công với Vương Vũ Luân.
“Con trai cứu mạng ~~” Vương Vũ Luân không để ý mặt mũi hô lớn.
Lúc này một tiếng kiếm khí mờ mịt vang lên.
Một kiếm từ phía Tây tới, một thanh phi kiếm nhanh chóng di chuyển qua lại trên không trung, trực tiếp đâm xuyên qua mấy Yêu tộc Kim Đan bên cạnh Vương Vũ Luân.
Bóng dáng của Vương Hướng Trì xuất hiện ở phía trước Vương Vũ Luân.
Đến tận đây, âm nhạc vừa vặn kết thúc.