Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 119 - Chương 119: Diệp Thần

Chương 119: Diệp Thần Chương 119: Diệp Thần

Sau khi Khâu Tự Viễn rời đi, Chu Khai Linh mở miệng nói: “Sư phụ, lúc đầu ngài thấy Khâu sư huynh như thế nào?”

 

“Mỗi người đều có những tài năng khác nhau, điều này rất dễ thấy, giống như Tiểu Thỉ Vũ thuật của ngươi khi đó.” Từ Phàm cười nói.

 

Mười năm này, Chu Khai Linh vẫn luôn học tập bên cạnh Từ Phàm, tuy nói không bằng so với Từ Phàm lúc đầu, nhưng so với những Sang Linh sư khác vẫn là thiên phú dị bẩm.

 

Từ Phàm xem qua tài liệu liên quan đến các Sang Linh sư, thứ này giống như bác sĩ, ngày càng thơm, để tự nghĩ ra thuật phép hoặc công pháp thường thì phải mất mấy năm.

 

Để có một bộ công pháp nghiêm cẩn, khả thi, Sang Linh sư có thể dùng cả đời để nghiên cứu.

 

“Sư phụ, ngươi lại chế giễu ta.” Chu Khai Linh buồn rầu nói, nhưng trong lòng đang đắc ý, Tiểu Thỉ Vũ thuật lúc đầu giờ đã tiến hóa thành Thỉ Long Quyển rồi.

 

“Sư phụ, gần đây ta đã tự mình tạo ra một thuật pháp, mời ngài giám thưởng.”

 

Chu Khai Linh nói rồi duỗi ngón tay ra chỉ về phía mặt hồ.

 

Thuộc tính Kim và thuộc tính Hỏa dung hòa, ngưng tụ thành một viên đạn trong tầm tay hắn.

 

“Bang~”

 

Viên đạn hóa thành một vệt sáng bay về phía xa.

 

“Ý tưởng cũng được, tiêu hao linh lực ít, lực công kích tạm được, về sau có thể phát huy cao độ. dó là một thuật phép tốt.”

 

Lời Từ Phàm nói, khiến khóe miệng Chu Khai Linh hơi nhếch lên, mấy năm qua hắn ít khi được sư phụ khích lệ.

 

“Nhưng, ngươi vừa khai phá ra đã để ta giám thưởng, muốn bị mắng sao.” Từ Phàm nói với một giọng điệu thay đổi.

 

“Thứ như súng, ngươi cũng không phải là chưa từng thấy, pthuật háp vừa nãy của ngươi trực tiếp dựa vào sức mạnh của vụ nổ để đẩy nó vào.”

 

“Độ chính xác, cự li bắn ngắn, không phát huy hết điểm mạnh của nó một cách hoàn hảo.”

 

Từ Phàm lấy ra một viên đạn cấp bậc Pháp khí từ trong nhẫn không gian rồi ném cho đồ đệ.

 

“Đạn phía sau ngưng tụ thành thế này, uy lực ít nhất có thể tăng lên gấp bội.”

 

Từ Phàm nói rồi duỗi tay ra đưa lên trời, một viên đạn bắn tỉa dài xuất hiện, bao quanh nòng súng do thuộc tính Phong ngưng tụ.

 

“Bịch~”

 

Một con chim lớn màu trắng đang bay lượn giữa bầu trời bắt đầu làm vật rơi tự do.

 

Chu Khai Linh nuốt một ngụm nước bọt nhìn con chim lớn từ trên cao ngàn mét rơi xuống, đó là độ cao ngàn mét, hơn nữa còn sử dụng linh lực giống hắn.

 

“Đây là phép thuật sư phụ nghĩ ra khi Luyện Khí tầng năm, chỉ là sức mạnh nhỏ bé, chưa dùng tí nào.” Từ Phàm nói.

 

“Năm nay ngươi hai mươi tuổi, từ khi vào tông môn cho tới bây giờ, chưa từng rời khỏi tông môn, lần này khi Bàng các chủ trở lại và chuẩn bị rời đi, ngươi cùng hắn ra ngoài, đi dạo phố trong các Tiên thành lớn ở đại lục trung tâm, ta cho ngươi nghỉ một năm.” Từ Phàm nói.

 

Một đám con trai hai mươi tuổi cứ ở mãi tông môn sao mà được, vì thế Từ Phàm thường sắp xếp một số nhiệm vụ và đi ra ngoài chạy việc vặt, thu xếp cho đệ tử trong tông môn được ra ngoài mở mang tri thức.

 

“Sư phụ, ta không muốn đi.” Chu Khai Linh nói, hắn thấy mình vẫn chưa học đủ, không muốn rời khỏi Từ Phàm.

 

“Biết Lưu Ảnh thuật không, sau một năm, ta muốn thấy Lưu Ảnh thuật ở trên đường phố sầm uất của hai mươi tư tòa Tiên thành, tiện thể thì nói cho ta nghe một chút những chuyện xảy ra ở Tiên thành.” Từ Phàm phớt lờ Chu Khai Linh đang nói, trong tông môn có một trạch nam là đủ rồi.

 

“Tuân mệnh.” Chu Khai Linh chỉ có thể bất lực nói.

 

“Đúng rồi, ta nhớ lúc ngươi đến, còn nói là sau khi ngươi tu tiên xong sẽ quay về thôn, lấy cô nương tên là Tiểu Thúy về làm vợ.”

 

“Vừa hay lúc ngươi đi, để Bàng các chủ đi một cái, tác thành cho tâm nguyện hồi nhỏ của ngươi.” Từ Phàm cười nói.

 

“Sư phụ, lần trước sư đệ làm nhiệm vụ ở bên ngoài có nói cho ta một tin tức.”

 

“Vào ba năm trước, Tiểu Thúy tỷ tỷ đã lấy chồng rồi, đời này của ta đã định trước là có duyên nhưng không có phận với cô nương Tiểu Thúy.” Chu Khai Linh đau lòng nói, hồi đó thôn của họ, lấy được Tiểu Thúy cô nương về làm vợ là ước mơ của mỗi đứa trẻ trong thôn.

 

“Được rồi, đúng là tạo hóa trêu ngươi mà.” Từ Phàm chỉ có thể bày tỏ lòng thương xót.

 

“Đây là…” Từ Phàm đột nhiên thu cần, một con Thiên Hồ Ngư dài một thước mắc câu.

 

“Ừ, hôm nay có canh cá rồi.”

 

Đây là, một chiếc máy bay không người lái bay từ xa tới, Từ Phàm thả con chim lớn vào trong, chuẩn bị thêm món ăn cho tối nay,

 

Từ Phàm đã trải qua những ngày nhàn nhã như vậy trong gần năm năm, tu tâm dưỡng tính, bồi dưỡng tình cảm, cảm thấy như vậy còn tốt hơn cả ngày đánh nhau chém giết.

 

“Đi thôi, Tứ sư huynh của ngươi lát nữa là về rồi, hai người nên liên lạc với nhau nhiều hơn.”

 

Dưới chân Từ Phàm sinh tường vân, mang theo Chu Khai Linh chậm rãi bay về Ẩn Linh đảo.

 

Mà  cự quy bọn họ cưỡi thì chậm rãi lặn xuống đáy hồ, đây là một trong mười hai con rùa nhỏ lúc đầu được nuôi bằng Tự Linh đan của Từ Phàm, đã thăng lên cấp Trúc Cơ kỳ, đồng thời đã mở ra linh trí.

 



 

Trong một Tiên thành nào đó trong đại lục trung tâm, một cô gái đang cưỡi trên Vân Hoa Lộc.

 

“Tiểu Hoa, đại lục trung tâm lớn như này, chúng ta tìm kiểu gì được.” Cô gái hỏi.

 

“Ríu rít~~”

 

“Ngươi nói ta may mắn, tìm bừa một cái là được sao?” Cô gái có chút ngờ vực nói.

 

Vân Hoa Lộc gật đầu.

 

“Được, vậy thì ta vừa đi dạo vừa đi tìm, cũng không biết bây giờ phu quân thế nào.”

 

Khi nàng biết Tượng châu bị Yêu tộc xâm chiếm, đi xin sư phụ cứu phu quân của mình, nhưng sư phụ đã đuổi nàng đi chỉ bằng một câu nói.

 

“Phu quân nhỏ của ngươi đã đi châu khác tu luyện từ lâu rồi, nhưng lúc đó ngươi tự đi tìm đi.”

 



 

Kiếm Vương tông, lúc này Diệp Tiêu Dao đã thay hình đổi dạng đang nhìn chằm chằm vào vị Luyện Khí sư Trúc Cơ kỳ đang luyện một thanh phi kiếm Bảo khí ngũ giai.

 

Một lát sau, Luyện Khí sư Trúc Cơ kỳ đã khắc họa xong phù văn cuối cùng, và hào quang bắt đầu chảy trên phi kiếm.

 

“Diệp đại ca, thanh Thủy Vân kiếm cuối cùng đã xong rồi.”

 

Luyện Khí sư đưa Thu Thủy kiếm đã luyện được cho Diệp Tiêu Dao, không, bây giờ phải gọi là Diệp Thần.

 

“Ngô huynh, vất vả rồi.” Diệp Tiêu Dao cảm kích nói.

 

“Đừng nói thế, Diệp đại ca là ân nhân cứu mạng của ta, hơn nữa, không có những dị bảo ẩn chứa phù văn Diệp đại ca đưa cho ta, thì ta đã không luyện được ra Bảo khí ngũ giai.” Luyện Khí sư trẻ tuổi gãi đầu nói.

 

“Tiếc là, huynh đệ tốt của ngươi không ở đây, nếu không thì thanh Thu Thủy kiếm này sẽ tăng thêm một bậc.” Lão Kiếm trong lòng Diệp Tiêu Dao nói.

 

“Haizz, Tiểu Phàm ấy, cũng không biết bây giờ hắn ở đâu.”

 

Những dị bảo ẩn chứa phù văn vốn dĩ chuẩn bị cho Từ Phàm, nhưng do Tượng châu thất thủ, chắc chắn không thể tìm thấy Từ Phàm trong thời gian ngắn.

 

“Sau này đi tìm lại huynh đệ tốt của ngươi, trước mắt thì tìm cách bồi dưỡng tên nhóc trước mắt thành Luyện Khí Tông sư, tâm tính và nhân phẩm của hắn đều là thượng thừa, đào tạo tốt chắc chắn sẽ không phải chịu thiệt.”

 

“Ngươi còn thiếu mười hai thanh phi kiếm cấp bậc Đạo khí, là thành được kiếm trận Thiên Kiếm Cấm Không.” Lão Kiếm nói.

 

“Không sợ thời gian dài, có ta ở đây, thứ giàu có nhất là thời gian.”

 

“Được.”

 

Lúc này, Diệp Tiêu Dao nhìn thiên tài Luyện Khí sư ở trước mặt nói: “Đó chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay, còn về dị bảo phù văn, ta giữ lại cũng chẳng để làm gì, cho ngươi còn hơn.”

 

“Cảm ơn Diệp đại ca, sau này những phi kiếm của ngươi, ta bao tất.” Luyện Khí sư nói với vẻ mặt cảm động, cảm thấy mình gặp được một đại ca tốt nhất trên đời, nhân sinh tri kỉ.
Bình Luận (0)
Comment