Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 118 - Chương 118: Mười Năm

Chương 118: Mười năm Chương 118: Mười năm

Cự quy có một đóa hoa trên đầu bắt đầu ngửa mặt lên trời rống dài, âm thanh bao trùm toàn bộ Ẩn Linh đảo. Ngay lập tức, tất cả yêu thú đang tấn công cũng lao nhao rút lui như thủy triều.

 

“Tốt rồi, thế này chẳng phải xong việc rồi sao.” Từ Phàm phủi tay nói.

 

Thu hồi hai bộ áo giáp trên người, Từ Phàm đáp xuống trên mặt cự hồ.

 

“Để ta xem sào huyệt của ngươi ở đâu, cự hồ mười vạn dặm không phải là không có yêu thú Nguyên Anh kỳ sao?”

 

“Hoặc là nói, ngươi lẻn từ Lạc Thiên Hà nằm ngoài hơn trăm vạn dặm tới đây.”

 

Từ Phàm ngồi xếp bằng trên cự hồ nhắm mắt lại, tinh thần lực đã xuyên thấu vào ý thức của cự quy.

 

“Quả nhiên có một con sông ngầm. Năm mươi năm trước ngươi đã sinh một tổ trứng tại Ẩn Linh đảo, hôm nay tới đón bọn nó về nhà.”

 

“Vừa vặn, một nhà các ngươi cũng đừng đi, ở chỗ này định cư đi.” Từ Phàm cười nói, học trò của mình nhanh như vậy đã có được linh thú hộ giáo rồi.

 

Nhưng vào lúc này, Từ Phàm nhận được báo cáo từ Bồ Đào, nói là phát hiện một tổ mười hai con rùa nhỏ.

 

Chỉ trong chốc lát, một con rối phi hành nắm lấy mười hai con rùa đến bên cạnh Từ Phàm.

 

“Sau này ngươi hãy cùng các con ngươi ở lại đây cho tốt.” Từ Phàm nói.

 

Cự quy gật đầu thật nhẹ, nó biết tính mạng của mình và các con đang nằm trên đầu mình và được nắm giữ trong tay nam nhân này.

 

Từ Phàm trở lại Ẩn Linh đảo, bên bờ đảo có lượng lớn con rối công cụ đang thu dọn chiến trường, thu những thứ có giá trị, những thứ không có giá trị trực tiếp đóng gói ném vào trong mặt hồ ở phía xa, đến lúc đó sẽ tự có yêu thú xuất hiện giải quyết.

 

Mấy đồ đệ tụ tập bên người Từ Phàm, bắt đầu nói tình hình ở nơi của mình.

 

“Sư phụ, thần thông biến yêu thú thành hoa kia của ngươi, ta có thể học hay không?” Từ Cương và Từ Nguyệt Tiên nhìn Từ Phàm với hai mắt trông mong, loại thần thông này không chỉ đẹp mắt, uy lực còn lớn, ai mà không thích.

 

“Ngươi biết làm sao có thể trồng ra một đóa hoa có cánh hoa bảy màu à?” Từ Phàm hỏi.

 

“Không biết.” Hai người lắc đầu.

 

“Vậy thì chứng minh là các ngươi cùng thuật này vô duyên, cũng không thích hợp.” Từ Phàm lắc đầu nói.

 

Mỗi một thuộc tính của Từ Phàm đều có bí thuật thần thông do chính mình sáng tạo. Thần thông hệ mộc kích sát bầy yêu vừa rồi tên là Vạn Hoa Hải, chế phục cự quy cũng là thuật này, về phần một đóa hoa hồng nhỏ, đó chỉ là cái tên hắn thuận miệng nói ra.

 

“Ồ.” Đám người có chút thất vọng.

 

“Sư phụ, trong lúc chiến đấu vừa nãy ta đã ngộ ra rồi. Chờ sau khi ta khiêu chiến xong con rối là có thể tấn cấp Kim Đan kỳ.” Vương Hướng Trì nói.

 

“Sư phụ, ta cũng ngộ ra rồi.” Lý Tinh Từ cũng nói.

 

Từ Phàm liếc nhìn Lý Tinh Từ một cái đầy thâm ý. Tên tiểu tử này cứ luôn giấu dốt, rõ ràng sớm đã có thể tấn cấp Kim Đan kỳ, nhưng vì suy nghĩ cho Vương Hướng Trì nên hắn vẫn cứ đợi thêm.

 

“Tốt, đến lúc đó Ẩn Linh môn chúng ta liền có bốn cường giả Kim Đan kỳ, đây là một bước tiến dài về thực lực của Ẩn Linh môn chúng ta.” Từ Phàm nói, quyết định trở về sẽ lập tức bắt đầu trạng thái nửa bế quan, mục tiêu là Kim Đan kỳ.

 

Lời sư phụ nói thật giả dối. Tứ đại đệ tử của Từ Phàm đồng thời toát ra ý nghĩ này.

 

Ba tháng sau, gần như cùng một thời điểm, lão Đại, lão Tam, lão Tứ bắt đầu bế quan.

 

Từ Phàm và Từ Nguyệt Tiên đang ở Thượng Linh phong tại tông môn, đây là một phong chuyên môn vì đột phá tu vi mà thiết lập. Nồng độ linh khí bên trong gần như gấp trăm lần so với những những nơi khác tại Ẩn Linh môn.

 

“Đại ca và các sư đệ ngươi đều đột phá rồi, ngươi không lo lắng sao?” Từ Phàm hỏi.

 

“Có cái gì mà lo, sợ bọn hắn đoạt vị trí chưởng môn của ta sao?” Từ Nguyệt Tiên nói đùa.

 

“Thôi vậy, ta cũng không ép buộc ngươi. Sau khi đại ca và hai vị sư đệ của ngươi đột phá, nếu ngươi muốn ra ngoài tầm bảo lịch luyện thì cứ đi đi.”

 

“Khoảng thời gian có phải làm ngươi nhịn quá mức rồi không?” Từ Phàm cười nói.

 

Từ sau khi phúc lợi rời khỏi, hắn cũng thông suốt. Muốn ra ngoài thì cứ ra ngoài, thật sự lưu lại trong tông môn cũng không có ý nghĩa gì.

 

“Sau khi ngươi đi, Tam sư đệ, Tứ sư đệ của ngươi, có lẽ cũng muốn đi.”

 

“Đồ nhi tự có phúc của đồ nhi. Nói không chừng sau khi các ngươi rời khỏi đây liền có kỳ ngộ, không mất quá nhiều thời gian đã biến thành tôn giả trở về.” Từ Phàm nói đùa.

 

“Sư phụ, ngươi yên tâm. Ta chỉ du lịch tầm bảo tại đại lục trung tâm, muốn trở về bất cứ lúc nào thì sẽ về, sẽ không đi đến nơi quá xa.” Từ Nguyệt Tiên nói, đột nhiên có chút áy náy, mình và các sư đệ đều đi hết, bên người sư phụ cũng chỉ còn có đại ca ở gần.

 

“Đại lục trung tâm là được rồi, ngươi còn muốn đi đâu?” Từ Phàm trừng mắt liếc nhìn Từ Nguyệt Tiên nói.

 

Lúc này bầu trời đột nhiên xuất hiện dị tượng, một bóng dáng cự nhân thân cao chín trượng xuất hiện trên không, chính là dáng vẻ của Từ Cương. Theo cự nhân chậm rãi thu nhỏ, trên bầu trời phảng phất có tiếng tiên nhạc vang lên, như đang chào mừng Nguyên Anh ra đời.

 

Từ Cương đã hóa thành người nhỏ cỡ ba tấc trực tiếp quay về trong cơ thể, đến đây, tu sĩ Nguyên Anh đàu tiên của Ẩn Linh môn đã được ra đời.

 

“Tiên nhạc cùng chúc, cũng coi như là ghê gớm rồi.” Từ Phàm gật đầu nói.

 

Lúc này Từ Cương từ phòng tu luyện đi ra, hành lễ với Từ Phàm nói: “Sư phụ, đồ nhi đã tấn cấp Nguyên Anh kỳ.”

 

“Được, đã biết, nhanh trở về củng cố tu vi. Sau khi ổn định, đừng quá nôn nóng tu luyện, ở bên Tiểu Tịch nhiều hơn.” Từ Phàm nói, không uổng công chính mình còn đặc biệt cho bọn họ công pháp, hiệu quả không tệ. Hai tháng trước, Tiểu Tịch đã mang thai.

 

So với tấn cấp Nguyên Anh kỳ, động tĩnh tấn cấp Kim Đan kỳ lại nhỏ hơn rất nhiều.

 

“Sư phụ, đồ nhi tấn cấp Kim Đan kỳ thành công.” Vương Hướng Trì và Lý Tinh Từ nói.

 

“Tốt.”

 

Từ Phàm nhìn bốn đệ tử bên cạnh, ôi thôi, tu vi của chính mình lại là thấp nhất rồi. Tên đồ đệ mới thu kia không tính.

 

“Nếu các ngươi muốn ra ngoài lịch luyện thì cứ đi đi, nhưng chỉ giới hạn tại đại lục trung tâm. Nếu thật sự muốn ra khỏi đại lục trung tâm, vậy ít nhất cũng phải học xong một phép thần thông cuối cùng rồi hãy đi.”

 

Từ Phàm cho Vương Hướng Trì và Lý Tinh Từ mỗi người một cái ngọc giản.

 

“Bên trong là bí thần thông pháp các ngươi phải học sau Kim Đan kỳ. Nếu đều học xong, không nói tới vô địch cùng cấp, có trình độ đứng đầu có lẽ cũng trốn không thoát.”

 

Ba ngày sau, chưởng môn mang theo hai phong chủ rời đi trước vẻ mặt mẹ goá con côi của người già Từ Phàm.

 

“Ây da, bây giờ trong tông môn, người trưởng thành đủ mười tám tuổi cũng chỉ có ba người chúng ta.” Từ Phàm thở dài nói.

 

“Sư phụ, qua mười năm nữa, chờ bọn nhỏ đều trưởng thành, tông môn chúng ta liền náo nhiệt rồi.” Tiểu Tịch nói, trong khoảng thời gian này, nàng vẫn đều đang chăm sóc đám hài tử này, hiện tại nàng đã thành đại tỷ tỷ của các đệ tử.

 

“Ừ, cũng phải. Qua mười năm nữa, những đứa hùng hài tử này cũng đã trưởng thành rồi.”

 

Thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa, trong nháy mắt đã qua mười năm.

 

Trên mặt cự hồ mười vạn dặm, Từ Phàm ngồi xếp bằng trên lưng một con cự quy có đường kính vỏ gần mười mét câu cá, bên cạnh còn có hai thanh niên đứng sau lưng Từ Phàm.

 

“Từ trưởng lão, dây chuyền sản xuất linh đan mà ngươi bảo Linh Đan bộ nghiên cứu đã thành công, hiện tại đang cùng ba vị sư huynh Luyện Khí nghiên cứu cách thành lập dây chuyền sản xuất.”

 

“Hôm qua, linh đạo được trồng dựa theo phương pháp của Từ trưởng lão đã thu hoạch, sản lượng tăng thêm ba phần so với năm trước.”

 

“Vừa nhận được tin tức, Phong chủ Huyễn Hồn phong đã xuất hiện tại Lâm Sâm Tiên thành, còn mang theo hai đứa nhỏ khoảng mười tuổi, phỏng chừng một lát nữa sẽ đến tông môn.”

 

“Được, ta đã biết, có việc thì ngươi đi mau đi.” Từ Phàm nói, nhìn thiếu niên không rõ chi tiết trước mắt, trong mắt Từ Phàm lộ ra vẻ khen ngợi.

 

Thiếu niên này tên là Khâu Tự Viễn, là thiên tài quản lý mà Từ Phàm đã khai quật ra được. Từ sau khi giao công việc trong tông môn cho Khâu Tự Viễn vào năm năm trước, Từ Phàm cuối cùng muốn nhọc lòng một chút cũng không có chỗ nào dùng.

 
Bình Luận (0)
Comment