Chương 117: Tặng ngươi một đóa hoa hồng nhỏ
Chương 117: Tặng ngươi một đóa hoa hồng nhỏ
“Ẩn thân theo sau lưng ta, cho đến sau khi con rùa già kia hiện thân, ngươi hãy nhảy lên người nó tạo ra một vết thương là được.” Từ Phàm nhìn yêu thú từ đáy hồ xông ra đánh về hướng mình nói.
Áo giáp khổng lồ cao tám mét chỉ vươn tay nhẹ nhàng vung về phía những yêu thú đang xông tới kia, đám yêu thú trên không trung đã hóa thành những khối thịt được cắt chỉnh tề.
“Vạn Ti Giới.”
Ngay lúc Từ Phàm mặc áo giáp khổng lồ vào người, không gian xung quanh cũng bị Từ Phàm giăng kín những sợi tơ còn nhỏ hơn cả sợi tóc. Đây là pháp bảo mà Từ Phàm đã luyện chế sau khi trở thành Trúc Cơ kỳ, Bảo khí nhị giai, Vạn Ti Giới.
Từ Phàm không quan tâm những yêu thú kia, trực tiếp mang theo Từ Nguyệt Tiên bay về hướng nơi nào đó trên mặt hồ.
Dao động yêu lực của con rùa già kia đã bị Từ Phàm bắt được.
“Con rùa già, tìm thấy ngươi rồi.” Từ Phàm nói, sau lưng xuất hiện trên trăm cây súng trường điện từ, trực tiếp bắn về đám yêu thú đang ngăn trở phía trước, trong đó có hơn ba mươi cây súng trường điện từ nhắm thẳng tới ba con yêu thú Nguyên Anh kỳ, quang minh chính đại nhắm vào.
Ầm~
Hơn trăm con yêu thú trên mặt hồ trực tiếp nổ tung biến thành sương máu, ba con yêu thú Nguyên Anh kỳ cũng bị Từ Phàm làm cho trọng thương. Nếu như không phải có yêu thú cự quy Hóa Thần kỳ áp chế, có lẽ hiện tại chúng đã sớm tháo chạy không thấy bóng dáng.
“Không muốn chạy, vậy thì làm phân bón hoa đi.” Từ Phàm vẩy ra một đống hạt giống, theo dấu cơn gió trực tiếp dính lên vết thương của ba con yêu thú Nguyên Anh kỳ.
Chỉ trong chốc lát, trên mặt nước có thêm ba đóa hoa yêu diễm tuyệt mỹ, lắc lư hướng về phía Từ Phàm.
“Bên kia có đầy đủ huyết nhục, các ngươi cứ thỏa thích mà hưởng dụng.” Từ Phàm trực tiếp bỏ ba đóa hoa đến nơi yêu thú tập trung đông nhất, cũng như thụ yêu, vô số dây leo ở trên mặt hồ vung vẩy.
Chỉ qua chốc lát, trên mặt hồ nở rộ ra một biển hoa.
Từ Nguyệt Tiên nhìn Từ Phàm triển khai toàn bộ hỏa lực, lần nữa đổi mới hiểu biết của nàng về Trúc Cơ kỳ.
Nếu như trước kia hiểu biết của nàng về Từ Phàm là như đang đối mặt với một ngọn núi cao sừng sững, nhưng cho dù cao, nàng cũng có thể nhìn thấy đỉnh núi.
Hiện tại Từ Phàm cho nàng cảm giác như một đại dương xanh vô tận, sâu thẳm và âm u, cảm giác như mãi mãi nhìn không thấy bến bờ, đó chính là tâm tình của nàng bây giờ.
Mà Từ Cương ở nơi xa trấn thủ, nhìn một biển hoa bảy màu trong hồ kia, bất đắc dĩ ngừng chuyển vận của mình lại, đồng thời cũng vô cùng ngạc nhiên về sự cường đại của sư phụ mình.
Ong~
Giữa thiên địa vang lên một âm thanh kỳ dị, một con cự quy đường kính gần ngàn mét chậm rãi trồi lên trên mặt hồ, đầu thuồng luồng đuôi rắn, tứ chi đủ để chống núi lớn.
“Con rùa già, đáng tiếc ngươi chưa khai thần trí, nếu không chúng ta còn có thể nói chuyện một chút, đáng tiếc.” Từ Phàm nhìn ánh mắt tàn bạo và giễu cợt của con cự quy đầu thuồng luồng kia nói.
Lúc này, một cơn sóng lớn chọc trời từ dưới hồ lớn dâng lên, hung ác đập về phía Từ Phàm, trong sóng lớn còn có vô số con Phệ Hồn ngư nhỏ chuẩn bị thưởng thức bữa tiệc lớn đầy mỹ vị này.
“Nguyệt Tiên, lên đi, chú ý an toàn.”
Từ Phàm nói xong tức khắc thoát khỏi toả định của cự quy, trực tiếp bay lên không trung.
Cự quy thấy Từ Phàm chạy trốn, cự trảo như long trảo hung tợn đập lên mặt hồ, trên ấy lập tức dâng lên vô số cột nước chọc trời, đánh về phía Từ Phàm trên không trung.
“Có chút thú vị, còn muốn chặn chuyển động của ta.” Từ Phàm cười nói, ở trên không tùy ý lắc người mấy cái đã tránh được công kích từ cột nước.
Lúc này ở đuôi đuôi rồng có một bóng dáng xuất hiện. Từ Nguyệt Tiên giơ cao Phá Không kiếm trực tiếp dùng toàn lực đâm về phía cái đuôi của cự quy.
Kết quả là bị bắn ra không ngoài dự kiến.
Từ Phàm đang ở trên không né tránh sự săn đuổi của cự quy thì thấy cảnh này, bất đắc dĩ nói: “Ngươi có thể cho con cự quy Hóa Thần kỳ này chút tôn trọng hay không? Dù sao cũng là Hóa Thần kỳ, ngươi cứ dùng toàn lực trực tiếp đâm vào như vậy chắc chắn không được.”
Từ Phàm còn chưa nói xong, Từ Nguyệt Tiên đã trực tiếp bị cái đuôi của cự quy đánh bay, một đòn này đã làm áo giáp linh lực báo hỏng trong nháy mắt.
Từ Nguyệt Tiên ổn định thân hình trên không, lại đổi một bộ áo giáp linh lực khác, biến mất giữa không trung.
“Chỉ cần một vết thương nhỏ là được, bí thuật Phá Giáp Thứ Linh ta dạy cho ngươi, ngươi đã quên sao?” Từ Phàm chất vấn.
“Ha ha, không có chuyện đó đâu sư phụ. Vừa rồi ta chỉ kiểm tra một độ cứng của đuôi nó một chút, hiện tại trong lòng ta đã có kế hoạch.”
Bên tai Từ Phàm truyền đến giọng của Từ Nguyệt Tiên.
“Cái đứa nhỏ thích tìm đường chết này, nếu là không có áo giáp linh lực bảo hộ, có lẽ bây giờ ngươi ngay cả một mẩu thịt vụn cũng đều không còn thừa.”
Trong khoảnh khắc vừa rồi Từ Nguyệt Tiên bị đánh bay đó, cơ chế phòng ngự và bảo vệ sau cùng của áo giáp linh lực khởi động, thì đã biến đổi thành một thứ như túi khí của ô tô.
“Grào!!”
Một tiếng rống to, khiến cho linh hồn Từ Phàm có chút gợn sóng, lúc này lại có một đòn thủy pháo bắn tới.
“Chết tiệt, ngươi còn có thể liên tục ra chiêu à!”
Lúc này, Từ Phàm sau lưng xuất hiện mười quả Linh Thiết cầu đặc ruột lớn cỡ quả bóng rổ, phía trên hiện đầy lôi quang.
Ầm!
Từ Phàm không do dự, trực tiếp ném về phía cự quy, bây giờ chẳng hiểu tại sao hắn đang có cảm giác như một người độc đấu BOSS.
Bên người cự quy xuất hiện hơn mười tầng thủy độn, chặn lại tất cả đạn pháo mà Từ Phàm đã bắn ra.
Đúng lúc này, trong tay Từ Phàm xuất hiện vô số hạt giống nhỏ hơn hạt gạo mười lần.
Tay Từ Phàm kết pháp ấn, trong nháy mắt rải đầy đầy hạt giống bé nhỏ không nhìn thấy trên không.
“Từ Nguyệt Tiên, chính là lúc này!”
Một đạo thân ảnh quỷ mị xuất hiện tại cự quy cái đuôi cái chỗ, trực tiếp dùng trong tay cực hạn chấn động Phá Không kiếm hung hăng đâm xuống, trên mũi kiếm còn có một tia không gian ba động.
“Phá Giáp Thứ Linh.”
Lần này Phá Không kiếm thuận lợi đâm vào. Chỉ là đối với cự quy lớn ngàn mét, linh kiếm dài một mét này còn chưa đâm vào đến huyết nhục.
“Nổ.”
Từ Nguyệt Tiên trực tiếp rút lui đột ngột, cự kiếm cắm tại gốc đuôi cự quy lập tức nổ tung, nổ rớt một chút huyết nhục ở phần đuôi cự quy. Trong nháy mắt, những hạt giống không nhìn thấy trong không khí kia dường như nhận được triệu hoán, hội tụ thẳng về phía vết thương ở gốc đuôi của cự quy.
Miếng huyết nhục bị nổ rớt kia, không ảnh hưởng chút nào đến cự quy, chỉ cần qua một ít thời gian, vết thương kia cũng đã khôi phục như ban đầu.
“Nguyệt Tiên, lui ra đi, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành.”
Từ Phàm vừa tránh né các đòn đánh của cự quy, vừa truyền âm cho Từ Nguyệt Tiên.
“Sư phụ, vậy là được rồi sao? Hình như cũng không có hiệu quả gì.” Từ Nguyệt Tiên nghi ngờ nói.
“Để đạn bay một lát.”
Từ Phàm lại đánh một đòn Hạch Bạo thuật về phía cự quy, mặc dù không có ích mẹ gì, nhưng hiệu quả thị giác lại đặc biệt tốt.
Theo thời gian trôi qua, ánh mắt cự quy vốn dĩ mang theo giễu cợt và tàn bạo chậm rãi trở nên nghiêm túc, bởi vì nó cảm thấy nguy hiểm.
Một vòi rồng nước đường kính ngàn mét xuất hiện, nối liền thiên địa, bay về phía Linh đảo.
Hiển nhiên, cự quy không đùa giỡn, muốn mang con trai về nhà.
“Thời gian đã đến.” Từ Phàm mỉm cười nói.
“Gàoooooo~”
Một trận tiếng kêu thảm thiết vang vọng thiên địa vang lên, cự quy quằn quại trong hồ.
“Ba, hai, một.”
Từ Phàm búng tay một cái, một đóa hoa hồng nhỏ xuất hiện, cự quy vốn dĩ bị đau nhức kịch liệt, quằn quại trong hồ, lúc này cũng yên tĩnh lại.
“Chẳng cần nói, con rùa xấu này phối hợp đóa hoa hồng nhỏ trên đầu này, thật đúng là có chút xấu lại dễ thương.” Từ Phàm sờ cằm, mỉm cười nói.
Bóng dáng Từ Nguyệt Tiên xuất hiện bên cạnh Từ Phàm.
“Sư phụ, đây là thần thông gì vậy?” Từ Nguyệt Tiên khiếp sợ nhìn hoa hồng nhỏ trên đầu cự quy hỏi, nàng không khó mà đoán ra, bây giờ cự quy đã bị Từ Phàm khống chế.
“Thần thông thuộc tính Mộc, tặng ngươi một đóa hoa hồng nhỏ.”