Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 116 - Chương 116: Yêu Thú Tấn Công Đảo

Chương 116: Yêu thú tấn công đảo Chương 116: Yêu thú tấn công đảo

Sau khi phúc lợi đi, cảm xúc của Từ Phàm rõ ràng hơi hạ xuống, vừa nghĩ tới chuyện sau này thiếu thứ gì đều phải dùng vàng thật bạc trắng để mua, thì Từ Phàm lại bắt đầu đau đầu.

 

“Sau này chỉ có thể nạp tiền rồi.”

 

“Sư phụ, sau khi ta đến Kim Đan kỳ thì có thể không.” Đúng lúc này Vương Hướng Trì đi đến nói.

 

“Giống như sư phụ không chịu thả người á, sau khi ngươi đến Kim Đan kỳ, học được môn thần thông cuối cùng, muốn đi nơi nào lịch luyện vi sư cũng mặc kệ.”

 

“Nhưng tiền đề là phải giữ vững cái mạng nhỏ của mình.” Từ Phàm nói, hắn biết rõ việc trói chặt tất cả đồ đệ ở bên cạnh mình là chuyện không thể nào, đoán chừng chỉ có sau khi trở thành đại năng mới có thể an ổn một chút.

 

Không thấy Hàn Thiên Tôn cũng phải chạy, trên đường chạy mãi cho đến sau khi tới Hợp Thể kỳ mới có thể an ổn một chút sao.

 

“Tuân lệnh.” Vương Hướng Trì nói.

 

Từ Phàm phất tay giải tán mấy tên đệ tử ở bên cạnh mình, quay trở lại võ đường của chủ phong.

 

Chỉ thấy một mình Chu Khai Linh ngồi xếp bằng ở trong đó, vẫn đang trầm mê trong huyễn cảnh.

 

Ba tháng này Từ Phàm không hề dạy bất cứ thứ gì, luôn để hắn ở trong ảo cảnh xem mấy bộ anime chiến đấu máu lửa, nào là Zetsu Đen cứu mẹ ký, One piece, rồi là Demon Slayer, Toaru Majutsu no Indekkusu.

 

Phàm là thứ Từ Phàm đã thấy qua, thì đều sẽ an bài cho hắn, Sang Linh sư, không động não là không được.

 

Đến giờ ăn cơm, Từ Phàm để con rối công cụ đưa tới hai phần cơm.

 

Búng tay một cái, Chu Khai Linh nháy mắt tỉnh lại từ trong ảo cảnh.

 

“Ta muốn phá hủy hết cái thôn này!!”

 

Chu Khai Linh vừa ra đã kích động hô lớn, bộ mặt dữ tợn nổi đầy gân xanh.

 

“Phá hủy hết rồi sao, không giữ lại cái nào à.” Từ Phàm cảm thấy hứng thú hỏi.

 

“Đại thúc bán mì sợi và tỷ tỷ kia có thể giữ lại.”

 

“Tiểu muội muội mắt trắng và sư phụ cũng có thể giữ lại.”

 

“Nhưng bất kể như thế nào, lão đầu nhất định phải chết.”

 

“Rõ ràng có thể cho nhân vật chính một tuổi thơ hoàn mĩ, tại sao lại khiến một đứa bé anh hùng chịu đãi ngộ như vậy”

 

Nhìn sự kích động của Chu Khai Linh, Từ Phàm nhớ đến bản thân mình khi xem Hoàn Châu Cách Cách lúc nhỏ, đến đoạn Tử Vi bị trói, lúc đó hắn chỉ muốn cầm dao đi đánh một trận với Dung ma ma.

 

“Chuyện bên trong ngươi đừng cho là thật, cho ngươi xem nhưng thứ này chủ yếu là để ngươi nhìn phương thức chiến đấu trong đó, mở mang đầu óc.” Từ Phàm nói.

 

“Tuân lệnh sư phụ, vừa rồi là ta kích động.” Chu Khai Linh hành lễ nói, xem anime quá mê mẩn nhập tâm, đến mức sau đó không khống chế được cảm xúc của chính mình.

 

Nhìn thấy đệ tử nhanh chóng khôi phục trấn định lại, Từ Phàm hài lòng gật đầu, những đồ đệ mà mình thu trên tâm cảnh cũng không tìm ra khuyết điểm, có lẽ là hiệu quả của thử nghiệm bổ sung.

 

“Ăn cơm trước, ăn xong rồi ngươi hãy tiếp tục xem.”

 

“Lúc nào ngươi xem xong hết tất cả anime trong ảo cảnh, thì ta sẽ dạy ngươi thứ khác.” Từ Phàm nói.

 

“Vâng.”

 

Sau khi ăn xong, nhìn Chu Khai Linh lại đi vào trong ảo cảnh, Từ Phàm gật đầu rồi đi ra khỏi chủ phong.

 

Trên ngọn núi bên cạnh chủ phong của Ẩn Linh đảo, hơn mười con rối công cụ đang dọn dẹp đỉnh núi.

 

Trong tay Từ Phàm cầm một tòa bảo tháp cỡ nhỏ, đây là bảo tháp thí luyện hắn luyện chế, sau khi thế hệ đệ tử mới đạt đến Luyện Khí trung kỳ, thì có thể vào trong đây khiêu chiến.

 

Bảo tháp có tất cả chín tầng, tương ứng với cảnh giới Luyện Khí tầng bốn đến tầng mười hai, muốn thăng cấp, trước tiên phải vượt qua tháp thí luyện tương ứng, bằng không chỉ có thể chờ thời gian hạn chế qua đi mới có thể thăng cấp.

 

Sau khi con rối công cụ dọn dẹp xong, Từ Phàm trực tiếp lấy bảo tháp ra, đây là Bảo khí lớn nhất mà bản thân hắn luyện chế được.

 

Đáy của tháp thí luyện có đường kính 50cm, cao 90cm, bên trong còn có không gian mở rộng, mỗi tầng có thể chứa đến một trăm đệ tử khảo hạch cùng một lúc.

 

Sau khi Từ Phàm vào trong, trực tiếp lấy ra con rối tương ứng với mỗi tầng, tất cả hơn hai nghìn con.

 

“Ừm, có tháp thí luyện, tương lai sau khi đệ tử Ẩn Linh môn rời khỏi đây, chiến lực tuyệt đối là cao cấp nhất.”

 

Sau khi đưa tháp thí luyện cho Bồ Đào kiểm soát, Từ Phàm trở lại chủ phong, bắt đầu tiến hành cải tạo học đường.

 

Lúc trước để Chu Khai Linh vào trong ảo cảnh học tập, trong đầu hắn liền nảy sinh ra một suy nghĩ, tại sao lại không để cho các đệ tử đều vào trong ảo cảnh học tập, dù sao cũng có Bồ Đào kiểm soát, hiệu suất cao lại còn tiết kiệm nhân lực.

 

Thế là Từ Phàm đã hỏi Bồ Đào, phát hiện chỉ cần cải tạo lại học đường một chút là được rồi.

 

Sau khi làm xong hết tất cả, Từ Phàm cảm thấy cuộc sống cá ướp muối tuyệt đẹp sau này sắp tới rồi.

 

Kết quả là ngày hôm sau, lúc Từ Phàm đang tu hành thì bị Bồ Đào đánh thức.

 

“Chủ nhân, có yêu thú xâm lấn với quy mô lớn, tất cả hệ thống phòng ngự của Ẩn Linh đảo đã khởi động.”

 

Từ Phàm chậm rãi mở to mắt, bất đắc dĩ nói: “Có thể cho người ta thanh tịnh một chút được không, cũng không phải trò chơi, tại sao hoạt đông quái vật công thành này cứ không xong là vậy.”

 

Từ xa loáng thoáng truyền đến tiếng pháo cùng với tiếng nổ.

 

Từ Phàm cấp tốc khống chế Lưu Quang chu đi đến chỗ bị tấn công nghiêm trọng nhất.

 

Lúc này Từ Cương sớm đã đến chiến trường, người mặc áo giáp linh lực, phía sau lưng hắn xuất hiện ảo ảnh nghìn tay, hàng trăm quả cầu linh thiết rắn chắc và siêu cứng lơ lửng phía sau ảo ảnh, tất cả đều có cỡ như bóng rổ.

 

“Nham Tương Thế Giới.”

 

“Nham Tương Cự Nhân.”

 

“Nham Tương Chi Vũ.”

 

“Nham Tương Chi Xà.”

 

Từ Cương vừa ra tay đã lấy ra thần thông thuật pháp hệ thống nham tương với phạm vị lớn nhất.

 

“Sư phụ, tiểu muội cùng với mấy đệ tử khác đã đến nơi khác trấn áp, nơi này do ta trông coi tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.”

 

Nhìn đám yêu thú vô cùng vô tận trong hồ kia, Từ Phàm cảm thấy thật may mắn vì sớm đã trang bị cho Ẩn Linh đảo.

 

“Bồ Đào, với quy mô tấn công này hệ thống phòng ngự trong đảo có thể trụ được bao lâu nữa.” Từ Phàm hỏi.

 

“Sau nửa tháng, đạn và pháo dự trữ sẽ tiêu hao hết.”

 

“Trước mắt, trừ phi có yêu thú Hóa Thần kỳ tấn công, nếu không sẽ không có một con yêu thú nào có thể vào trong đảo.”

 

Nghe thấy câu trả lời của Bồ Đào, Từ Phàm gật đầu, ở trong mắt hắn, muốn giải quyết đám yêu thú công thành này rất đơn giản, chỉ cần tìm thủ lĩnh giải quyết là được.

 

“Từ Cương, ngươi ở đây trông coi, ta với Nguyệt Tiên đi giải quyết thủ lĩnh của đám yêu thú này.”

 

“Sư phụ cẩn thận.”

 

“Vẫn là ngươi cẩn thận một chút đi.”

 

Từ Phàm nói xong trên người đã xuất hiện một lớp áo giáp linh lực, sau đó trên không trung lại xuất hiện một bộ áo giáp linh lực khổng lồ cao tám mét, Từ Phàm mặc áo giáp linh lực chui vào.

 

“Nguyệt Tiên, theo ta đi giết thủ lĩnh yêu thú.” Từ Phàm truyền âm nói.

 

Vừa dứt lời, đằng xa có một âm thanh nhanh chóng phá vỡ không trung, một vệt sáng màu tím cấp tốc lao về phía Từ Phàm.

 

“Sư phụ, kế hoạch tác chiến là gì.” Từ Nguyệt Tiên hưng phấn nói, làm người tầm bảo, ít nhiều gì cũng có chút yêu thích với chiến đấu.

 

“Ngươi phụ trách ở bên cạnh tiếp ứng, ta chủ công, ngươi chỉ cần mở ra vết thương trên người yêu thú là được.”

 

“Thủ lĩnh yêu thú lần này có thể là Hóa Thần kỳ, ngươi có sợ không.” Từ Phàm nói.

 

“Có sư phụ ở đây, ta không sợ.” Từ Ngyệt Tiên cười nói, lúc bản thân sư phụ còn ở Luyện Khí kỳ đã có thể giết chết yêu thú Kim Đan, Trúc Cơ kỳ giết một yêu thú Hóa Thần kỳ cũng không quá mức đi, ít nhất cũng có thể chạy đi.

 

“Ha ha, vậy đi theo ta.”

 

Từ Phàm nói rồi bay về phía có yêu thú dày đặc nhất.

 

Linh hồn của một con yêu thú Trúc Cơ kỳ bị Từ Phàm trực tiếp bắt vào trong tay, đọc ký ức một cách dã man.

 

“Ồ, thì ra ngươi là một con rùa, trứng của ngươi ở trên đảo này, ngươi muốn cướp con của mình về.”

 

Từ Phàm từ trong trí nhớ của yêu thú, trong nháy mắt đã phân tích ra chân tướng.

 

“Ngươi nói chuyện cẩn thận ta còn có thể trả đứa bé lại cho ngươi, nhưng ngươi lại làm như thế này.”

 

“Xin lỗi, sau khi ngươi đi, ta sẽ thay ngươi chăm sóc đứa bé này cho thật tốt.”
Bình Luận (0)
Comment