Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 115 - Chương 115: Vip Đến Hạn, Phúc Lợi Đi

Chương 115: VIP đến hạn, phúc lợi đi Chương 115: VIP đến hạn, phúc lợi đi

Lúc này, Bồ Đào thả ra đoạn hình ảnh.

 

Hai cậu bé đang so tài xem thuật pháp của ai lợi hại hơn.

 

Kết quả trong đó có một cậu bé sử dụng Tiểu Linh Vũ thuật, đến đây hình ảnh vẫn còn tương đối bình thường.

 

Cậu bé còn lại khinh thường nói: “Cơn mưa này của ngươi không có tác dụng gì cả, xem ta đây.”

 

Theo đó đứa bé kia đã kết xong mấy pháp ấn kỳ quái, trên bầu trời xuất hiện một đám mây mù màu vàng của phân.

 

Sau đó từ trên bầu trời rơi xuống đám phân, một trận gió lớn thổi qua, cả hai thằng nhóc không ai may mắn thoát khỏi.

 

Đến đây hình ảnh kết thúc.

 

“Ha ha, thằng nhóc này sáng tạo ghê.” Từ Phàm suýt nữa thì cười đến ná thở, đây gọi là gì, Tiểu Thỉ Vũ thuật à.

 

Sau đó Bồ Đào liệt kê ghi chép lại các quan sát về cậu bé kia ở Vạn Pháp các, trên đó là bản chép mở rộng và tăng cường thuật pháp cơ sở do mình tiện tay viết.

 

“Chu Khai Linh, tiểu tử đó sau này chính là đệ tử thứ năm của ta.” Từ Phàm nói, Sang Linh sư, cho dù đi đến đại lục trung tâm cũng rất ít khi nghe nói đến, xem ra đây mới thực sự là chức nghiệp khan hiếm.

 

Lúc này, Chu Khai Linh đang quan sát bản ghi chép của Từ Phàm trong Vạn Pháp các đang rất đau khổ, bây giờ hắn nghĩ cách cải tạo lại Tiểu Thỉ Vũ thuật kia một chút, nếu không sẽ rất dễ làm bản thân bị thương.

 

Lúc này, cậu bé so tài với hắn trong video lại xuất hiện.

 

“Khai Linh, ngươi biết không, mấy vị lão sư tiên nhân dạy chúng ta đã bắt đầu thu đệ tử rồi đấy.”

 

“Sau này chúng ta lên lớp phải biểu hiện cho tốt, nói không chừng sẽ được mấy lão sư tiên nhân nhìn trúng đó.” Cậu bé nói.

 

“Không cần biểu hiện, thứ nên là của ngươi vĩnh viễn sẽ là của ngươi, ngươi xem chưởng môn của chúng ta thu được hai nữ đệ tử thích bảo bối.”

 

“Phong chủ Linh Kiếm phong thu hai đệ tử yêu kiếm thuật.”

 

“Còn có rất nhiều, những điều này chỉ cho thấy một hiện tượng, tiên nhân thu đồ đệ là đều có mục tiêu, những người bình thường giống như chúng ta, thì đợi tông môn an bài sau đi.” Chu Khai Linh thuận miệng nói.

 

“Không, ngươi không bình thường, ít nhất ngươi biết vẩy phân.” Vẻ mặt của thằng bé cứ như kiểu: thì ra ngươi khoái kiểu này.

 

“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đó không phải phân, đó chỉ là linh lực ngưng tụ lại giống phân thôi.” Vẻ mặt Chu Khai Linh tức tối nói, từ sau lần tỷ thí lần trước, hiểu lầm này cũng không nói rõ ràng được.

 

Từ Phàm đi ra khỏi mật thất dưới lòng đất, bây giờ phải gọi là nhà máy bí mật dưới lòng đất.

 

Hắn trông thấy Từ Cương đang nâng một con hải xà lớn bay tới, trên mặt tràn đầy vẻ khoái cảm và thống khoái sau khi chiến đấu.

 

“Sư phụ, hôm nay ta phát hiện ra một con hải xà Nguyên Anh kỳ ở phía Đông Ẩn Linh đảo, ta bèn lập tức giết chết nó, ban đêm lại có thể thêm đồ ăn cho bọn nhỏ.” Từ Cương dùng linh lực nâng con hải xà dài trăm mét nói.

 

“Cho Bồ Đào đi, bây giờ tay nghề của muội ngươi cũng vô dụng.”

 

Từ Phàm vừa nói xong, từ phía xa hai con rối cự điểu Kim Đan kỳ bay tới, lấy đi hải xà trong tay Từ Cương.

 

Không có chuyện gì, Từ Phàm dẫn theo Từ Cương chầm chậm đi về phía chủ phong của Ẩn Linh đảo, hắn đang xem Ẩn Linh đảo đã bị Bồ Đào cải tạo thành cái bộ dạng gì.

 

“Sư phụ, qua một thời gian nữa, ta đoán chừng có thể thăng cấp lên Nguyên Anh kỳ rồi.” Từ Cương ở bên cạnh nói.

 

“Ồ, đã qua cửa ải của con rối rồi à.” Từ Phàm sững sờ, sau đó hỏi, là ta cài đặt độ khó quá thấp sao, hay là ta đã coi thường đồ đệ của mình rồi.

 

Dựa theo tính toán của hắn, Từ Cương cần ít nhất năm năm mới có thể khiêu chiến thành công, thăng cấp Nguyên Anh.

 

“Vâng, qua một thời gian nữa là có thể khiêu chiến thành công rồi.” Từ Cương nói.

 

“Được rồi, chúc mừng ngươi trở thành đệ tử Nguyên Anh kỳ đầu tiên của bản môn.” Từ Phàm nhìn đại đồ đệ đã theo mình từ nhỏ nói.

 

“Ha, sư phụ nói đùa rồi.” Từ Cương gãi đầu nói.

 

“Nhưng ngươi nghĩ chỉ cần khiêu chiến con rối xong là được rồi sao, ngươi quên ta còn giao cho ngươi một nhiệm vụ.”

 

“Sư phụ, ta cùng với Tiểu Tịch đã rất cố gắng, thật sự là…” Vẻ mặt Từ Cương lúng túng nói.

 

Từ Phàm trực tiếp lấy ra một ngọc giản.

 

“Bên trên có hai bộ công phu, Thiên Dương pháp và Nguyệt Âm công, ngươi với Tiểu Tịch cùng luyện, sau hai năm mà còn chưa có, ngươi hãy thăng cấp Nguyên Anh.”

 

“Được rồi.” Từ Cương không tình nguyện nói, hắn không hiểu, tại sao sư phụ lại luôn xoắn xuýt cái này.

 

Thấy Đại đồ đệ đã đồng ý, Từ Phàm gật đầu, có thể muộn hai năm thì muộn hai năm.

 

Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên xẹt qua ba con rối Kim Đan kỳ.

 

“Sư phụ, có yêu thú xâm nhập.” Từ Cương nói rồi đang định bay qua đó.

 

“Không phải chuyện lớn lao gì, đến lúc thật sự cần ngươi ra tay, thì Bồ Đào sẽ thông báo cho ngươi.” Từ Phàm từ tốn nói, loại chuyện này cứ cách mấy ngày là lại xảy ra một lần.

 

“Ồ.”

 

Buổi tối, trong nhà ăn sáng như ban ngày ở đại sảnh bắt đầu cử hành một buổi tiệc toàn là món rắn, tất cả mấy đứa trẻ đang hoan hô cho một bữa ăn ngon mặc dù bọn chúng không ăn được bao nhiêu.

 

Từ Phàm mang theo các đồ đệ cùng Vương Vũ Luân ăn cơm trên một bàn.

 

“Từ đại ca, ngươi biết không, hiện tại Tượng châu của chúng ta bây giờ đã bị toàn bộ Yêu tộc chiếm lĩnh, chúng đang xâm lấn đến các châu khác.” Vương Vũ Luân nói, từ sau khi tín hiệu ở nơi này tốt hơn, hắn đã nhận được rất nhiều tin tức liên quan đến Tượng châu.

 

“Ta cũng thấy tin tức này, bây giờ đã có một nửa các tôn giả trấn thủ thông đạo hai giới ở đại lục trung tâm đi Thịnh Linh châu chuẩn bị trấn áp Yêu tộc.”

 

“Còn mở ra phần thưởng lớn triệu tập kẻ sĩ có chí ở Tu Tiên giới đến Thịnh Linh châu cùng nhau trấn áp Yêu tộc,” Từ Phàm nói, nhìn vẻ mặt khấp khởi của huynh đệ tốt của mình thì biết rõ tên này muốn đi rồi.

 

“Sau này tông môn mà không còn chuyện gìthì ta muốn đến đó xem sao, thuận tiện thăm gia tộc của ta một chút.” Vương Vũ Luân nói, cuộc sống nửa ẩn cư trong thời gian này khiến hắn rất không thích ứng, cảm thấy vào thời kỳ chiến đấu lại mà lại bắt đầu ẩn cư.

 

“Thực ra bây giờ tông môn cũng không có chuyện gì, nếu ngươi muốn đi thì đợi ta một thời gian, ta luyện chế vài món Bảo khí cho các ngươi rồi hãy đi.” Từ Phàm nói, hắn nhìn ra được nỗi cô đơn từ trong mắt của Vương Vũ Luân, đây không phải là cuộc sống mà hắn muốn.

 

“Được, Từ đại ca, cảm ơn ngươi.” Vương Vũ Luân nói, hắn vốn muốn muộn một chút rồi nói, nhưng hôm nay lại không nhịn được.

 

Sau khi toàn bộ bữa tiệc rắn kết thúc, Từ Phàm tuyên bố sẽ thu Chu Khai Linh làm đệ tử thân truyền của mình.

 

Ba tháng sau, ngoài cửa lớn Ẩn Linh môn, Từ Phàm bỏ một cái nhẫn không gian vào trong tay của Vương Vũ Luân.

 

“Trong này có tất cả các pháp bảo và linh đan các ngươi có thể sử dụng từ Kim Đan kỳ đến Hóa Thần kỳ, bên trong có một cái ngọc giản, sẽ giới thiệu kỹ càng cách sử dụng những pháp bảo này.” Từ Phàm nói không ngừng, đây là VIP đến hạn, phúc lợi muốn đi rồi sao.

 

“Còn có, ta biết lần này các ngươi không rõ lúc nào mới có thể trở về, nhưng ngươi phải nhớ, năm mươi năm sau, cho dù có chuyện gì, ngươi cũng phải trở về một chuyến.” Từ Phàm nói, mệnh cách của tiểu tử đó vẫn chưa thay đổi, hy vọng trong thời gian này tình cảm của phu thê bọn họ sẽ không xảy ra vấn đề gì.

 

“Ta biết rồi, Từ đại ca, Ẩn Linh môn mãi mãi là nhà của ta.” Vương Vũ Luân nhìn Ẩn Linh môn đã xây dựng tốt, trong lòng đột nhiên có chút không nỡ, nhưng bản thân ở lại nơi này phát huy thì tác dụng cũng rất nhỏ.

 

“Biết là nhà là được, sau này chiến đấu mệt rồi thì nhớ quay lại thăm.”

 

“Được.”

 

Ngồi lên Bảo khí hình phi thuyền bay về phía Lâm Sâm Tiên thành.

 

“Phúc lợi đi rồi.” Từ Phàm thở dài một tiếng.

 
Bình Luận (0)
Comment