Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 114 - Chương 114: Sang Linh Sư

Chương 114: Sang Linh Sư Chương 114: Sang Linh Sư

“Cũng không phải là hoàn toàn không bảo họ.” Tu sĩ Nguyên Anh kỳ nói.

 

“Nếu thật sự có ma tu đến diệt tông môn các ngươi, thì Hội Trưởng lão bọn ta sẽ cầm ra tổng số linh thạch các ngươi nộp thuế trong vòng mười năm để đi truy nã ma tu hoặc thế lực diệt tông môn các ngươi.”

 

“Như vậy, trước khi bọn họ tiêu diệt tông môn các ngươi cũng sẽ cân nhắc thận trọng.”

 

“Thật ra bây giờ đại lục trung tâm đã hòa bình hơn ba vạn năm trước nhiều, dù là ma tu hung ác thật sự thì cũng không dám làm chuyện này ở đại lục trung tâm.”

 

Từ Phàm nghe xong những lời này, trong lòng hơi cân bằng.

 

“Ta hiểu rồi.” Từ Phàm gật đầu nói.

 

“Từ trưởng lão hiểu là tốt rồi.”

 

“Nếu đã thu thuế rồi thì ta không quấy rầy nữa.”

 

“Cáo từ.”

 

Tu sĩ Nguyên Anh nói rồi định quay trở về.

 

“Tiền bối đợi đã, vãn bối còn có một câu hỏi.” Từ Phàm vội vàng nói, vất vả lắm mới đến một chuyến nên phải hiểu rõ mọi chuyện.

 

Tu sĩ Nguyên Anh vừa mới đứng dậy khỏi ghế lại ngồi xuống, không bận lắm nên nói chuyện thì nói chuyện thôi.

 

“Tiền bối, Ẩn Linh môn ta muốn làm tông môn ẩn thế, không biết bên Hội Trưởng lão có tiết lộ tin tức tông môn ta hay không.” Từ Phàm hỏi.

 

Kiếm khách tên Sư Triển lần trước là thông qua Hội Trưởng lão mới có được thông tin của Ẩn Linh môn.

 

“Ồ, các ngươi muốn làm tông môn ẩn thế vậy thì dễ nói rồi, chỉ cần ghi chú ở chỗ ta một chút là được.”

 

“Trở về báo cáo với tổng bộ, sau này Hội Trưởng lão bọn ta sẽ không tiết lộ tin tức tông môn các ngươi.”

 

“Chuyện kiếm khách áo xanh lần trước, ta cứ nghĩ tông môn các ngươi mới thành lập sẽ cần nhân tài như vậy, cho nên ta mới đề cử đến đây.”

 

“Nếu như gây phiền toái cho các ngươi vậy bổn tọa đền tội với ngươi.” Tu sĩ Nguyên Anh chắp tay nói.

 

“Ha ha, tiền bối nặng lời rồi.”

 

Sau khi Từ Phàm xác nhận thành lập tông môn ẩn thế thì tu sĩ Nguyên Anh rời đi luôn.

 

“Hội Trưởng lão, năm mươi sáu tôn giả, phí bảo hộ này thu cũng thông minh đó.”

 

“Một phần mười phí bảo hộ cũng không phải không thể chấp nhận được.” Từ Phàm vuốt cằm nói.

 

Từ Phàm cảm thấy nếu như là một tông môn hoặc một thế lực muốn xưng bá khuếch trương ra bên ngoài, vậy chắc chắn không bao lâu sẽ xảy ra chuyện.

 

Chỉ cần sau khi thực lực mạnh lên, trồng một đám rau hẹ ở khu vực khác, mọc một đợt thu một đợt, nhưng lại không quá đáng, như vậy mới có thể tồn tại lâu dài.

 

“Cắt rau hẹ được đó, như vậy cho dù tông môn đó quật khởi hay suy tàn thì người hưởng lợi lớn nhất vẫn là Hội Trưởng lão.” Từ Phàm cảm thán nói, người thành lập Hội Trưởng lão nhất định là một người có trí tuệ lớn.

 

“Sư phụ, cắt rau hẹ là gì.” Từ Nguyệt Tiên ở bên cạnh hỏi.

 

“Chính là một loại rau, cắt xong lại mọc, mọc xong lại cắt.” Từ Phàm nói đơn giản.

 

“Ồ, ta biết rồi.”

 

“Sư phụ, chờ thực lực của chúng ta mạnh lên thì chúng ta cũng gia nhập Hội Trưởng lão, đi thu rau hẹ khác.” Từ Nguyệt Tiên nói.

 

“Ha ha, chưa đợi đến lúc đó thì chúng ta đã bay lên thế giới Đại Thiên rồi.” Từ Phàm cười nói, từ bản chất mà nói, đại lục trung tâm có cảnh tượng này toàn bộ đều dựa vào chính sách của Hội Trưởng lão.

 

Tu Tiên giới luôn không thái bình, lúc Từ Phàm ở Thiên Khuyết môn cũng thường xuyên nghe nói có tông môn nào đó bị diệt, lại có ma tu nào đó tàn sát sinh linh của một thành.

 

“Sau khi đến thế giới Đại Thiên thì chúng ta sẽ tạo ra một nền tảng thu hoạch rau hẹ.”

 

Từ Phàm đứng dậy đi về phía phòng luyện khí, hắn còn ba viên Tụ Linh Cchâu vẫn chưa tạo ra, đây chính là nguyên liệu quan trọng của đại trận tông môn.

 

“Sư phụ, có một chuyện ta muốn thương lượng với ngươi một chút.” Từ Nguyệt Tiên vội vàng nói.

 

“Chuyện gì.”

 

“Chính là…” Từ Nguyệt Tiên lấy ra pháp bảo truyền tin mua được lúc vừa mới đến đại lục trung tâm.

 

“Tín hiệu nơi này yếu quá, sư phụ có thể làm cho tín hiệu tốt hơn một chút hay không.” Từ Nguyệt Tiên đáng thương nói.

 

“Tín hiệu ổn rồi, có phải ngươi lại mua những thứ hào hoa mà không thực dụng hay không.” Từ Phàm nói.

 

“Không phải như vậy, sư phụ xem.”

 

Từ Nguyệt Tiên vung tay lên, một hình ảnh hư ảo được chiếu lên không trung, bên trong đều là pháp bảo cực kỳ hoa lệ mà các nữ tu dùng, đặc biệt là y phục, ngay cả Từ Phàm nhìn thấy cũng phải khen một tiếng đẹp.

 

“Những thứ này đều là pháp bảo có thực lực cực mạnh, ta muốn mua một vài món.” Từ Nguyệt Tiên nói.

 

“Xem ra kiểu dáng pháp bảo gần đây ta luyện cho ngươi có chút đơn giản rồi, lần sau rảnh rỗi vi sư sẽ luyện pháp bảo của ngươi xinh đẹp một chút.” Trong mắt Từ Phàm xuất hiện ý cười.

 

“Sư phụ ngươi lợi hại nhất!” Từ Nguyệt Tiên hóa thân thành kẻ nịnh nọt, biểu cảm rất là chân chó.

 

“Ngươi chính là muốn tiêu xài linh thạch, sau khi ta luyện xong nguyên liệu Tụ Linh của đại trận tông môn thì sẽ làm cái này cho ngươi.” Từ Phàm nói.

 

“Đa tạ sư phụ!”

 

Mười ngày sau, sau khi Từ Phàm luyện xong ba mươi sáu viên Tụ Linh cự châu, thì đẫ đặc biệt vào Lâm Sâm Tiên thành một chuyến để nghiên cứu tần suất tín hiệu.

 

Đối với Luyện Khí sư bình thường, muốn kết nối với nguyên thể tín hiệu không phải do mình luyện chế rất khó khăn, nhưng đối với Từ Phàm nó lại đơn giản không thể đơn giản hơn.

 

Một ngày sau, Từ Phàm đã luyện chế ra một máy phóng tín hiệu lớn từ linh thiết thu thập được dưới đáy hồ, tương đối tiết kiệm chi phí.

 

Sau khi luyện chế hoàn thành máy khuếch đại tín hiệu, Từ Phàm cũng rảnh rỗi không có việc gì nhìn tin tức bên trên, mặc dù tốc độ này được xem như mức độ 3G nhưng chỉ vận dụng cơ bản về phương diện phát tin tức quảng cáo.

 

“Cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

 

Từ Phàm nhìn một lúc thấy không thú vị bèn buông Pháp khí truyền tin trong tay xuống, đi đến căn cứ bí mật bên đảo.

 

Lúc này căn cứ bí mật dưới mặt đất đã khuếch trương đến hơn một vạn mét vuông, mấy dây chuyền sản xuất đồng thời vận hành, nhất là dây chuyền sản xuất áo giáp linh lực, bên này đã có hơn một nghìn con rối công cụ phụ trách.

 

Từ sau khi giao đơn hàng áo giáp linh lực đầu tiên, các đơn hàng sau vọt tới giống như thủy triều, số lượng sản xuất hàng hóa đã xếp đến ba năm sau, bất đắc dĩ, Từ Phàm lại làm thêm hai dây chuyền sản xuất.

 

Vốn muốn thừa thắng xông lên làm ra áo giáp linh lực Bảo khí loại hai, nhưng đã bị Bàng Phúc chặn lại, ý là miếng thịt này quá lớn, nếu như toàn bộ Ẩn Linh thương hội ăn vào thì sẽ có vấn đề.

 

“Không che đậy được thực lực, quả nhiên cho dù là thế giới nào thì đạo lý cũng như nhau.” Từ Phàm nhìn dây chuyền sản xuất trước mặt rồi lẩm bẩm nói.

 

“Bồ Đào.” Từ Phàm nói.

 

“Chủ nhân, có ta.” Một âm thanh điện tử phát ra.

 

“Lúc nào thì dựng xong dây chuyền sản xuất đạn pháo linh thiết.”

 

“Nửa năm sau.”

 

“Được, đến lúc đó cùng thành lập với đại trận tông môn luôn.” Từ Phàm nói, qua thêm một thời gian nữa là có thể thành lập hệ thống pháo phòng ngự Ẩn Linh đảo của mình, lại thêm đạn pháo cấp bậc Bảo khí, có lẽ tu sĩ Hóa Thần đến cũng không cần sợ nữa.

 

“Đúng rồi, trong đám trẻ đó có nhân tài luyện khí và luyện đan không.” Từ Phàm nói, khắp cả tông môn đều nằm trong sự giám sát của Bồ Đào nên chuyện phát hiện một đứa trẻ có thiên phú rất đơn giản.

 

Lại thêm hiện tại một trăm đứa trẻ đó đang ở trong trạng thái nuôi thả, chính là ngoại trừ học “Ngũ Hành quyết” thì những cái khác đều là tự nguyện.

 

“Có năm đệ tử có thiên phú luyện đan, ba đệ tử có thiên phú luyện khí.” Bồ Đào trả lời.

 

“Tốt, những đệ tử này sẽ do ta đích thân chỉ dạy.” Từ Phàm nói.

 

Lúc này Bồ Đào lại nói thêm: “Trong một trăm đệ tử này có một đệ tử tên là Chu Khai Linh, có thiên phú Sang Linh sư.”

 

“Không ngờ còn có niềm vui bất ngờ.”
Bình Luận (0)
Comment