Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 113 - Chương 113: Ta Có Một Câu Mmp Không Biết Nên Nói Hay Không

Chương 113: Ta có một câu MMP không biết nên nói hay không Chương 113: Ta có một câu MMP không biết nên nói hay không

Sau khi Từ Phàm trở về thì toàn bộ tông môn đều được ăn cơm gạch cua.

 

Chùi phần cặn bị dính khi ăn, Từ Phàm hài lòng nói: “Không tồi, kỹ năng nấu nướng của Nguyệt Tiên càng ngày càng tiến bộ.”

 

Lúc này Từ Nguyệt Tiên híp mắt nói: “Sư phụ đây không phải là ta làm, là Bồ Đào khống chế con rối công cụ làm ra đó.”

 

“Xem ra sau này ta không còn tư cách nấu cơm cho sư phụ nữa rồi.” Nói xong, Từ Nguyệt Tiên làm bộ thở dài một tiếng.

 

“Ngươi muốn làm cũng không có ai ngăn cản ngươi, sau này nhiệm vụ của Bồ Đào càng ngày càng quan trọng, đến lúc đó có lẽ sẽ không có sức quản những thứ này.”

 

Sau đó Từ Phàm nhân lúc đều có mọi người ở đây, bắt đầu nói về kế hoạch tương lai của tông môn, và rồi hắn phát hiện ra tất cả mọi người đều không có hứng thú.

 

“Sư phụ, sau khi kế hoạch của ngươi hoàn tất thì ta có thể đi ra ngoài tìm bảo vật không.”

 

“Ta muốn dạo khắp đại lục trung tâm.”

 

“Sau khi đạt được bí pháp của sư phụ, ta muốn ra ngoài dạo chơi.”

 

“Ta muốn dẫn theo vợ ta ra ngoài đi dạo.”

 

“Các ngươi đều đi rồi vậy ta sẽ trấn giữ tông môn, bảo vệ sư phụ.”

 

Nghe được câu cuối cùng Từ Phàm liếc mắt nhìn Từ Cương, một tay ta có thể trấn áp ngươi mà còn cần ngươi bảo vệ sao.

 

Từ Phàm nhìn dáng vẻ cá mặn của mọi người thở dài một hơi, phàm là các ngươi có hùng tâm chí mạnh mẽ thì ta cũng không cần mệt mỏi như vậy.

 

Xem ra trong đám đệ tử thế hệ sau, phải tìm một hai đứa kiểu quản lý.

 

“tông môn mới thành lập mà các ngươi đã muốn trộm lười, đừng hòng.”

 

“Ít nhất là sau khi các ngươi bồi dưỡng ra đệ tử đời sau mới có thể ra ngoài.”

 

“Còn có kế hoạch xây dựng tông môn sơ cấp chúng ta, ít nhất phải cần đến năm năm sau mới có thể hoàn thành.”

 

“Cho nên không quản có việc gì hay không, cứ ở tông môn hết cả đi.”

 

“Nếu thật sự không có việc gì thì đến cự hồ mười vạn dặm tìm yêu thú Nguyên Anh kỳ giết đi.” Từ Phàm nhìn đám nhóc không chịu thua kém này nói.

 

“Khai thác thiên phú cho mấy đệ tử đời sau.”

 

“Đám đệ tử này đều đã trải qua khảo nghiệm của ta, thành tựu tương lai sẽ không kém các ngươi, cho nên ta quyết định sau này mỗi người các ngươi nhất định phải nhận ba đệ tử thân truyền.”

 

“Đệ tử chưa tới Kim Đan kỳ thì không cho phép ai đi xa hết.” Từ Phàm nói, không thể để một mình ta quan tâm được.

 

Thời gian trôi qua từng ngày, trong nháy mắt lô áo giáp linh lực đầu tiên đã hoàn thành.

 

Bàng Phúc mang theo hy vọng của Từ Phàm bay về phía Lâm Sâm Tiên thành.

 

“Nửa năm, bốn trăm triệu linh thạch, chắc tốc độ kiếm tiền này đã ổn rồi.”

 

Lúc này Từ Phàm đột nhiên nhớ tới Phù Thiên chu, nó đi ra ngoài nửa năm ít nhất có thể ôm tài nguyên mấy chục tỷ trở về, so với Phù Thiên chu thì linh thạch này của bản thân không bằng cả con số lẻ.

 

Đến nay Từ Phàm cũng không tính được để luyện ra một chiếc Phù Thiên chu thì cần bao nhiêu linh lực, mấy trăm tỷ sao?

 

Mặc dù không chế tạo được Phù Thiên chu nhưng Từ Phàm phải làm cho rõ ràng cự pháo trên chiến hạm hộ tống.

 

“Cứ cẩu đã, ta nhất định sẽ luyện ra Phù Thiên chu.”

 

Chưa đến thời gian một ngày Bàng Phúc đã mang theo linh thạch và vật tư Từ Phàm cần trở về.

 

“Từ trưởng lão, may thay không làm hỏng sứ mệnh.”

 

Bàng Phúc giao linh thạch và vật tư cho Từ Phàm.

 

“Vất vả rồi.”

 

Từ Phàm tiện tay đưa hai mươi triệu linh thạch cho Bàng Phúc.

 

“Ngươi cầm những linh thạch này đi xây dựng thương hội của Ẩn Linh môn chúng ta, thương hội sẽ do ngươi toàn quyền quản lý.” Từ Phàm nói xong, hình như bây giờ Thương các chỉ có hai cha con Bàng Phúc, có hơi ít thì phải.

 

“Có số linh thạch này Ẩn Linh môn chúng ta đại khái có thể mở cửa tiệm ở mấy Tiên thành chủ yếu trên đại lục trung tâm.”

 

“Đến lúc đó, Ẩn Linh môn chúng ta có thể nắm giữ tin tức trực tiếp nhất.”

 

Bàng Phúc nhận linh thạch rồi nói, hắn vốn tưởng rằng phải đợi thêm một thời gian nữa mới có thể mở rộng thương hội.

 

“Vậy thì hãy làm thật tốt, cuối năm sẽ phát tiền thưởng.” Từ Phàm cười nói.

 

“Đa tạ, Từ trưởng lão.”

 

“Ha ha, Bàng các chủ khách khí rồi.”

 

Sau khi hai người họ nói chuyện xong, Từ Phàm xoay người giao linh khoáng Bàng Phúc mua về cho Bồ Đào.

 

“Qua hai năm nữa, cho dù có đại tu Hóa Thần xâm lấn tông môn ta cũng không cần sợ nữa.”

 

Không thiếu linh thạch, mọi người ở Ẩn Linh đảo lập tức phát hiện con rối công cụ đã biến mất mấy tháng lại xuất hiện với quy mô lớn, hoàn cảnh xung quanh cũng được cải thiện từng ngày.

 

Linh thạch tới đúng lúc hứng thú của Từ Phàm lại bắt đầu dâng lên.

 

Trong phòng luyện khí ở chủ phong, Từ Phàm đang luyện ra một Bảo khí ngũ giai Tụ Linh châu, đây đã là viên thứ ba mươi mà hắn luyện ra.

 

Từ Phàm dự định luyện thành ba mươi sáu viên Tụ Linh châu sẽ trực tiếp treo lên đại trận tông môn, đến lúc đó toàn bộ mật độ linh khí của Ẩn Linh đảo sẽ cao hơn một bậc.

 

Hiện tại cách ngày tông môn thành lập đã một năm nhưng Từ Phàm luôn cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện gì đó.

 

Mãi đến ngày hôm sau Từ Phàm mới hiểu được mình đã quên cái gì.

 

Ngày hôm nay, có một chấp sự Hội Trưởng lão đến tông môn, đó chính là tu sĩ Nguyên Anh nhiệt tình chiêu đãi Từ Phàm trước đó.

 

“Từ môn chủ, quấy rầy rồi.” Lúc này tu sĩ Nguyên Anh như một nhân viên thương vụ đến bàn việc.

 

“Ta là trưởng lão, môn chủ là đồ đệ của ta.” Từ Phàm chỉ Từ Nguyệt Tiên ở bên cạnh.

 

“Ha ha, đều như nhau đều như nhau.” Tu sĩ Nguyên Anh cười nói.

 

Lúc này, một thiếu nữ con rối bưng trà lên.

 

“Lần này tiền bối đến là để...” Từ Phàm hỏi.

 

“Ồ, dù sao cũng là lần đầu tiên các ngươi thành lập tông môn, còn không biết nhiều thứ nên hôm nay ta cố ý đến nói cho ngươi.”

 

Nói xong tu sĩ Nguyên Anh lấy ra một Pháp khí truyền tin, trực tiếp chiếu ra một cảnh tượng trên không trung.

 

Phía trên chỉ có một vài dữ liệu đơn giản, một là lợi nhuận của tông môn trong năm. Thứ hai là thuế phải nộp.

 

Từ Phàm nhìn con số phải nộp thuế phía sau rồi chìm vào suy nghĩ, một là bởi vì nó rất nhiều, hai là bởi vì nó rất chính xác.

 

“Hội Trưởng lão chúng ta là từ ba mươi sáu tôn giả vô địch làm căn cơ thành lập, đến nay đã được ba vạn năm, hiện tại trong Hội Trưởng lão tính cả những tôn giả không làm trưởng lão thì tổng cộng có năm mươi sáu người.”

 

“Ta sẽ không nói đến khẩu hiệu của Hội Trưởng lão, chỉ nói về mười tiên khí hàng đầu của Hội Trưởng lão chúng ta.”

 

“Món thứ nhất là vật Tuần Thiên, giám sát toàn bộ đại lục trung tâm.”

 

“Món thứ hai là Vạn Tinh chu, có thể chu du vạn giới.”

 

“Món thứ ba đến món thứ sáu là Càn Khôn kính, Nhân Quả kính, Chu Thiên kính, Thiên Linh kính, bốn kính kết hợp lại có thể tìm bản nguyên của mọi chuyện.”

 

“Đây cũng là tiên khí tính thuế cho ngươi.”

 

“Món thứ bảy là trận bàn Vạn Kiếm, có thể trảm mọi thứ.”

 

“Món thứ tám là Long Tiên cung.”

 

“Món thứ chín là Vạn Hồn mộ.”

 

“Món thứ mười là Trảm Yêu kiếm.”

 

“Nói nhiều như vậy với Từ trưởng lão vốn không có ý gì khác.”

 

“Chỉ là nếu như thực lực quý tông môn không thể chống lại thì tốt nhất không nên trốn thuế.”

 

“Hiện tại hằng năm đại lục trung tâm đều có tông môn nhỏ từ bên ngoài không nộp thuế nên bị diệt.”

 

“Hy vọng Từ trưởng lão không nên lầm lỡ.” Chấp sự Nguyên Anh cười ha ha nói, hắn vốn không cần nói nhiều như vậy nhưng tông môn này là tông môn duy nhất trong khu vực của bọn họ nên nhất định phải bảo vệ.

 

Quan trọng là năng lực kiếm linh thạch của mấy người Từ Phàm rất mạnh, công trạng sau này của bọn họ cũng sẽ trở nên ngày càng tốt.

 

Từ Phàm lấy ra ba túi trữ vật đựng chục triệu linh thạch đưa cho chấp sự Nguyên Anh, sau đó Từ Phàm hỏi vấn đề mà hắn quan tâm nhất.

 

“Nếu như có tu sĩ đại năng muốn diệt tông môn bọn ta thì làm sao, tiền bối có thể bảo vệ cho tông môn bọn ta không.”

 

“Trừ phi là Yêu tộc, nếu không Hội Trưởng lão bọn ta chỉ cảnh cáo một câu, dù sao thì Hội Trưởng lão bọn ta cũng không thể quản quá nhiều được.”

 

Lúc này trong lòng Từ Phàm chỉ có một suy nghĩ, ta có một câu MMP không biết có nên nói hay không.
Bình Luận (0)
Comment