Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 112 - Chương 112: Hắn Có Tư Cách Để Ta Mở Bgm

Chương 112: Hắn có tư cách để ta mở BGM Chương 112: Hắn có tư cách để ta mở BGM

“Ngươi không biết chữ à.” Từ Phàm nhàn nhạt hỏi, cần câu đang cầm trong tay cũng rất ổn định, không có chút rung động nào.

 

“Chữ nghĩa của thượng giới, tại hạ không biết.” Sư Triển hơi lúng túng nói, thời gian ta tới thế giới này được mười ngày, còn chưa kịp học tập chữ ở thế giới này.

 

Dựa theo phương hướng mà Từ Phàm chỉ, hắn thuận lợi đến được đại lục, sau khi dạo chơi ở các thôn xóm trên đất liền mấy ngày, mới biết được Tu Tiên giới là như thế nào, tiên là như thế nào.

 

Sau đó hắn phát hiện, việc cấp bách là tìm một công pháp tu tiên, chuyển đổi chân khí chí thuần trên thân mình, sau đó từ trong miệng của thành viên Hội Trưởng lão có được tin tức của Ẩn Linh môn.

 

“Ờ, nơi này là Ẩn Linh môn, nếu mà ngươi không còn gì muốn nói, vậy thì trở về đi.” Từ Phàm phất tay một cái nói, trông thằng nhóc này như là đang muốn gia nhập tông môn.

 

“Tại hạ muốn bái nhập Ẩn Linh môn, không biết nên làm như thế nào.” Sư Triển nói, nhanh nhẹn lịch sự, điệu bộ thư sinh nho nhã.

 

Khi biết được thế giới bên ngoài ngay chỗ của mình có một tông môn, hắn quyết định muốn gia nhập cái tông môn này ngay, nói không chừng sau này còn có thể trở về xem thử.

 

“Ngươi muốn gia nhập Ẩn Linh môn.”

 

“Tiểu tử, không phải là ta nói ngươi, loại thiên kiêu mới bước ra từ tiểu thế giới như ngươi, hẳn là nên ra ngoài đi nhiều một chút.”

 

“Thế giới bên ngoài rất đặc sắc, ngươi nên đi xem một chút, nơi này chẳng qua chỉ là một chỗ thật xa của Tu Tiên giới.”

 

“Cho dù thật sự muốn gia nhập tông môn, cũng phải là hàng Tam gia, nghe lời ta, nơi này không thích hợp với ngươi.” Từ Phàm khuyên nhủ.

 

“Tông môn này cách thế giới quê hương của ta rất gần, là lựa chọn duy nhất của ta, nếu như gia nhập tông môn có thử thách gì, vậy cũng không có sao cả.”

 

Sư Triển nhìn điệu bộ của Từ Phàm cũng biết, địa vị của hắn ở Ẩn Linh môn này khẳng định không thấp, chỉ cần thuyết phục người này, chuyện gia nhập tông môn chắc ăn rồi.

 

Lúc này Tư Phàm câu cá không được thu cần câu lại, đồng thời bảo Bồ Đào thông báo cho Vương Hướng Trì ra đây, nói là có người cùng nghề tới, bảo hắn ra đây giao lưu một chút.

 

Lúc này, từ chỗ sâu trong Ẩn Linh đảo truyền tới một âm thanh kiếm ra khỏi vỏ, chỉ thấy một ánh kiếm kéo dài qua mấy trăm dặm cấp tốc bay tới chỗ của Từ Phàm.

 

Độn quang biến mất, Vương Hướng Trì đứng ở giữa không trung hành lễ với Từ Phàm và nói: “Sư phụ, có gì phân phó.”

 

“Vị này là người cùng nghề với ngươi, muốn gia nhập Ẩn Linh môn, ngươi chịu trách nhiệm thử thách hắn một chút.”

 

Từ Phàm nói xong, nói với Sư Triển: “Hắn là Trúc Cơ kỳ, ngươi là Kim Đan kỳ, ta khảo hạch ngươi như vậy không quá đáng chứ.”

 

“Chỉ cần ngươi đánh bại đồ đệ này của ta, ngươi có thể gia nhập Ẩn Linh môn.” Giọng điệu của Từ Phàm rất là bình ổn, bộ dạng ta không có làm khó ngươi.

 

Trong mắt Sư Triển nhìn về phía Vương Hướng Trì không hề có chút khinh thị nào, châm ngôn trong cuộc đời hắn, là kẻ địch thì phải toàn lực ứng phó.

 

“Đa tạ cơ hội mà bằng hữu ban cho.”

 

Sư Triển giẫm từng bước vào giữa không trung, trường kiếm sau lưng cũng bị rút ra một chút.

 

Từ Phàm nhìn biểu hiện của Sư Triển, gật đầu, nếu như đây là nhân vật phản diện, tối thiểu nói nhiều sẽ không chết.

 

“Vương Hướng Trì Linh Kiếm phong, Ẩn Linh môn.”

 

“Sư Triển, đệ nhất kiếm khách Khôn quốc.”

 

Vừa dứt lời, khu vực này lập tức bị hai kiếm khí bao phủ.

 

Từ Phàm khống chế thuyền nhỏ bơi tới địa điểm xem trận chiến tốt nhất.

 

Lúc này hai bóng mờ nhanh chóng xuyên qua đan vào nhau trên không trung, âm thanh của vô số lợi kiếm đụng nhau vang dội cả trong đất trời.

 

‘Gió’

 

Trong nháy mắt khu vực này nổi lên gió nhẹ, bóng dáng của Vương Hướng Trì biến mất, dung nhập vào trong gió nhẹ.

 

Sư Triển cảm nhận gió nhẹ, sắc mặt lập tức biến đổi, sát khí trong gió nhẹ nhàn nhạt nhưng lại lại không nhạt.

 

Lúc này, tay trái Sư Triển xuất hiện một thanh kiếm, dùng song kiếm bày ra tư thế phòng ngự.

 

‘Hộ’

 

Một thủ hộ chi ý với khí thế bất động như núi phát ra từ trên người Sư Triển.

 

“Phòng ngự có ích không.”

 

Giọng nói lãnh đạm của Vương Hướng Trì vang lên bên tai Sư Triển.

 

Trên bầu trời xuất hiện hai thanh cự kiếm, một thanh màu xanh một thanh màu kim lôi, sau khi quấn lấy lẫn nhau, chúng tạo thành một thanh kiếm phong lôi.

 

Từ Phàm đang xem cuộc chiến ở phía xa lắc đầu, đây không phải là bắt nạt người à, thần trang đánh đồ trắng.

 

Hai thanh phi kiếm kia là Phong Lôi song kiếm Từ Phàm trang bị luyện chế cho Vương Hướng Trì sau khi hắn lên Trúc Cơ kỳ.

 

Dựa theo trò chơi, Phong Lôi song kiếm này chính là tự mình dẫn theo phá vỡ, tê liệt, chảy máu, công kích cao, bạo kích cao.

 

Quả đúng như vậy, thủ hộ chi ý của Sư Triển tức khắc bị phá vỡ, ngay cả song kiếm trong tay cũng bị Phong Lôi kiếm đánh nát.

 

Khoảnh khắc ngay khi Phong Lôi kiếm sắp đánh trúng Sư Triển, hắn lập tức biến mất ngay tại chỗ giống hệt như thuấn di, thân hình hiện lên từ một bên khác.

 

“Tại hạ thua.” Sư Triển nói, sắc mặt cực kỳ tái nhợt không có chút máu nào.

 

“Phi kiếm sắc bén, nếu như ngươi có một thanh kiếm tốt, chúng ta còn có thể đấu lại một thời gian ngắn.” Vương Hướng Trì thu hồi phi kiếm thản nhiên nói, nhưng trong lòng có chút đáng tiếc, nếu như kiếm khách đối diện kiên trì một chút nữa là BGM của mình có thể mở lên rồi.

 

Lần trước ở thế giới hoàn cảnh của sư phụ mình chưa thể mở ra, đó là bởi vì hoàn toàn không có cơ hội mở ra.

 

“Kim Đan kỳ chiến với Trúc Cơ kỳ ngươi đã coi như là chiếm lợi thế, vũ khí cũng là một phần của thực lực.”

 

Sư Triển nói xong, lại xoay người nói với Từ Phàm: “Bằng hữu, ta còn có cơ hội khiêu chiến không.”

 

Ở trong lòng hắn, tông môn này vẫn là lựa chọn duy nhất của hắn.

 

“Cho ngươi cơ hội ba lần, chỉ cần ngươi có thể chiến thắng đồ đệ của ta là có cơ hội tiến vào Ẩn Linh môn.” Từ Phàm gật đầu nói, làm người mà, không thể nói quá chắc chắn được, cho hắn chút ít hi vọng thì cũng được thôi.

 

“Cảm ơn.”

 

Sư Triển nói, cáo biệt với Vương Hướng Trì rồi hóa thành độn quang kiếm khí bay về phía đất liền.

 

Vương Hướng Trì chậm rãi đáp lên trên thuyền gỗ của Từ Phàm.

 

“Sư phụ, ta và Tinh Từ có thần thông giống đại sư huynh không.”

 

“Gấp cái gì chứ, không phải các ngươi chưa đến Kim Đan kỳ à.”

 

“Sao, ngươi và Tinh Từ đã có thể đánh bại con rối khiêu chiến rồi hả.” Từ Phàm nói.

 

“Dạ chưa.” Vương Hướng trì cúi đầu.

 

“Thế nên, ngươi vẫn cứ từ từ rèn luyện đi đã.” Từ Phàm quăng cần tiếp tục câu cá.

 

“Đúng rồi, ngươi thử nói xem trình độ của cái tên kiếm khách vừa nãy thế nào.”

 

“Nếu như kiếm của hắn cùng một cấp bậc với Phong Lôi kiếm của ta, hắn có tư cách đánh hết bài BGM đầu tiên của ta.” Vương Hướng Trì suy nghĩ một chút nói.

 

“Ừ, vậy thì tốt, sau này hắn còn có thể tới khiêu chiến với ngươi.”

 

“Nếu như, ngươi thua, ta lập tức trục xuất ngươi khỏi sư môn.”

 

Trong lòng Vương Hướng Trì căng thẳng, hắn rất ít khi thấy Từ Phàm nói suông chứ không làm, chỉ cần nói, vậy thì nhất định có khả năng.

 

“Tuân lệnh, đồ nhi sau này nhất định sẽ càng cố gắng chăm chỉ tu luyện.”

 

“Ừ, sau khi ngươi đạt đến Kim Đan kỳ, vi sư sẽ tự nghĩ ra một thần thông kiếm đạo cho người.”

 

“Tên gọi vi sư cũng đã nghĩ ra rồi.”

 

“Gọi là Thiên Địa Nhất Sắc.”

 

Từ Phàm chậm rãi vươn một ngón tay ra chỉ về phía trước.

 

Trong nháy mắt, Vương Hướng Trì giống như thấy được một thế giới kiếm.

 

Trên mặt hồ nơi xa, hiện ra thi thể yêu thú như một con cua khổng lồ.

 

“Đây mới chỉ là mở đầu thôi, đợi tới bản đầy đủ thì sẽ lợi hại hơn.” Từ Phàm đắc ý nói, thật ra hắn mới sáng tạo thần thông trong lúc câu cá.

 

“Sư phụ, chờ ta, trong vòng hai năm, ta nhất định sẽ lên Kim Đan.” Ánh mắt Vương Hướng Trì sáng lên nói.

 

“Tốt lắm, mang con cua này qua cho sư tỷ của ngươi, hôm nay làm thêm đồ ăn, ta muốn ăn cơm gạch cua.” Từ Phàm nói giống như đang dỗ con nít.
Bình Luận (0)
Comment