Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 1213 - Chương 1213: Thiên Đạo Môn

Chương 1213: Thiên Đạo môn Chương 1213: Thiên Đạo môn

“Tiểu tử này cuối cùng cũng ra, nhanh triệu hắn về, để ta xem mấy năm này hắn tăng thêm được bao nhiêu bản lĩnh.” Từ Phàm cười nói.

Lúc này, cảnh trong phát sóng trực tiếp đại hỗn chiến vừa lúc chuyển tới trên người Vương Hướng Trì.

Vào lúc này, hắn và đồ đệ tốt đang gặp phải tiến công từ mấy chục đệ tử Ẩn Linh môn.

Nếu không có kiếm trận siêu cấp xa hoa của Hàn Phi Vũ bảo vệ thì đã sớm bị loại.

Lúc này, trên mặt đất tại nơi đại hỗn chiến đã chồng chất rậm rạp đệ tử mất đi năng lực phản kháng.

Tất cả đều bị Bồ Đào lần lượt xách lên, xếp chỉnh tề trên mặt đất.

Để bọn họ cứ như vậy yên lặng xem chiến đấu trên bầu trời.

Trong một tinh vực xa xôi yên tĩnh, Kiếm Vô Cực vừa ra ngoài có cảm giác như bị cả thế giới vứt bỏ.

“Không biết bên phía sư phụ, sư đệ, tông môn thế nào rồi, lần này ta nhận được truyền thừa từ Đại Thánh Nhân, hơn nữa cũng đã tấn cấp cảnh giới Kim Tiên đỉnh phong.”

“Sau khi về tông môn, nhất định sẽ đại triển hồng đồ!”

Sau khi Kiếm Vô Cực từ trong bí cảnh ra lập tức nhớ tới tông môn.

Lúc hắn đang muốn đến một Tiên giới cách hắn gần nhất, nghĩ cách truyền tống đến Mộc Nguyên Tiên giới.

Một luồng ánh sáng Thánh Dương chi lực xuất hiện, theo sau một cánh cửa truyền tống xuất hiện trước mặt Kiếm Vô Cực.

“Sau khi vào cánh cửa truyền tống là có thể trở lại Ẩn Linh môn, Đại trưởng lão triệu kiến.”

Một âm thanh làm Kiếm Vô Cực quen thuộc lại xa lạ vang lên.

Sau khi suy nghĩ một lúc mới phát hiện là giọng Bồ Đào.

“Tông môn bây giờ thế nào rồi?” Kiếm Vô Cực tính toán, hắn đã ở trong bí cảnh đã gần vạn năm.

“Rất tốt.”

Kiếm Vô Cực bước vào cánh cửa truyền tống, sau đó xuất hiện trước mặt Từ Phàm.

Lúc này Kiếm Vô Cực trước tiên là bị hoàn cảnh xung quanh hấp dẫn, sau đó thì cảm giác được Huyền Hoàng chi khí và Hồng Mông Tử khí ẩn chứa trong không khí.

Loại cảm giác quen thuộc này khiến hắn tựa như lại về trong bí cảnh lần nữa.

“Mấy năm nay ở trong mật cảnh nhất định rất vất vả nhỉ?” Từ Phàm cảm nhận được khí tức của Kiếm Vô Cực hỏi.

Lúc này Kiếm Vô Cực mới kịp phản ứng lại, vội vàng hành lễ với Từ Phàm.

“Bái kiến sư tổ.” Kiếm Vô Cực có chút kích động nói.

“Không cần hành đại lễ như thế, mấy năm nay ngươi tiếp nhận truyền thừa Kiếm đạo từ Đại Thánh Nhân, không biết bây giờ ngươi đã tiếp nhận được mấy phần rồi?” Từ Phàm hỏi.

“Truyền thừa Kiếm đạo từ Đại Thánh Nhân, đồ tôn chỉ miễn cưỡng lĩnh ngộ được nửa phần, tấn cấp tới cảnh giới Kim Tiên đỉnh phong.” Kiếm Vô Cực nói, dựa theo suy tính của hắn, trình độ hiện tại của mình hẳn là có thể xếp ở trình độ một vạn người đứng đầu trong tông môn.

“Có thể dựa vào mình đi đến bước này thật sự không dễ dàng gì, về sau nỗ lực hết mình, tranh thủ đuổi kịp bước chân các sư huynh đệ ngươi.” Từ Phàm cười nói.

Nghe được lời Từ Phàm nói, trên mặt Kiếm Vô Cực xuất hiện vẻ hơi kinh ngạc.

Đuổi kịp bước chân sư huynh đệ? Chẳng lẽ sư tổ còn chưa hài lòng với tu vi của mình bây giờ sao?

Mang theo tràn ngập nghi vấn, Kiếm Vô Cực trở về động phủ của mình.

Lúc này, hỗn chiến kết thúc, các đệ tử sau khi trút ra đều vừa lòng trở về trong động phủ của mình.

Mà Hàn Phi Vũ vừa ra khỏi đại thế giới hỗn chiến thì lập tức nhận được tin tức từ Kiếm Vô Cực.

“Vô Cực sư đệ đã trở lại!” Hàn Phi Vũ hưng phấn nói.

Hai sư huynh đệ vừa gặp mặt, Kiếm Vô Cực liền cảm nhận được khí tức Đại La thánh giả trên người Hàn Phi Vũ.

“Sư huynh, ngươi tấn cấp đến cảnh giới Đại La rồi??” Kiếm Vô Cực vừa kinh ngạc vừa thán phục hỏi.

“Khoảng thời gian trước mới vừa đột phá, tu vi này xém chút nữa không theo kịp phần đông.” Hàn Phi Vũ nói.

Lúc này hắn nhìn tu vi Kim Tiên đỉnh phong của Kiếm Vô Cực.

Cũng không khỏi vui vẻ nói: “Vô Cực sư đệ, truyền thừa ngươi tiếp thu thật sự khó lường, lúc này mới bao lâu mà đã là cảnh giới Kim Tiên đỉnh phong rồi.”

“Hơn nữa ta thấy khí tức Kiếm đạo trên người ngươi, phỏng chừng đã sắp chạm đến cảnh giới Đại La thánh giả đó.”

“Còn thiếu một chút, so ra vẫn kém cảnh giới Đại La thánh giả của sư huynh.” Kiếm Vô Cực có chút phiền muộn nói.

Sau đó, sau khi hắn biết rõ tình hình của tông môn hiện tại, tình cảm trong lòng càng thêm phức tạp.

Giống như lúc trước bán nhà để gây dựng sự nghiệp, vốn tưởng rằng công thành danh toại, áo gấm về làng, sau khi trở về lại phát hiện tiền mình kiếm được vừa vặn chỉ có thể miễn cưỡng mua lại căn nhà lúc trước.

“Đừng chán nản, chờ sau khi ngươi nhận phúc lợi tông môn của ngươi xong, phỏng chừng không qua bao lâu nữa là có thể trở thành Đại La thánh giả.” Hàn Phi Vũ an ủi.

“Bây giờ ta vẫn nên bái kiến sư phụ trước, sau khi trở về thì bế quan, không đột phá Đại La thánh giả thì không ra.” Kiếm Vô Cực cắn răng nói.

Lúc Từ Phàm mang tức phụ du sơn ngoạn thủy khắp Ẩn Linh môn.

Một cung điện màu đen chậm rãi tới gần Ẩn Linh môn.

“Chủ nhân, Thiên Đạo môn ghé thăm.” Giọng Bồ Đào vang lên.

“Đây là đệ nhất tông môn dưới Nguyên Thủy tông à?” Từ Phàm nghĩ ngợi nói.

“Đúng vậy, Thiên Đạo môn nằm trong Ma Vực, thực lực của bản thân họ thuộc hàng mạnh nhất trong Ma Vực.” Bồ Đào nói.

“Nhìn tư thế bái phỏng này, hơi có cảm giác người tới không có ý tốt nha.”

“Trước tiên cứ mời vào.”

Trong Nghênh Khách điện, Từ Phàm gặp được hai vị Đại Thánh Nhân trong Thiên Đạo môn, còn có chủ Ma Vực.

Lúc này, chủ Ma Vực một thân áo đen cảm thấy cực kỳ hứng thú nhìn Từ Phàm.

“Có hứng thú tới Ma Vực làm phó Ma chủ Ma Vực ta không? Chờ tương lai sau khi chúng ta thống nhất Tam Thiên giới, ta chia cho ngươi một nửa lãnh thổ.” Hỗn Độn ma khí phát ra trên người chủ Ma Vực một thân áo đen thế mà bắt đầu dần thẩm thấu vào không gian Ẩn Linh môn.

Từ Phàm cười nhẹ nhàng giơ tay, ngăn chặn ma khí vô ý phát ra quanh người chủ Ma Vực.

“Được Ma chủ để mắt, nhưng Ẩn Linh môn ta không có lòng tranh bá, chỉ muốn yên bình tồn tại trong Tam Thiên giới này.”

“Cô phụ hảo ý của Ma chủ.” Từ Phàm khách khí đáp lại.

“Hừ, hiện tại Nhân tộc hễ có chút thực lực là đã muốn yên ổn sống cuộc sống bình đạm của mình rồi.”

“Chỉ cần Nhân tộc chúng ta có thể đoàn kết lại, thống nhất Tam Thiên giới này không thành vấn đề.” Chủ Ma Vực có chút hận sắt không thành thép nói.

Từ Phàm chỉ cười lắc đầu.

“Lần này bọn ta đến đây là muốn hiểu biết một chút về thực lực của đệ tử quý tông môn.”

“Lần trước ta gặp Hoàng Sơn, hắn thế mà nói đệ tử Thiên Đạo môn ta không bằng Ẩn Linh môn các ngươi.”

“Vừa hay nhân lúc đại hội vạn tộc chúng ta gặp mặt, nhất định phải giao lưu đàng hoàng một phen.” Chủ Ma Vực nói.

“Giao lưu một phen?” Từ Phàm trầm tư.

Lúc này, một vị Đại Thánh Nhân mặc đạo bào màu đen bên cạnh chủ Ma Vực nói: “Giao lưu giữa đệ tử hai tông đương nhiên là phải có tặng thưởng.”

“Thiên Đạo môn ta ra năm món Tiên thiên linh bảo, một ngàn món Hậu Thiên linh bảo tinh phẩm làm tặng thưởng.”

Từ Phàm nghe được lời này, lập tức nở nụ cười: “Một khi đã như vậy, Ẩn Linh môn ta cũng năm món Tiên thiên linh bảo, một ngàn món Hậu Thiên linh bảo tinh phẩm làm tặng thưởng.”

“Để xúc tiến giao lưu giữa đệ tử hai tông chúng ta.”

Từ Phàm đồng ý giao lưu giữa các đệ tử hai tông môn, đương nhiên không phải coi thường Thiên Đạo môn.

Mà là hắn muốn dạy cho các đệ tử tông môn, để bọn họ biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

Hơn nữa từ sau khi Ẩn Linh đảo bay ra khỏi Mộc Nguyên Tiên giới, hình như đã rất lâu chưa từng giao lưu với đệ tử tông môn khác.

“Hiện tại phần lớn đệ tử tông môn ta đều đang bế quan, giao lưu giữa đệ tử hai tông, đặt ở một tháng sau, thế nào?”

“Được.”
Bình Luận (0)
Comment