Chương 1229: Cường giả biến mất
Chương 1229: Cường giả biến mất
“Được, vậy ta chờ Từ đại ca.”
Lúc Vương Vũ Luân dự định tiếp tục thả câu lần nữa, một luồng khí tức Hỗn Độn yếu ớt từ trong động phủ đệ tử tông môn nào đó chợt toả ra.
Cuối cùng một bóng côn trùng vọt thẳng ra khỏi động phủ của đệ tử đó, nhanh chóng bay ra ngoài Ẩn Linh môn.
Không chờ Từ Phàm phân phó, một chiếc lồng giam từ Thánh Quang tạo thành chụp lấy con côn trùng kia.
Chỉ thấy con côn trùng có hai cánh sáu chân, hình dáng thon dài, hai cự kìm trước miệng dường như có thể bẻ gãy mọi thứ.
Từ Phàm vẫy tay, Thánh Quang lung giam giữ côn trùng bay đến trước người Từ Phàm.
Cảm nhận được khí tức Hỗn Độn hoang man trên thân côn trùng, Từ Phàm nổi lên hứng thú.
Sau đó, một đệ tử tông môn bay tới trong tiểu viện Từ Phàm.
“Đệ tử không khống chế tốt Hỗn Độn trùng này, quấy rầy yên tĩnh của Đại trưởng lão, xin Đại trưởng lão trách phạt.” Sau khi ệ tử kia đi vào tiểu viện Từ Phàm, vội vàng hành lễ nói.
Vừa hành lễ, ánh mắt còn lo lắng nhìn côn trùng trong Thánh Quang lung.
“Bồi dưỡng côn trùng không tệ, chỉ là nhận chủ phiền phức một xíu.” Từ Phàm quan sát một phen, vui mừng nói.
“Đệ tử cũng đau đầu về vấn đề này, côn trùng dùng năng lượng Hỗn Độn bồi dưỡng ra mặc dù mạnh, nhưng lại không nhận chủ.” Đệ tử kia có hơi đau đầu nói.
“Năng lượng Hỗn Độn vốn là năng lượng hỗn loạn, ẩn chứa các loại pháp tắc đại đạo Hỗn Độn trong đó.”
“Sau khi côn trùng này của người hấp thu dung hợp, có thể còn sống đã coi như đã rất tốt.” Từ Phàm rút một tia linh hồn bản nguyên của côn trùng trong Thánh Quang lung, phân tích nói.
“Xin Đại trưởng lão chỉ điểm.” Đệ tử kia hành lễ lần nữa nói.
“Loại côn trùng ngươi bồi dưỡng ra không tệ, trong Tam Thiên giới có thể tính là đứng đầu nhất.”
“Nếu như muốn dung hợp với Hỗn Độn, ta đề nghị rút ra một loại năng lượng pháp tắc đại đạo Hỗn Độn từ trong Hỗn Độn.”
“Nếu như không biết rút ra thế nào, cứ nhờ Bồ Đào giúp ngươi.” Từ Phàm nói, đưa Thánh Quang lung cho đệ tử kia.
“Đa tạ Đại trưởng lão chỉ điểm!” Đệ tử kia kích động nói.
“Trở về thử nghiệm đi, còn nữa, sau này đừng lấy thủy tinh Hồng Mông Tử khí cho côn trùng ăn, đó là lãng phí đồ vật đấy.”
“Bồi dưỡng côn trùng ẩn chứa pháp tắc Hỗn Độn, dùng Huyền Hoàng chi khí là đủ rồi.”
Từ Phàm nói xua tay bảo đệ tử kia trở về tự mình thử nghiệm.
“Đệ tử tông môn chúng ta, ước chừng bao quát hết tất cả đại đạo Tam Thiên giới luôn nhỉ.” Vương Vũ Luân nói.
“Ba ngàn đại đạo bề bộn biết bao, đừng nhìn hiện tại đệ tử tông môn ta nhiều, nhưng cũng chưa hoàn toàn bao quát hết.” Từ Phàm lắc đầu nói.
Có vài đại đạo quá mức thương cập thiên luân, uy lực mặc dù lớn, nhưng toàn bộ đều bị Từ Phàm cấm đoán.
Lúc Từ Phàm đang tán gẫu với Vương Vũ Luân, trên bầu trời đột nhiên ngưng tụ một luồng Thánh Quang bắn ra.
Sau đó bắn vào trong cánh cửa không gian Bồ Đào đã sớm mở ra, biến mất không thấy đâu nữa.
“Có một con cự thú Hỗn Độn cấp Thánh Nhân tương đối lợi hại, chiến trận các đệ tử tạo thành không giải quyết được.” Từ Phàm nói.
“Tông môn bây giờ đương nhiên là xưa đâu bằng nay, trong ký ức của chân ngã, thế lực của tông môn chúng ta hiện nay có thể xếp vào năm mươi vị trí đầu trong Tam Thiên giới.” Vương Vũ Luân hơi xúc động nói.
Hắn đã từng có một thế cùng người yêu nắm giữ một tông môn, hắn đã dùng hết mấy kỷ nguyên, cũng mới chỉ phát triển tông môn đến trình độ hạng nhất trong Tam Thiên giới.
Vương Vũ Luân tính toán tỉ mỉ, từ khi hắn biết đại ca tốt, cho tới bây giờ tổng cộng còn chưa tới ba vạn năm.
“Mới năm mươi vị trí đầu?”
“Xem ra Tam Thiên giới quả nhiên là ngọa hổ tàng long.” Từ Phàm kinh ngạc một hồi nói.
“Từ đại ca, ta lại thức tỉnh rất nhiều ký ức một thế kia của chân ngã.”
“Trong đoạn ký ức đó, ta thấy được thời điểm huy hoàng nhất của Long tộc.” Vương Vũ Luân đột nhiên trịnh trọng nói.
“Thời điểm huy hoàng nhất, sinh ra một cường giả cấp Hỗn Độn Thánh Nhân hả?” Từ Phàm hỏi.
“Không rõ lắm, nhưng chiến lực của hắn vượt xa Nguyên chủ hiện tại nhiều.”
“Mà lúc đó, Long chủ tuyên bố với Tam Thiên giới, hắn đã trở thành Hỗn Độn Thánh Long.” Vương Vũ Luân hồi tưởng nói.
“Ngươi bảo ta cẩn thận với Long tộc chút sao?”
“Vậy cuối cùng Hỗn Độn Thánh Long kia thế nào?” Từ Phàm có hơi tò mò, hắn cũng từng nghiên cứu về lịch sử Long tộc, lúc ấy không thấy Long chủ nào xưng là Hỗn Độn Thánh Long.
“Biến mất.”
“Biến mất?”
“Hỗn Độn Thánh Long không biết phát hiện ra cơ duyên gì trong vùng Hỗn Độn, thế mà cắt đi một đoạn dòng sông thời gian nó tồn tại, mang vào trong vùng Hỗn Độn.”
“Khi ấy nếu ta không có cảnh giới Đại Thánh Nhân, rất có thể cũng sẽ bị xóa đi một đoạn ký ức này.” Vương Vũ Luân nói.
“Lúc Hỗn Độn Thánh Long rời đi nhất định sẽ để lại cho Long tộc át chủ bài không biết tên, sau này khi Từ đại ca muốn động thủ với Long tộc, nhất định phải cẩn thận một chút.
“Ta biết rồi.” Từ Phàm trịnh trọng gật đầu.
Trong lòng có chút đáng tiếc, còn muốn sau khi trở thành Đại Thánh Nhân xây một học viện Long Đức ngay cửa ra vào Thần Long giới, xem ra kế hoạch này cần hoãn lại.
Lúc này, Từ Phàm đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
“Vậy cường giả trong thời kỳ chân ngã ngươi đều đi đâu cả rồi?”
Lúc Từ Phàm xem lịch sử Nhân tộc phát hiện ra một vấn đề, những cường giả đã từng trấn áp một thế, kinh diễm toàn bộ Tam Thiên giới, cuối cùng từ từ đều sẽ im hơi lặng tiếng, biến mất trong Tam Thiên giới.
“Những cường giả kia cũng đến vùng Hỗn Độn, tìm kiếm con đường của riêng bọn họ.”
“Nhưng bất kể là Nhân tộc hay là các chủng tộc đứng đầu Tam Thiên giới khác, không có bất cứ biên bản ghi chép rõ ràng nào về đột phá đến cảnh giới Hỗn Độn Thánh Nhân.
“Bao gồm cả Hỗn Độn Thánh Long, kiếp trước chân ngã gặp qua một lần, mạnh thì có mạnh, nhưng không đến loại tình cảnh kia.” Vương Vũ Luân giải thích.
“Vậy mà đều đi vùng Hỗn Độn, vì sao nửa đường không có một người nào trở về?” Từ Phàm sờ cằm nói, cảm giác trong này có âm mưu lớn lao nào đó.
“Trước đây chân ngã cũng muốn đi chỗ sâu vùng Hỗn Độn tìm kiếm con đường chưa biết, cuối cùng bởi vì môt vài nguyên nhân ta không biết thay đổi ý nghĩ, bắt đầu con đường vạn thế quy nhất này.”
Vương Vũ Luân hơi xúc động, hắn đánh giá chân ngã cực kỳ cao, nhưng cũng tiếc là đứng trên lập trường đối lập.
“Từ từ đến, lúc ngươi thức tỉnh tất cả ký ức của chân ngã kiếp trước, kiểu gì cũng sẽ biết rõ nguyên nhân.” Từ Phàm nhìn về vùng Hỗn Độn bên ngoài Ẩn Linh đảo nói.
Tại một cung điện trong thiên lộ thuộc Đế quốc Man Thú Thần Ma.
Hai luồng thần niệm đang đan xen lẫn nhau, dung hợp lẫn nhau.
Một luồng thần niệm tương đối yếu ớt là màu đen nhánh.
Luồng thần niệm mạnh mẽ khác thì lại là màu hỗn độn.
Hai luồng thần niệm dung hợp với nhau, nước sữa giao hoà.
Nhưng một mạnh một yếu, cuối cùng có biến hóa kỳ dị.
Thần niệm mang theo khí tức Hỗn Độn giống như một vùng thổ nhưỡng khô cạn.
Mà thần niệm màu đen thì như một vũng thanh tuyền, thổ nhưỡng khô cạn cứ như đói như thấm lấy vũng thanh tuyền.
Dần dần, thần niệm màu đen dường như có chút chống đỡ không nổi với sự đòi lấy của thổ nhưỡng khô cạn, sau đó hoá thành từng làn khói xanh trong sự đòi lấy của thần niệm Hỗn Độn.
“Lung, đến đây thôi, ta cần khôi phục.” Trong cung điện xuất hiện bóng dáng của chủ Ma vực.
“Ma, ta là Hỗn Độn, bất kể ngươi là sinh linh trong giới hay chuyển sinh thành Thần Ma, muốn bước ra một bước kia, nhất định phải lĩnh ngộ tồn tại của Hỗn Độn chân chính.”
Một luồng lực lượng kỳ dị bức ra thần niệm của chủ Ma vực lần nữa, thần niệm Hỗn Độn lần nữa quấn lên.