Chương 1246: Tiếp nhận
Chương 1246: Tiếp nhận
Vùng Hỗn Độn, Từ Phàm vẫy tay từ biệt một chiếc tiên chu đi xa.
Giống như một vị phụ huynh đưa con đến trường.
“Học tập cho giỏi, đừng tiêu tiền lung tung.”
Lời căn dặn của Từ Phàm quanh quẩn bên tai số một, số hai.
“Chúng ta chia binh hai đường, tranh thủ trong vạn năm giải quyết chuyện này.” Số hai nhìn phân thân số một nói.
Lúc này, ánh mắt phân thân số một chợt trở nên dị dạng.
“Số hai, ngươi có từng xem qua bản đồ vùng Hỗn Độn có liên quan đến tông môn chúng ta chưa?” Số một hơi nhếch môi.
“Ngẫu nhiên xem qua, ngươi hỏi chuyện này làm gì?” Phân thân số hai vừa nói xong, lập tức hiểu rõ ý đồ của số một.
“Số hai, bằng tư chất của hai người chúng ta, đi Thần Ma đế quốc học tập đạo Luyện Khí còn khó nói lắm.”
“Nhưng trước đó, ta đề nghị chúng ta nên đến thế giới khác giao lưu.”
“Dẫu sao học hỏi những điểm mạnh của người khác có thể đi được càng xa trên đạo Luyện Khí.” Phân thân số một nở nụ cười.
Lúc này phân thân số hai chợt chột dạ liếc nhìn chung quanh.
“Không cần nhìn, một chút bản nguyên của Bồ Đào đẫ sớm bị ta phong lại.”
“Học hỏi những điểm mạnh của người khác, ta hỏi ngươi có đi hay không?” Phân thân số một hỏi.
“Chuyện có tác dụng đối với Luyện Khí như thế sao có thể không đi được.”
“Ta nhớ bản thể có từng đi qua một nơi tên là Thánh Quang giới, vừa vặn cách nơi này không xa, chúng ta đến đó giao lưu đi.” Phân thân số hai cau mày nói.
“Tự nhiên phải đi giao lưu rồi.”
Sau khi trở lại Tam Thiên giới, Từ Phàm chẳng hề hay biết về mưu đồ của phân thân số một, số hai.
Nhưng không cản trở hắn nhằm vào đường lui số một, số hai bày ra.
Trong tiểu viện, Từ Phàm ngồi trên ghế dựa nâng Hung Bạch trên tay.
“Ngươi nói xem, đều đã lâu như vậy, ăn nhiều linh vật của ta như vậy, sao ngươi còn không lớn cho ta?” Từ Phàm nâng Hung Bạch tới vị trí song song với mắt.
“Không sao, thời gian ta có rất nhiều, ta cũng không tin lại qua mấy trăm vạn năm, ngươi còn không lớn cho ta.”
“Ta thấy Hung Bạch như thế này rất đáng yêu, không lớn cũng tốt mà.” Trương Vi Vân ôm một con tiểu lộc vừa sinh nói, trong tay cầm bình nhỏ đang cho tiểu lộc bú.
“Lại sinh, đây là thai thứ mấy rồi?”
“Đồng dưỡng phu lúc trước xem như không phí công tìm, làm việc vô cùng ra sức.” Từ Phàm cười ha ha nói.
“Không nghĩ tới phu quân cũng có lúc không đứng đắn, con vừa ra đời này là con duy nhất kế thừa toàn bộ huyết mạch của tiểu lộc, ngày sau nuôi nấng tốt, nói không chừng sẽ có vui mừng ngoài ý muốn.” Trương Vi Vân vuốt ve tiểu lộc nói.
“Đây mà coi như là vui mừng ngoài ý muốn gì chứ, chạy loạn khắp nơi trong Tam Thiên giới tha đồ của người khác.”
“Nếu muốn nói đến bất ngờ, còn phải nói đến huynh đệ tốt của ta kìa.” Từ Phàm lung lay ghế dựa, thảnh thơi nói.
Câu lên một con rối Hỗn Độn Thần Ma cấp Đại Thánh Nhân, tuy nói không xưng là vô địch trong Tam Thiên giới, nhưng là ngược một ngược hai, ba thê đội Đại Thánh Nhân vẫn có thể làm được.
Lúc này, Trương Vi Vân dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
“Phu quân, ngươi có thời gian hỏi Vũ Luân xem, có từng câu được một cây ngọc trâm Tiên Thiên linh bảo không.”
“Tam sư muội nói với ta, ngọc trâm Tiên Thiên linh bảo của nàng bị một lưỡi câu câu đi.” Trương Vi Vân nói.
“Vậy bây giờ ta hỏi liền.”
Kết quả không bao lâu sau, Vương Vũ Luân cầm một cây ngọc trâm cấp Tiên Thiên linh bảo đi tới trong tiểu viện.
“Xem như tìm được chủ nhân, lúc ta câu lên cây ngọc trâm này liền cảm giác được vật này có hung hiểm với ta.”
“Ta cũng xui xẻo mấy ngày luôn rồi.” Vẻ mặt Vương Vũ Luân đau khổ nói.
Từ sau khi hắn câu được cây ngọc trâm này, cả người liền bắt đầu không may mắn.
Một Đại La Thánh Giả như hắn đi đường vậy mà té nhào, ai dám tin.
Từ Phàm vừa nhìn tình trạng của huynh đệ tốt, lập tức bật cười.
“Vật phúc vận không thể bẩn, bây giờ ta nhờ Vi Vân đưa về giúp ngươi.” Từ Phàm nói, bỏ ngọc trâm vào trong tay Trương Vi Vân.
“Vậy ta trở về thăm các sư tỷ, sư muội đây.”
Một cánh cửa truyền tống vô cùng tri kỷ mở ra bên cạnh Trương Vi Vân.
Sau khi Trương Vi Vân rời đi, tiểu viện chỉ còn lại hai người Từ Phàm và Vương Vũ Luân.
Vương Vũ Luân ngồi trên một cái ghế dựa khác, cũng học theo dáng vẻ của Từ Phàm, ngửa đầu nhìn lên bầu trời.
“Từ đại ca, ngươi nói xem, nếu ta đón những hồng nhan tri kỷ kiếp trước qua đây thì thế nào?” Vương Vũ Luân đột nhiên hỏi.
Nghe được lời này, Từ Phàm chợt ngây người.
“Sao đột nhiên đổi tính vậy, nghĩ kỹ rồi hả?”
Từ Phàm nghi hoặc đặt tay trên trán Vương Vũ Luân, xem có phải bệnh rồi không.
“Từ đại ca, ta suy nghĩ nghiêm túc, có ngươi ở đây, cuối cùng chân ngã nhất định sẽ hóa thành bản nguyên, dung hợp trên người ta.”
“Mà những hồng nhan tri kỷ kiếp trước của ta, nếu như ta không tiếp nhận các nàng, ngày sau nhất định sẽ diễn sinh ra một vài biến cố khác.”
“Ta từ trong một đoạn ký ức khác của chân ngã biết được một đường lui chân ngã đã chuẩn bị.”
“Chân ngã ký sinh bản nguyên của hắn trong tưởng niệm của những hồng nhan tri kỷ kiếp trước của ta.”
“Chỉ cần có tưởng niệm của các nàng thì chân ngã sẽ có một ngày phục sinh, như vậy quá mức phiền phức.”
“Ta nghĩ, như vậy còn không bằng tiếp nhận các nàng, như thế có thể mãi mãi đề phòng chân ngã phục sinh.” Vương Vũ Luân nói.
“Ký sinh bản nguyên vào trong tưởng niệm của các nàng?”
“Quả nhiên là ý nghĩ của một thiên tài.” Từ Phàm hơi xúc động nói, đường lui loè loẹt thế này, đổi thành người thường thì ai có thể chống đỡ được?
“Nếu đã như vậy, ta đành bảo Bồ Đào chuẩn bị chỗ cho các ngươi.”
“Nếu không những hồng nhan tri kỷ của ngươi đánh lên, tông môn không thể chứa nổi.” Từ Phàm cười nói.
“Từ đại ca, ngươi tin tưởng ta, ta có thể quản lý được.” Ánh mắt Vương Vũ Luân kiên định nói.
“Đây chuyện quản lý được à?”
“Đây là chuyện cơ thể ngươi đấy.” Từ Phàm khoa trương nói, giọng điệu cũng không biết là đang hâm mộ hay ghen tỵ.
“Trước tiên đừng gấp gáp gọi về, chờ ta bảo Bồ Đào chuẩn bị xong chỗ cho các ngươi lại nói.” Từ Phàm nói.
“Vậy được, sau khi có chỗ thì nói cho ta.”
“Đã có rất nhiều hồng nhan tri kỷ âm thầm liên hệ ta.” Vương Vũ Luân gật đầu nói.
Thiên Hồ Tiên giới, trong một sơn mạch rộng lớn.
Một tiểu hài bảy, tám tuổi cầm trong tay một cái la bàn, không biết đang tìm kiếm thứ gì.
“Sao ta cảm thấy sau khi trở thành tiên nhân thì không giống trong tưởng tượng của ta nhỉ?” Ngô Thượng nói.
Dưới sự giúp đỡ của Lý Cẩm Vân, hắn cực kỳ không dễ dàng mới hoàn thành nhiệm vụ.
Hệ thống tu tiên khen thưởng cho hắn một đống tài nguyên cùng pháp bảo.
Sau đó lại tu luyện đến Luyện Khí tầng ba tại nhà Lý Cẩm Vân, sau khi biết bay liền nhận được một nhiệm vụ.
Đi sơn mạch Thiên Hành tìm kiếm một loại trân thú tên là Hồng Nhãn Tam Bảo Kê, phần thưởng cực kỳ phong phú.
Thế là hắn dựa theo chỉ dẫn của la bàn đi tới sơn mạch Thiên Hành, kết quả dựa theo chỉ dẫn của la bàn tìm kiếm cả nửa ngày vẫn không tìm được.
Lúc này, cách đó không xa có một con đại hổ sặc sỡ dài ba trượng lẳng lặng nằm rạp trên mặt đất nhìn chằm chằm Ngô Thượng cách nó không xa.
Ngô Thượng đang cầm la bàn tìm kiếm mục tiêu nhiệm vụ đột nhiên cảm giác được một luồng sát ý.
Sau một tiếng hổ gầm, một con đại hổ nhào về phía Ngô Thượng.
Ngô Thượng nhanh tay lẹ mắt kích hoạt một món pháp bảo phòng ngự.
Một trảo của mãnh hổ cào xuống, pháp bảo phòng ngự vỡ vụn, Ngô Thượng bay ra đụng lên một thân cây.