Chương 125: Kiếm khách áo xanh thiếu nợ tám trăm triệu linh thạch
Chương 125: Kiếm khách áo xanh thiếu nợ tám trăm triệu linh thạch
“Bàng các chủ, ngươi quay trở về tông môn tìm tên tiểu tử thối kia trước đi.” Từ Phàm nhìn độn quang phía xa nói.
“Được.” Bàng Phúc nói rồi bay đi về hướng tông môn, từ trước đến giờ hắn không có hứng thú với những chuyện chém chém giết giết.
Lúc này một kiếm khách áo xanh xuất hiện ở giữa không trung, cũng vẫn giống như mười năm trước, áo xanh phóng khoáng, khí chất nho sinh, phong thái như cũ.
Sư Triển nhìn Từ Phàm đang ngồi câu cá trên cự quy, chậm rãi nói: “Đạo hữu vẫn thoải mái nhàn nhã giống như mười năm trước.”
“Không còn cách nào, thiên tư ngu dốt, tu luyện cũng không có tiến bộ, chỉ có thể trôi qua quãng đời còn lại ở giữa núi sông này.”
Không thể không nói, mấy năm nay cuộc sống về hưu của Từ Phàm rất tốt, không có chuyện gì thì suy diễn công pháp, câu cá, thuận tiện nghiên cứu phù văn chi đạo, trong lòng cũng có tiến bộ rất lớn.
Về phần tu luyện, một ngày có hai giờ là đủ rồi.
“Đạo hữu nói đùa rồi.” Sư Triển rõ ràng không tin lời nói dối của Từ Phàm.
“Lời hứa của đạo hữu mười năm trước còn giữ đúng không.”
“Chắc chắn, nhưng mà bây giờ đệ tử của ta đi ra ngoài luyện tập, hiện tại ngươi chỉ có thể so tài với con rối kiếm khách này.”
Từ Phàm nói xong thì thả ra con rối kiếm khách chiến lực Trúc Cơ đỉnh phong, đây là cửa ải cuối cùng lúc trước Vương Hướng Trì phải khiêu chiến khi lên Kim Đan kỳ.
“Đạo hữu đây là xem thường tại hạ, lần trước vừa đến giới này, chân khí tinh thuần trong cơ thể chưa chuyển hóa, trường kiếm trong tay cũng là đồ sắt bình thường.”
Sư Triển vẫn chưa nói hết, Từ Phàm lập tức yên lặng đổi thành con rối chiến lực Kim Đan kỳ đỉnh phong, đây là con được Từ Cương sử dụng.
Từ Phàm tỏ vẻ, hắn cũng không là người tích cực, một khi ngươi đã yêu cầu, ta sẽ thỏa mãn ngươi.
“Được, ngươi có thể tiếp tục rồi.” Từ Phàm dùng tay ra hiệu mời.
Con rối khiêu chiến của Từ Cương là con rối thuật pháp, nó cũng giống như là một pháo đài nhỏ, điều quan trọng nhất chính là con rối này có đầy đủ ngũ hành.
Nhìn con rối thuật pháp tản ra khí tức nguy hiểm trước mắt, Sư Triển đột nhiên cảm giác mình đã nói sai rồi, nhưng không còn cách nào, chỉ có thể kiên trì tiến lên.
Nhất thời, ánh kiếm chiếu khắp bầu trời.
Nhưng tương ứng, hắn phải đối mặt với một cuộc oanh tạc quy mô lớn.
Cuối cùng Sư Triển bị hồ nước bao vây, đông lạnh thành một khối hàn băng lớn.
“Thật ra thì yêu cầu của ngươi có thể quá đáng một chút, con rối cấp bậc Nguyên Anh ta đã luyện chế ra vài con.”
Từ Phàm nhẹ nhàng vỗ hàn băng, hàn băng lập tức hóa thành hồ nước, Sư Triển cũng tỉnh lại.
“Ngươi còn hai cơ hội, cố gắng lên.” Từ Phàm cười nói, đối với tu sĩ đi lên từ tiểu thế giới muốn gia nhập Ẩn Linh môn này, hắn cũng không có ác cảm.
“Là tại hạ lỗ mãng.” Sư Triển dùng linh lực hong khô hơi nước trên người, sau đó hành lễ với Từ Phàm.
“Không sao, không ảnh hưởng lần sau ngươi khiêu chiến.” Từ Phàm không thèm để ý nói.
“Đợi ta tu luyện mấy năm nữa lại khiêu chiến.” Sư Triển kiên định nói, đồng thời nhìn về phía thế giới quê hương chỗ ở của mình phương xa.
“Đừng sốt ruột, mười năm này ta thấy ngươi tiến bộ rất nhanh, khuyết điểm duy nhất chính là công pháp ngươi tu quá mức bình thường.”
“Thành thật mà nói, cho ngươi thêm một trăm lần cơ hội giống như vậy, ngươi cũng rất khó vượt qua.” Từ Phàm có thể đã bị ánh mắt nhìn về phía quê hương của Sư Triển lây nhiễm, cho nên có lòng tốt đề cập một câu.
“Thật ra khoảnh khắc thất bại vừa rồi ta đã biết rõ, ta vô duyên với quý tông môn.” Tâm tình Sư Triển hơi có vẻ lắng xuống, ở Tu Tiên giới mười năm, vốn là đệ nhất kiếm khách kinh tài tuyệt vời ở nguyên thế giới, ở chỗ này chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ bình thường.
“Ngươi nghĩ gia nhập Ẩn Linh môn của ta đơn giản là muốn trông coi thế giới quê hương của ngươi, thật ra có lẽ ngươi may mắn, trong tương lai thế giới quê hương của ngươi sẽ trở thành thế giới quy thuộc Ẩn Linh môn của ta.”
Sau khi Sư Triển nghe được thế giới quê hương của mình trở thành thế giới quy thuộc, rõ ràng có chút không bình tĩnh, nhưng sau đó lại hơi tuyệt vọng, hắn còn không đánh lại một con rối, huống chi là chống lại toàn bộ tông môn.
“Yên tâm, Ẩn Linh môn chúng ta cũng không phải là ma tu, thế giới quê hương của ngươi sau này sẽ dần dần được đổi thành tài nguyên thế giới của Ẩn Linh môn ta.”
“Cũng chính là đủ loại lương thực và linh dược vân vân, chuyện nhân khẩu bên trong nên di chuyển thì di chuyển, nên lưu lại thì lưu lại, sẽ không có ảnh hưởng gì đến dân chúng tầng dưới chót thế giới các ngươi.”
“Nhiều lắm là chết một vài người không cam chịu số phận.”
Từ Phàm đang nói chuyện, đột nhiên phát hiện tiểu tử trước mắt này còn có chỗ dùng, ít nhất đến lúc đó để hắn ra mặt sẽ ít đi rất nhiều phiền toái.
“Thế giới nơi ở của ta là một vương triều thống nhất, ta hiểu rõ bọn họ, quý tông muốn chinh phục nó, nhất định sẽ biến nơi đó thành thế giới núi thây biển máu giống như địa ngục.”
“Vậy thì đáng tiếc quá.” Từ Phàm nói.
Hắn không thích thấy hình ảnh này, nhưng muốn làm tan rã một quốc gia thống nhất quả thực là quá dễ dàng đối với người xuyên qua từ xã hội thông tin như Từ Phàm.
“Đạo hữu có thể bán thế giới quê hương của ta cho ta không.” Sư Triển nói, bây giờ hắn đã ngầm đồng ý thế giới quê hương của hắn thuộc về Ẩn Linh môn, không có hắn, cũng là bởi vì thực lực.
“Một tỷ linh thạch, nể tình chúng ta có duyên, ta sẽ giảm hai mươi phần trăm, tám trăm triệu linh thạch, bảo vật có giá trị tương đương cũng được.”
“Nếu như ngươi có thể gom góp đủ trong vòng một trăm năm, thế giới này lập tức thuộc về ngươi.” Từ Phàm cười nói, hắn không phải là loại người có tính cách thánh mẫu, nhìn thấy người khác đáng thương là chủ động bỏ đi lợi ích của mình.
“Tạ đạo hữu.”
Sư Triển không nói thêm gì, sau khi cáo biệt với Từ Phàm, lại hóa thành độn quang kiếm khí bay đi về hướng lục địa.
Từ Phàm nhìn bóng lưng thiếu niên thiếu nợ tám trăm triệu linh thạch, trong nháy mắt cảm thấy có nhiều câu chuyện.
“Thiếu niên, cố gắng lên, đời người phải thiếu nợ mới có động lực.” Từ Phàm cười nói.
Từ đó về sau, Tu Tiên giới xuất hiện một kiếm khách áo xanh vì có được linh thạch mà không từ một thủ đoạn nào.
Thiên Tinh châu, Thần Bắc Tiên thành ở cực bắc, lúc này nơi đây đã tụ họp lượng lớn tu sĩ tầm bảo, tu vi đều là ở Nguyên Anh kỳ đến Luyện Hư Kỳ.
Từ Nguyệt Tiên thay hình đổi dạng lúc này đang bị một tu sĩ anh tuấn phía sau đeo hộp kiếm muốn mời.
“Cô nương, trong thánh địa Yêu tộc chắc chắn là nguy cơ tứ phía, cho dù có tu vi cao, một người chiến đấu một mình cũng sẽ chịu thiệt.”
“Nhìn cô nương cũng là tu sĩ tầm bảo chuyên nghiệp, không bằng gia nhập đội ngũ của bọn ta.”
Kiếm tu ở phía trước Từ Nguyệt Tiên ra sức khuyên, chỉ bởi vì lão gia gia trong lòng nói nữ nhân này không đơn giản, có thể trở thành trợ lực mạnh để tầm bảo ở Thánh địa.
“Vậy bảo vật lấy được ở Thánh địa thì sao.” Từ Nguyệt Tiên hơi có hứng thú nhìn kiếm tu trước mắt nói, nàng có cảm giác giống như đã từng quen biết.
“Dựa theo quy củ của giới tầm bảo.”
“Chúng ta chỉ càn quét phía bên ngoài, khu vực trung tâm là chỗ của những đại lão.”
“Cho nên vì một vài bảo vật, không tính giết người đoạt bảo.” Có thể do sợ Từ Nguyệt Tiên không yên lòng nên kiếm tu bổ sung thêm mấy câu phía sau.
“Được.” Từ Nguyệt Tiên đồng ý nói.
Gia nhập đội ngũ không có chuyện gì, như đội ngũ tạm thời thành lập này, vừa vào di tích Thánh Địa trăm phần trăm sẽ giải tán, căn bản là không thể sống sót trong vòng tầm bảo thứ nhất.
Gia nhập đội ngũ kiếm tu này, chỉ là làm theo lời nói của sư phụ nhiều năm qua.
“Lúc đến di tích bí cảnh, có thể lập tổ đội, nhưng mà muốn tìm bộ dạng đẹp, tên vừa nghe đã biết người không đơn giản, tốt nhất là có tên hai chữ.”
“Và điều quan trọng nhất là, đừng thành lập đội với những người có vẻ ngoài bình thường, nhưng thoạt nhìn là biết không đơn giản, nhìn thấy người như thế ở bên ngoài cũng ít tiếp xúc.”
Nhiều năm như vậy, Từ Nguyệt Tiên khi tầm bảo vẫn luôn tuân thủ hai nguyên tắc này, mỗi lần lập tổ đội cũng sẽ có thu hoạch không ít.