Chương 126: Vu Nam
Chương 126: Vu Nam
Trong một tửu lâu tại tiên thành Thần Bắc.
Từ Nguyệt Tiên gặp được ba đạo hữu còn lại.
“Kiếm Vương tông. Diệp Thần.”
“Tán tu. Trương Mai Mai.” Đây là tên giả Từ Nguyệt Tiên dùng khi ở ngoài.
“Thiên Thú tông, Vương Vũ.”
“Thái Nhất môn, La Đàn.”
“Bách Linh môn, Kỷ Nguyệt Cầm.”
“Năm người chúng ta, ai nấy đều là dân tìm bảo vật chuyên nghiệp, không nói nhiều nữa, sau khi vào trong, có thu hoạch rồi chúng ta lập tức chia đồ.”
“Về phần sau đó muốn hợp tác tiếp hay không, thì đến lúc đó hẵng quyết.” Diệp Tiêu Dao đảm nhận chức vị đội trưởng.
Thấy cảnh này, đáy lòng Lão Kiếm có chút hoài nghi lẫn vui mừng với Diệp Tiêu Dao, đứa trẻ này cuối cùng cũng đi theo chính đạo rồi, nhớ lại năm đó…
Đám người xác nhận lại vị trí của mình trong đội ngũ, sau đó yên ổn ở trong nhà trọ đợi tin tức.
Những thánh địa di tích quy mô lớn này sẽ có tổ chức tình báo chuyên môn chờ ở chung quanh, một khi mở cửa hoặc xảy ra bất trắc, dân tìm bảo vật có quan hệ với tổ chức tình báo sẽ nhận được tin tức sớm nhất.
Trên bầu trời cách tiên thành Thần Bắc một vạn dặm, một vầng sáng màu tím hồng nổi lên.
“Đã xác định lối vào thánh địa yêu tộc, bây giờ bắt đầu truyền tin tức.”
Một tu sĩ đeo mặt nạ trắng bắt đầu vận hành pháp khí liên lạc.
Gần như cùng một lúc, tất cả dân tìm bảo vật quanh tiên thành Thần Bắc đều nhận được tin tức.
Một lúc sau, vô số vầng sáng phóng ra từ tiên thành Thần Bắc, cùng bay về một hướng, trong đó không thiếu dân tìm bảo vật có kinh nghiệm phong phú đến hóng hớt.
Bốn người Từ Nguyệt Tiên đáp xuống linh kiếm khổng lồ của Diệp Tiêu Dao, bám theo sau đội ngũ đầu tiên.
“Đúng, ai dám xông vào loại di tích đầu tiên này chính là muốn chết.”
“Vị trí của ngươi vừa đúng chuẩn.”
Nghe câu này của Lão Kiếm, Diệp Tiêu Dao đảo mắt.
“Tiểu tử, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, mặc dù đội ngũ của ngươi đều là đèn cạn dầu, nhưng nếu thật sự xảy ra xung đột, người duy nhất ngươi cần chú ý chính là ả Nữ Oa ngươi mời vào sau cùng đó.”
“Không biết vì sao, ta cứ cảm thấy nàng có thể giết ngươi trong chớp mắt.” Lão Kiếm nhắc nhở Diệp Tiêu Dao.
“Nếu kiểu gì cũng không ổn, vậy chỉ cần không xảy ra tranh chấp với nàng là được.” Diệp Tiêu Dao cười đáp, đồng thời trong lòng tăng thêm đề phòng với Từ Nguyệt Tiên.
Vầng sáng tím hồng trên trời dần tản đi, một cánh cổng lớn xuất hiện giữa không trung, đó chính là lối vào thánh địa di tích. Thứ mà loại thánh địa yêu quái này tạo ra nhiều nhất chính là các loại bảo vật tài nguyên hiếm có khó tìm, ngoài ra còn có dị bảo lưu trữ phù văn, dù gì pháp bảo của yêu tộc cũng không được ưa chuộng là mấy.
Vào lúc này, cách đó không biết mấy triệu km, Từ Phàm đang đọc tin tức mới của hôm nay bỗng phát hiện một chuyện thú vị.
Đó chính là tổ chức tình báo có thực lực nhất toàn trung tâm đại lục, thế mà lại tổ chức phát sóng trực tiếp, bọn họ chú thích, những hình ảnh đang nhìn thấy đều là chuyện xảy ra năm phút trước đó.
Từ Phàm tò mò nhấn vào, chỉ thấy một vị tu sĩ đeo mặt nạ trắng đứng quay lưng với cánh cổng trên trời nói lời giới thiệu.
“Hiện tại đã xác minh, thánh địa này là thánh địa Cửu Vĩ tiếng tăm lẫy lừng từ mười lăm vạn năm trước, đây có lẽ là thánh địa thứ ba của hồ tộc.”
“Mọi người cũng đã thấy, hiện tại hầu như một nửa số người tìm bảo vật của toàn trung tâm đại lục đã tham gia cuộc săn tìm bảo vật này.”
“Về phần có thể tìm thấy bảo vật gì, mời mọi người đón xem tiết mục kỳ sau.”
Tu sĩ mặt nạ trắng dứt lời, toàn bộ bức tranh lập tức biến mất.
“Sao tiến độ phát triển của thứ đồ này giống nhau thế nhỉ, chán muốn chết.” Từ Phàm chán nản, còn tưởng sẽ có phát sóng trực tiếp thánh địa yêu tộc chứ, nói không chừng còn có thể thấy đồ đệ của mình.
Vào lúc này, Từ Phàm đột nhiên nghĩ tới một trò vui.
“Bồ Đào, ta muốn một đệ tử làm Bác chủ video, có người nào phù hợp không?” Từ Phàm hỏi.
Một màn hình giả lập hiện ra trước mặt Từ Phàm, trên đó là một thiếu niên ngoại hình tầm thường, tạo cảm giác tồn tại rất thấp.
“Vu Nam, đệ tử Thương Các, Luyện Khí tầng thứ năm, giỏi việc tìm hiểu phân tích các loại tin tức, có hứng thú lạ thường với các tin đồn, bí mật của tu tiên giới.”
“Thích dùng Lưu Ảnh Thuật chép lại những chuyện thú vị mình thấy.”
Nghe Bồ Đào giới thiệu xong, Từ Phàm cảm thấy đúng là rất phù hợp.
“Nếu đang ở tông môn, thì kêu hắn qua đây một chuyến đi.” Từ Phàm nói.
“Được.”
Trong tông môn, Vu Nam đang nhìn lén đại mỹ nữ (tự mình phong) thứ sáu của Ẩn Linh môn vụng trộm hẹn hò, đột nhiên nhận được tin tức nói rằng đại trưởng lão muốn gặp mình, đang ở bên hồ ngoài tông môn.
“Không phải lúc này đại trưởng lão đang câu cá sao, sao tự dưng lại nhớ tới mình chứ.” Vu Nam hoài nghi, không nghĩ nhiều, vẫn bay ra khỏi tông môn.
“Bái kiến đại trưởng lão.” Vu Người đàn ông từ đáp xuống mai rùa, hành lễ với Từ Phàm, nhìn nhân vật truyền kì trước mắt, hắn nhớ đến đủ loại tin đồn trong tông môn về đại trưởng lão.
“Đứng lên đi, tự tìm chỗ mà ngồi.” Từ Phàm nói một cách hiền hoà, đối với đệ tử trong tông môn mình, Từ Phàm cảm thấy thân thiết lạ thường.
Vu Nam căng thẳng ngồi xếp bằng cách Từ Phàm không xa.
“Biết ta gọi ngươi tới có chuyện gì không?” Từ Phàm nói.
“Phải chăng đại trưởng lão tìm ta tới để nghe ngóng sự tình.” Vu Nam cung kính đáp, nhưng trong lòng đã bắt đầu căng thẳng. Lẽ nào là muốn hắn điều tra Bàng các chủ có trong sạch hay không?
“Mọi chuyện trong tông môn đều nằm trong lòng bàn tay ta, ta cần nghe ngóng chuyện gì từ ngươi nữa?” Từ Phàm cười.
Vào lúc này, mạch não của Vu Nam trở nên nhạy bén, chẳng lẽ lời đồn trong tông môn là thật, có một lực lượng thần bí vẫn một mực giám sát bọn hắn.
“Nghe nói ngươi thích dùng Lưu Ảnh Thuật ghi chép những chuyện ngươi thấy hứng thú, có thể cho ta xem vài đoạn được không?” Từ Phàm thích thú nói.
“Được ạ, vậy đại trưởng lão có thể giữ bí mật cho ta không?” Vu Nam ngượng ngùng.
“Được.”
Vu Nam lấy ra Lưu Ảnh Thạch, bắt đầu chiếu lên, sắc mặt Từ Phàm dần trở nên kì lạ, không ngờ nhân tài trong tông môn lại nhiều như vậy.
Trong một hình ảnh trong số đó, Chu Khai Linh đang ở bên bờ hồ thi triển nghiên cứu mới Thỉ Long Quyển, nụ cười như mật ngọt trên khuôn mặt ấy khiến Từ Phàm hơi hối hận đã thu nhận đứa dở hơi này.
Trong một hình ảnh khác, là một đệ tử Luyện Thể của tông môn, ỷ vào cơ thể cường tráng, cậy mạnh tẩn con rối khiêu chiến thành vụn.
Còn có mấy hình ảnh ghi chép sinh hoạt thường ngày của các nữ đệ tử xinh đẹp trong tông môn.
Và cả hình ảnh đệ tử tông môn làm trò khùng điên.
“Ngươi học Lưu Ảnh Thuật từ đâu vậy?” Từ Phàm hỏi, phàm là người hơi cẩn thận tí thôi, bị Lưu Ảnh Thuật chụp được chắc chắn sẽ nảy sinh cảnh giác.
“Ta đặc biệt nhờ Chu sư thúc giúp cải tạo.” Vu Nam thật thà đáp lại, hắn biết nói dối trước mặt đại trưởng lão không có ích gì.
Vu Nam lại phóng Lưu Ảnh Thuật ra trước mặt Từ Phàm thêm một lần.
“Còn gom thêm nữa, thì chỉ có thể lưu ảnh tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở xuống mà không để lại dấu vết thôi.” Từ Phàm nhìn rồi nói.
Vào lúc này, Từ Phàm đưa cho Vu Nam một cái ngọc giản, trên đó có Lưu Ảnh Thuật trước kia hắn cải tiến.
“Cho ngươi một cơ hội được thăm thú các chốn Tiên Thành, ngươi muốn không?” Từ Phàm nói.
“Vậy trưởng lão có gì phân phó?” Vu Nam đáp, thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí cả.
“Để ngươi đóng vai một Bác chủ đang tìm kiếm mỹ nữ.