Chương 127: Đệ tử thiên phú trong Ẩn Linh môn
Chương 127: Đệ tử thiên phú trong Ẩn Linh môn
“Lưu Ảnh Thuật này, nếu kín kẽ hơn, chỉ cần ngươi dùng thuần thục, đại năng tu vi Luyện Hư trở xuống cũng không thể phát hiện ra ngươi.” Từ Phàm nói.
“Ý của đại trưởng lão là để ta dùng Lưu Ảnh Thuật đi các chốn tiên thành quay mỹ nữ?” Vu Nam có chút mừng thầm, giống như vị thành niên nghiện chơi net được cho phép lên mạng hợp pháp.
“Đúng, sau đó chiếu mấy đoạn phim này lên pháp khí liên lạc.”
“Xem thử hậu kỳ của chúng ta có thể dựa vào quảng cáo để kiếm linh thạch không.” Từ Phàm nói, xem thử hậu kỳ có fan hâm mộ không, tiện thể thu hoạch cùng một đợt luôn.
“Không sao, ngươi đi quay trước đi, rồi sau đó tạo một bảng xếp hạng tiên nữ, viết thêm nguyên nhân tạo bảng.”
“Còn lại giao cho ta là được.” Từ Phàm cười nói, chẳng mấy khi có chuyện làm mình thấy hứng thú.
“Tuân lệnh, thưa đại trưởng lão.”
“Ngươi cầm mấy cái này, coi như thù lao, còn lại là phí vất vả.”
“Bên trong còn có một ít linh đan trợ giúp tu hành, cũng không thể để tu vi bị tụt xuống.”
Từ Phàm quẳng cho Vu Nam một chiếc túi trữ vật, bên trong đều là linh thạch cần có để truyền tống tới các tiên thành, và linh đan trợ giúp tu luyện Luyện Khí kỳ.
“Đa tạ đại trưởng lão.” Vu Nam hơi sốt sắng đáp lại.
“Chú ý cẩn thận, đừng đi chọc người tu vi cao.” Từ Phàm dặn dò.
“Đã rõ.”
Nhìn bóng lưng gấp gáp của Vu Nam, Từ Phàm thở dài: “Hứng thú mới là động lực của con người.”
Vào lúc này, Từ Phàm nhấc cần câu lên, một con tôm Luyện Khí dài ba mét cắn câu.
Từ Phàm dùng một ngón tay tiễn con tôm đang giãy đành đạch về chầu trời, quẳng nó vào cái thùng không gian đặc biệt luyện chế sau lưng, đại sư luyện khí tuỳ hứng thế đấy, đến cần câu trên tay Từ Phàm cũng là bảo khí tam giai hiếm có.
Vung cần câu, tiếp tục thả câu về lại hồ.
Vào lúc này, trong đầu Từ Phàm đang suy diễn một bộ công pháp Luyện Thể, bởi vì ban nãy trong hình ảnh Vu Nam ghi chép, phát hiện tông môn có một nhân tài Luyện Thể.
“Lại làm một bản Luyện Thể “Ngũ Hành Quyết”, dù sao cũng không tốn sức là bao.”
“Khỏi nghĩ tên, cứ việc gọi là “Ngũ Hành Luyện Thể Quyết”, hồi trước không phát hiện, tội nghiệp thằng nhỏ có thiên phú Luyện Thể kia.” Từ Phàm nói, hắn trước giờ không mấy chú trọng đối với công pháp Luyện Thể.
“Bồ Đào, trong số các đệ tử của Ẩn Linh môn, có những nhân tài nào mà ta chưa chú ý tới.” Từ Phàm hỏi.
“Rất nhiều, có đệ tử mang thiên phú ngự thú, đệ tử với thiên phú chế tạo và điều khiển người rối, có đệ tử giỏi về kiến trúc, có đệ tử mang thiên phú chỉ huy đánh trận, có đệ tử mang thiên phú phù văn pháp trận…”
Nghe báo cáo của Bồ Đào, Từ Phàm mới phát hiện nhân tài của tông môn mình đông đảo ra sao.
“Ta sẽ suy diễn thêm một vài công pháp phù hợp với bọn nó.”
“Ngươi bảo Bàng Phúc phát một danh sách, bảo hắn đi mua một ít tài nguyên cho mấy đứa đệ tử này luyện tay, về sau cứ để đệ tử có thiên phú phát triển theo thiên phú của mình.”
“Ba ngàn đại đạo, nào có đường không thể vấn đạo thành tiên?” Từ Phàm nói, hắn hiểu tầm quan trọng của việc dạy đúng sở trường.
Ba tháng sau, những đệ tử có thiên phú đặc biệt kia đã nhận được thông báo của Bồ Đào, kêu bọn hắn đến bảo khố lĩnh tài nguyên.
“Lạ thật, sao bỗng dưng tông môn kêu chúng ta đi lĩnh đồ nhỉ.” Mọi người đều cảm thấy lạ.
“Để ý nhiều làm gì, đi xem thử là biết liền ấy mà.” Một người đàn ông cao hai mét, cường tráng như gấu nói.
Bên ngoài chủ phong bảo khố, một người rối Nguyên Anh kỳ cầm một chiếc rương đưa cho người đàn ông to con như gấu.
“Đây là công pháp đại trưởng lão tự mình nghĩ ra cho các ngươi, và một ít dị bảo linh dược lúc Đoàn Thể cần dùng đến.” Người rối Nguyên Anh kỳ nói.
“Đa tại tiền bối.” Người đàn ông gấu lớn cúi đầu nói, trong tông môn cũng có lời đồn, nói người điều khiển người rối của tông môn là một vị đại năng.
Người rối Nguyên Anh kỳ học điệu bộ vẫy vẫy tay của Từ Phàm, ý nói hắn đi được rồi.
Người đàn ông gấu lớn về lại phòng mình, lấy cái rương từ trong túi trữ vật, sau khi mở ra, phát hiện bên trong ngoại trừ ngọc giản còn có một bộ áo giáp trọng lực chuyên dụng cho Luyện Thể, còn lại đều là linh dược và linh đan mà Luyện Thể cần dùng đến, còn có cả bài thuốc gia truyền.
Coi xong mấy món trong rương, người đàn ông thì thào: “Tông môn không tệ bạc với ta, Hùng Lực ta chắc chắn sẽ bảo vệ bằng cả tính mạng mình.”
Hắn vốn là cô nhi, chỉ nhờ bạn bè khi xưa của cha mẹ tiếp tế nuôi lớn, vào năm mười ba tuổi hắn đã mơ thấy một giấc mơ, cảnh trong mơ là sau khi hắn chết vì bảo vệ thứ quan trọng nhất trong đời, hắn đã đến một nơi mà hắn cho rằng là tiên cảnh, cũng được ăn bữa cơm no bụng đầu tiên từ sau khi cha mẹ mất.
Từ đó về sau, tiên giới này cũng là điều quan trọng nhất đời hắn.
Cảnh tương tự cũng xảy ra trong phòng từng đệ tử một.
“Ba mươi sáu phương pháp cơ sở chế tạo người rối, “Đại Thiên Diễn Thuật”, còn có rất nhiều công cụ và linh kiện chế tạo người rối, tông môn đối xử với ta không tệ.” Đệ tử Thiên Vạn Binh am hiểu điều khiển con rối nói.
“Pháp khí không gian, quân doanh người rối, tông môn nhận ra thiên phú của ta rồi sao?” Đệ tử Tư Nhược Vũ có thiên phú chỉ huy đấu trận nói.
“Trứng của Thâm Hải Long Giao, tông môn ra vốn lớn quá, thế mà lại là trứng của yêu thú Đại Thừa trong Vô Tận Hải.” Đệ tử Thiên Sơn có thiên phú ngự thú nói.
Từ Phàm nghe báo cáo của Bồ Đào, nở nụ cười.
“Mấy đứa trẻ tốt, đại trưởng lão chờ mong dáng vẻ quật khởi của các ngươi.”
Cùng lúc đó, đội ngũ Từ Nguyệt Tiên ở thánh địa yêu quái đang chịu phục kích thường ngày.
“Tiền bối là Hoá Thần kỳ, cướp đồ của bọn tiểu bối chúng ta có mất giá quá không.”
“Đội ngũ săn kho báu chúng ta không đi qua khu vực trung tâm, vì một ít bảo vật trên người chúng ta, tiền bối có phải hơi quá rồi không.” Diệp Tiêu Dao không hề sợ hãi nói với tu sĩ Hoá Thần kỳ cách đó không xa.
“Tiểu tử, đối diện có hai tên Hoá Thần kỳ ba tên Nguyên Anh kỳ, giải quyết ba tên Nguyên Anh trước, rồi phối hợp với món pháp bảo uy lực kia của Nữ Oa.”
“Hai tên Hoá Thần còn lại thì dễ rồi, lần này các ngươi lại sắp kiếm được một khoản lời rồi đó.” Lão Kiếm nói trong lòng Diệp Tiêu Dao, kịch bản quả nhiên tiến triển theo lời Lão Kiếm nói.
“Giao nhẫn không gian ra, các ngươi có thể giữ lại mạng, không muốn giao thì chỉ có chết.” Một tu sĩ Hoá Thần kỳ hừ lạnh nói, một đám thợ săn kho báu Nguyên Anh kỳ, ở trong mắt bọn hắn căn bản không có tư cách phản kháng.
“Tiền bối, dựa theo quy củ của thợ săn kho báu.”
Ba người trong đội ngũ Diệp Tiêu Dao trực tiếp lấy ra một nửa số linh khoáng và dị bảo tìm được, sau đó xoay người rời đi.
“Diệp đạo hữu, hết cách rồi, hai vị Hoá Thần kỳ đã vượt khỏi giới hạn chịu đựng của chúng ta, ngươi cũng giao nhẫn không gian ra để bảo toàn mạng đi.” Trước khi đi, đồng đội còn tốt bụng nhắn nhủ.
Tu sĩ Hoá Thần kỳ kia nhìn ba người tìm bảo vật Nguyên Anh kỳ đi xa, cũng không đuổi theo.
“Tiểu bối, cân nhắc sao rồi?” Tu sĩ Hoá Thần kỳ bày ra bộ dạng ăn chắc Diệp Tiêu Dao.
“Ta muốn xem thử thủ đoạn của tiền bối, nhìn xem răng lợi của tiền bối có thể nhai được chúng ta hay không.” Diệp Tiêu Dao đột nhiên bạo khởi.
Một kiếm trận khổng lồ phủ lên bọn họ.
“Du Long Kiếm Trận, lên!”
Vào lúc này, ba thợ săn kho báu Nguyên Anh kỳ đứng cạnh Hoá Thần kỳ bị ba phát đạn nổ banh đầu.
“Ngon, vừa khéo nắm chắc được thời cơ này.” Lão Kiếm ở trong lòng Diệp Tiêu Dao khen ngợi.