Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 128 - Chương 128: Chia Kho Báu

Chương 128: Chia kho báu Chương 128: Chia kho báu

Trong một lúc, kiếm trận của Diệp Tiêu Dao vậy mà lại ép cho hai tên tu sĩ Hoá Thần kỳ không ngẩng đầu lên được.

Tại một nơi trên cao cách đó ba dặm, Từ Nguyệt Tiên đổi sang một cây súng dài, lấy ra hai viên đạn phá linh bảo tam hình dài một thước, nhét vào khẩu súng bắn tỉa.

“Lấy máu của hai tên Hoá Thần kỳ các ngươi khai quang cho cây súng này đi.”

Với kẻ địch bình thường Từ Nguyệt Tiên còn dùng cây súng trước kia, còn súng mới chỉ khi gặp con mồi có giá trị mới động thủ, mà giờ đây con mồi có giá trị xuất hiện rồi.

Trong chiến trường, Diệp Tiêu Dao đang trấn áp hai tên tu sĩ Hoá Thần kỳ bắt đầu có chút không chống cự nổi, Hoá Thần kỳ rốt cuộc vẫn là Hoá Thần kỳ, dù cho kiếm trận của hắn uy phong đến mấy, cũng có chút hao sức.

“Chiến lực của ngươi nha, mới hai tên tu sĩ Hoá Thần kỳ phế vật đã không trấn áp nổi rồi, nếu đổi lại là huynh đệ Nguyên Anh kỳ của ngươi, trấn áp hai tên này chắc cũng chỉ bằng cái hất tay thôi.” Lão Kiếm trong người Diệp Tiêu Dao lại bắt đầu hình thức ghét bỏ thường ngày.

“Đừng quấy nhiễu ta chiến đấu, Trương Mai Mai kia sao còn chưa ra tay.”

Diệp Tiêu Dao chắp tay kết ấn, cắn răng hô: “Kiếm thế: Thương Long Bái Thiên.”

Chỉ thấy mấy trăm thanh linh kiếm trong trận hợp lại thành một con Thương Long, chèn ép hai tên tu sĩ Hoá Thần kỳ.

Thực ra hai tên tu sĩ Hoá Thần kỳ vẫn chưa ra tay hết sức, mà đang âm thầm dò xét người giết ba tên Nguyên Anh kỳ kia.

“Cơ hội ra tay vẫn chưa tới, ngươi không thấy hai tên tu sĩ Hoá Thần kỳ chưa dùng hết sức sao, Nữ Oa kia đang chờ thời cơ đấy.”

“Nếu đã không có thời cơ, ta sẽ tạo cho nàng một cái.” Diệp Tiêu Dao cắn răng, điều khiển kiếm trận thay đổi.

“Kiếm thế: Thương Long Nhiễu Trụ!”

Chỉ thấy Thương Long trong kiếm trận vung đuôi lên, quấn lấy hai tên tu sĩ Hoá Thần kỳ.

Nhìn khí thế hung hăng của linh kiếm Thương Long, hai tên tu sĩ Hoá Thần kỳ hiểu ra, nếu còn không ra tay sẽ thật sự có chuyện.

“Lão đại, ngươi phòng ngự phá vây, ta yểm trợ phía sau, rúi lui.” Một tu sĩ Hoá Thần kỳ cắn răng nói, trong lòng rất không cam tâm, nhưng cũng không còn cách nào khác.

“Được.”

Ngay đúng lúc tu sĩ Hoá Thần kỳ ra tay, Từ Nguyệt Tiên ở phía xa bóp cò.

Vào khoảnh khắc đạn bắn ra, một tấm khiên bảo khí lớn chặn trước mặt hai người họ.

Từ Nguyệt Tiên nhìn cảnh này, cười nói: “Có tác dụng không?”

‘Ầm!’

Một viên đạn trực tiếp bắn nát tấm khiên bảo khí, viên đạn theo sát phía sau xuyên qua tấm khiên ghim vào trán tu sĩ Hoá Thần kỳ.

Diệp Tiêu Dao nhìn cảnh này, khí thế phóng đại trong nháy mắt, hai tên tu sĩ Hoá Thần kỳ không dễ đối phó, nhưng một tên thì dễ xơi rồi.

Trận đấu sau đó cực kì đơn giản, nhân lúc Diệp Tiêu Dao tiến công, Từ Nguyệt Tiên nhanh chóng bắt lấy sơ hở bắn chết tên tu sĩ Hoá Thần kỳ cuối cùng.

Hai người nhanh chóng thu dọn chiến trường, đến một chỗ bí mật.

“Chia kho báu đi, ở đây thêm cũng vô dụng, càng về sau càng dễ xảy ra chuyện.” Từ Nguyệt Tiên nhìn Diệp Tiêu Dao.

“Ta cũng nghĩ vậy.”

Diệp Tiêu Dao nhanh chóng lấy ra tất cả đồ vật trong nhẫn không gian, một lúc sau ba toà núi nhỏ hiện ra trước hai người.

“Tổng cộng hơn ba mươi hai vạn miếng linh thạch, ta lấy 1 nửa, mười sáu vạn miếng.” Diệp Tiêu Dao nói, đồng thời bắt đầu cẩn thận hơn, càng là lúc chia kho báu thì càng dễ bị đồng đội tập kích.

“Được.”

Từ Nguyệt Tiên cũng trở nên cẩn thận hơn, tổ đội chia kho báu có ít nhất nửa xác suất xuất hiện biến cố, đây là kinh nghiệm bao năm qua của nàng.

Hai người đều cẩn thận nhận số linh thạch phần mình.

“Linh quáng với linh dược mỗi người một nửa.” Diệp Tiêu Dao tiếp tục nói.

“Được.”

“Pháp bảo của yêu tộc với kiến trúc bảo tài đã tháo dỡ.”

“Ta muốn pháp bảo của yêu tộc hơn.” Diệp Tiêu Dao nói

“Pháp bảo yêu tộc của ngươi, bảo tài của ta, nhưng ta muốn toàn bộ công pháp của yêu tộc.” Từ Nguyệt Tiên nghĩ một chút rồi nói.

“Được.”

Chia xong toàn bộ đồ vật trước mặt, chỉ còn một món cuối cùng, đó chính là dị bảo tìm được ở thánh địa, đây cũng là phần quan trọng nhất.

“Tiểu tử, nghe ta đi, để lộ chút sơ hở, chỗ ta có một bộ khống hồn đại pháp, Nữ Oa này không thạo cận chiến.” Lão Kiếm nói trong lòng Diệp Tiêu Dao.

“Ngươi nghĩ nhiều rồi, Trương cô nương sao có thể là loại người như vậy.”

Mặc dù lòng Diệp Tiêu Dao nói vậy, nhưng thân thể vẫn rất thành thật lộ ra một chút sơ hở, thu hoạch đợt này trị giá hơn một trăm ba mươi nghìn linh thạch, nếu có thể thu về một trăm ba mươi nghìn số linh thạch còn lại đó về tay, phản bội lương tâm kiếm được món hời cũng có thể chấp nhận.

Huống hồ cũng có phải muốn giết nàng ta đâu.

Từ Nguyệt Tiên nhìn Diệp Tiêu Dao trong lúc lơ đãng lộ ra một chút sơ hở lại thấy hơi buồn cười, ngươi tưởng ta không biết đường hôi của à, theo lời của sư phụ, cái đó chính là đạo đức của kỹ nữ đấy.

“Số dị bảo còn lại, cái nào có thể giám định ra giá trị, chúng ta chia đôi, không giám định được, tính theo kiện.”

“Chúng ta mỗi người một kiện, như thế được chứ?” Diệp Tiêu Dao cười nói, nhưng linh kiếm trong bao sau lưng đã vận sức chờ phát động.

“Được.”

Diệp Tiêu Dao không biết, chân thân của Từ Nguyệt Tiên đã sớm ở một chỗ cách đó hai km giương súng chuẩn bị từ lâu, chỉ cần Diệp Tiêu Dao ra tay, sẽ ăn ngay một phát banh đầu.

Kho báu được chia từng chút một, không khí tại hiện trường càng lúc càng căng thẳng, Diệp Tiêu Dao để lộ sơ hở tận mấy lần, thiếu điều nói toẹt ra ngươi lại xử ta đi.

Khi kho báu dần được chia xong, hai người cũng dần thấy tiếc nuối, cả hai đều thấy tiếc vì đối phương không chịu ra tay.

“Trương cô nương, không biết sau này chúng ta còn có cơ hội tổ đội không.” Diệp Tiêu Dao nói, gạt đi mấy chuyện khác thì đây tuyệt đối là một đồng đội mạnh.

“Tuỳ duyên thôi.”

“Nếu đã chia xong, vậy xin cáo từ, tiên lộ mênh mông, có duyên gặp lại.”

Từ Nguyệt Tiên nói xong xoay người rời đi, thoải mái để lộ lưng về phía Diệp Tiêu Dao, như thể đang nói, ta cho ngươi thêm một cơ hội không làm kỹ nữ.

Diệp tiêu Dao nhìn bóng lưng của Từ Nguyệt Tiên, thế mà lại thấy có chút hổ thẹn.

“Tiểu tử, đừng nhìn nữa, Nữ Oa này không đơn giản, ngươi mà muốn ra tay, có khi lại tạch luôn đấy.” Lão Kiếm bùi ngùi nói trong lòng Diệp Tiêu Dao.

“Ban nãy ta cũng không muốn ra tay.” Diệp Tiêu Dao thở dài.

“Ban nãy lúc Nữ Oa này chia đồ, chân thân đã chạy tới chỗ khác rồi.” Lão Kiếm nói.

“Ngươi nhận ra mà không nói với ta?” Diệp Tiêu Dao sững sờ.

“Không phải ta nhận ra, là ta cảm giác được, chung quy cũng do ít Nguyên Anh kỳ có phân thân thần thông quá.” Lão Kiếm nói.

“Phân thân thần thông, ngươi có không Lão Kiếm?”

“Đương nhiên là ta có, có nhiều nữa là đằng khác, chỉ là bây giờ chưa nhớ ra thôi.”

“Muốn ta hồi phục thì kiếm thêm khí nguyên linh cho ta đi, đến lúc đó tha hồ có loại bí pháp thần thông này.” Lão Kiếm gào rống trong lòng Diệp Tiêu Dao.

“Khí nguyên linh mà ngươi nói huyền ảo quá, ta cũng không biết đi đâu tìm nữa.”

“Nhiệm vụ chính của chúng ta bây giờ là xử lý hết đống đồ kiếm được, sau đó tiếp tục nhờ Ngô huynh đệ luyện chế bảo khí linh kiếm.”

“Ta mà có 360 thanh linh kiếm bảo khí tứ giai, hai tên Hoá Thần kỳ ấy hả, ta dùng một tay cũng đủ xử đẹp bọn chúng.” Diệp Tiêu Dao nói.

Lúc này, Từ Phàm đang tự do bay lượn trên mặt hồ mười vạn dặm nhận được tin tức Từ Nguyệt Tiên an toàn trở ra.

“Tính cách nha đầu này cẩn thận, bên ngoài lại có thêm hoá ảnh tam thế thân thần thông, nếu mà tiêu thật thì chứng tỏ ông trời không cho ngươi sống nữa rồi.”

Nhìn thấy Từ Nguyệt Tiên an toàn, trong lòng Từ Phàm cũng đôi chút nhẹ nhõm.
Bình Luận (0)
Comment