Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 129 - Chương 129: Ma Nha Bổng

Chương 129: Ma Nha Bổng Chương 129: Ma Nha Bổng



Mười vạn dặm mặt hồ Cự Hồ, mười một con rùa lớn vây quanh bên cạnh Từ Phàm, tính cả một con dưới chân, vừa đúng mười hai con.

Từ Phàm đặt cho mười hai con rùa lớn một cái tên rất uy phong, mười hai Thần Rùa bảo vệ Cự Hồ.

Thành thật mà nói kể từ khi Từ Phàm khống chế Hóa Thần Kỳ Giao Quy, cả mười vạn dặm Cự Hồ đã khôi phục lại bình tĩnh. Tất cả mười vạn dặm Yêu thú Cự Hồ đều dưới mệnh lệnh của Giao Quy, rời xa khu vực đất liền.

Một đám người cầm Tự Linh Đan trong tay ném chính xác đút vào miệng cho từng con rùa khổng lồ.

“Huyết mạch của các ngươi quá mức hỗn tạp, có huyết mạch Thiên Lục Quy, huyết mạch Giao Quy, huyết mạch Trấn Hải Quy.”

“Những thứ này cũng không kỳ quái, dù sao cũng đều là loại huyết mạch của rùa biển Vô Tận.”

“Nhưng mà tại sao trên người các ngươi còn có huyết mạch của Thâm Hải Huyết Giao và Nhiếp Hồn Cự Sa.”

Gần đây Tử Phàm đang nghiên cứu Ngự Thú Chi Đạo, đối với mặt huyết mạch của Yêu thú này có chút nghiên cứu.

Lúc này trên mặt hồ ở đằng xa nổi lên sóng lớn, một đầu thuồng luồng khổng lồ che nửa bầu trời trên đầu Từ Phàm.

“Gào ~~~”

“Ngươi nói là huyết mạch của Yêu thú ở trong biển Vô Tận đều hỗn tạp như vậy.” Từ Phàm ngẩng đầu nhìn Tiểu Hồng Hoa trên đầu thuồng luồng nói, cũng thuận tay bắn một quả Tự Linh Đan, mặc dù không có ích mấy nhưng tốt xấu gì cũng có một dấu hiệu.

“Ô ~~~”

“Ý của ngươi là ở biển Vô Tận, Yêu thú máu thuần không thể sinh tồn được.”

Đầu thuồng luồng gật đầu.

Từ Phàm lại bắn một quả Tự Linh Đan, đừng khách khí, coi như gặm hạt dưa.

“Cuộc sống trước kia của ngươi thật là khó khăn.” Từ Phàm đồng tình nhìn đầu thuồng luồng nói.

Kể từ sau khi Từ Phàm khai linh trí cho rùa già Hóa Thần Kỳ mới phát hiện, nó không lăn lộn nổi ở biển Vô Tận nữa, mới chạy đến trong trung tâm đại lục Lạc Thiên Hà lăn lộn qua ngày.

Là Yêu thú khai linh trí, có bầy rùa đen nhỏ là sau đó mới tiếp xúc.

Tu sĩ đi theo Ngự Thú Chi Đạo pháp thuật đầu tiên nhập môn học chính là Khải Linh Thuật, loại pháp thuật này chỉ có đối với Yêu thú mà ngươi hoàn toàn thuần phục mới có công hiệu, huyết mạch càng thuần thì càng dễ thành công.

Ban đầu vì dùng Khải Linh với bọn Tiểu Ô Quy này đúng là phí mất không ít công sức của Từ Phàm.

“Đợi ta tìm được phương pháp tìm huyết mạch của các ngươi có thuần hay không, đến lúc đó cũng cho các ngươi hoàn toàn tiến hóa thành Hộ Môn Thần Thú.” Từ Phàm nhìn bầy rùa lớn nói.

Đến lúc đó nếu có kẻ địch ở bên ngoài xâm lấn, đột nhiên mười hai con Long Quy Thần Thú từ mười vạn dặm trong Cự Hồ xông ra, hình ảnh kia chỉ mới nghĩ thôi đã thấy thú vị.

Nhìn một đóa Tiểu Hồng Hoa chìm xuống đáy hồ một cách chậm rãi, Từ Phàm đột nhiên có cảm giác nuôi một đám Ô Quy rất thích hợp với hệ thống phá hoại này của chính mình.

Chính mình sau khi lên cấp Đại Thừa Kỳ, ít nhất cũng là mấy nghìn năm sau, khi đó đám đồ đệ không chừng đã thăng thiên đến Tiên giới, từ đầu đến cuối chỉ có thể đi theo ở bên cạnh mình nói không chùng chỉ có bọn Ô Quy này.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của Từ Phàm nhìn về phía bọn rùa lớn này càng thêm thân thiết.

Lần sau cho các ngươi dùng điểm tâm lúc luyện đan, tranh thủ cho các ngươi ăn Tự Linh Đan thượng phẩm.” Từ Phàm cười nói.

Hắn nhớ tới trở ngại đời trước, nuôi dưỡng một con rùa thật tốt, nó có thể tiễn ba đời nhà ngươi đi.

Lúc này chân mày Từ Phàm nhăn lại một chút.

“Nguyệt Tiên, kỹ thuật che dấu của ngươi đã vô cùng hoàn mỹ rồi.”

“Nhưng ngươi muốn dấu được ta thì vẫn còn thiếu chút nữa, ngươi cho rằng dung nhập vào trong hồ nước thì ta không phát hiện được à.” Từ Phàm thản nhiên nói.

Bóng dáng Từ Nguyệt Tiên từ trong mặt hồ chậm rãi ngoi lên, trong tay cầm một cái laptop nhìn Từ Phàm, đợi hắn nói ra nguyên nhân lần này bị phát hiện.

“Ngươi là bị Bồ Đào phát hiện, đến lúc đó ngươi hỏi nó là được.” Từ Phàm cười nói.

Lúc này Từ Phàm đã cho Ô Quy ăn xong, phát tay để cho mười một con còn lại đi tiêu cơm, chỉ để lại một con dưới chân này.

Từ Nguyệt Tiên dừng lại ở trên mai rùa của rùa khổng lồ, lấy ra trà cụ pha trà cho Từ Phàm.

“Lần này hắn là mùa thu hoạch lớn rồi, nếu không ngươi sẽ không quay lại nhanh như vậy.” Từ Phàm mới vừa rồi còn thấy tin tức về di tích Thánh Địa Yêu tộc, nói là đã chuẩn bị kết thúc.

Đại Thương canh giữ ở đó cũng rút lui gần hết.

“Có thể tiến hành, cũng chính là linh thạch sư phụ kiếm được một tháng.” Từ Nguyệt Tiên đắc ý nói, nhưng vẫn không ngừng động tác pha trà trên tay.

“Nói vậy mà ngươi còn coi như thật nữa.” Từ Phàm cười nói.

Trà Từ Nguyệt Tiên mới pha mang theo hương trà mê người, kèm theo làn khói xanh mù mịt tiêu tán dần trong không khí.

“Bỏ vốn gốc ra rồi, sợ rằng Linh Trà này một chục vạn linh thạch hai lạng nhỉ.” Từ Phàm ngửi hương trà mê người nói.

“Kiếm được linh thạch thì hiếu kính sư phụ một chút không phải là điều nên làm sao.” Từ Nguyệt Tiên biết điều nói, mỗi lần đi xa đến sau khi trở về tông môn thấy Từ Phàm thì nàng mới có cảm giác trở về nhà.

“Ha ha, Nguyệt Tiên vẫn biết dỗ vi sư vui vẻ như vậy.” Từ Phàm cười nói.

“Sư phụ, ta ở trong thánh địa Yêu tộc gặp được một người thú vị.”

Từ Nguyệt Tiên và đội của Diệp Tiêu Dao, cuối cùng cùng nhau tính chuyện nói cho Từ Phàm nghe một lần.

“Kiếm Vương Tông, đạo Kiếm Trận.”

“Làm sao lại trốn cũng không xong.” Từ Phàm có chút đau trứng, nhưng không có bối rối quá nhiều.

“Sư phụ, người kia có vấn đề gì à.” Từ Nguyệt Tiên nghi ngờ hỏi.

“Không có vấn đề gì, sau này gặp phải trốn xa chút là được.”

“Loại người này mang đại khí vận, ở bên cạnh hắn thì sẽ gặp phải trắc trở vô vàn.” Từ Phàm nói.

“Mặc dù không rõ sư phụ có ý gì nhưng cách hắn xa một chút cũng không sai.”

Từ Nguyệt Tiên nói xong thì lấy ra đống bảo vật không có cách nào giám định được giá trị ở Thánh Địa Yêu tộc ra.

“Sư phụ, ngươi giúp ta xem trong này có bảo vật hay không.” Từ Nguyệt Tiên mong đợi nói.

Từ Phàm chẳng qua chỉ là tùy ý liếc mắt nhìn, biểu cảm quả nhiên là thế, ngươi và nhân vật chính phân chia cái loại bảo vật không có cách nào giám định giá trị còn có thể có đồ gì tốt chứ.

“Đều ném hết đi, thứ duy nhất có chút tác dụng chính là cái cây Ma Nha Bổng của thú con Yêu tộc kia, ngươi có thể lưu lại làm kỷ niệm.” Từ Phàm lắc đầu nói, lúc này chắc là nhân vật chính đang bán bảo bối.

Ngay lúc đó, một chỗ trong Tiên Thành có khoảng cách gần Kiếm Vương tông nhất.

“Tiền bối, giá đã thấp rồi.”

“Một đống dị bảo đặc biệt của Yêu tộc, giá trị thấp nhất là hai trăm triệu linh thạch.”

“Nếu như quý thương hội không ra được giá này thì vãn bối chỉ có thể đi đến thương hội khác xem một chút.” Diệp Tiêu Dao mang dáng vẻ đã định trước mọi việc, nếu như không vội vã ra tay thì còn có thể bán nhiều hơn mấy chục vạn linh thạch.

“Cảm ơn Lão Kiếm, không ngờ rằng trong đống bảo vật không có cách nào giám định giá trị kia thế mà có nhiều đồ tốt như vậy.” Diệp Tiêu Dao thật lòng nói, hắn chưa từng giàu có như vậy bao giờ, tài sản rốt cuộc hơn trăm triệu.

“Mặc dù bản tiên để không có ký ức trước kia, nhưng mà nhãn lực vẫn phải có.”

“Thứ con bé đồng đội ngươi chọn, phỏng chừng cũng chính là cây Ma Nha Bổng trị giá vài linh thạch kia.” Lão kiếm đắc ý nói trong lòng Diệp Tiêu Dao.

“Tiểu ca thật đúng là bắt chẹt tâm tư của ta đến gắt gao, thôi cứ dựa theo giá cả tiểu ca nói.” Giám bảo sư của Hóa Thần Kỳ bất đắc dĩ nói, vốn cho là có thể kiếm được một khoản, nào biết gặp phải người rành nghề, cuối cùng chỉ có phí đau khổ.

“Được.”

Sau khi Diệp Tiêu Dao đặt một số đơn hàng linh khoáng lớn ở thương hội mới để cho giám bảo sư kia sắc mặt dễ nhìn hơn nhiều.

Diệp Tiêu Dao đi trên đường cảm giác toàn thân nhẹ nhàng, trong lòng nói với Lão Kiếm: “Ngươi nói ta đổi tất cả linh kiếm thành bảo khí ngũ hành linh kiếm cấp ba thì thế nào.”

“Đến lúc đó gặp mấy tu sĩ Hóa Thần ta cũng có thể dễ dàng trấn áp thôi.” Diệp Tiêu Dao nói, những linh thạch này vừa lúc có thể đổi hết được linh kiếm luôn.

Lúc này Lão Kiếm ung dung nói: “Ngươi biết đem một thanh linh kiếm cấp bậc đạo khí tốn bao nhiêu linh thạch không.”

“Uầy, đang phấn chấn mà, tại sao phải nói chuyện cụt hứng chứ.”

Bây giờ trên người hắn có chút linh thạch kia, phỏng chừng ngay cả nửa thanh cũng ko mua được.”
Bình Luận (0)
Comment