Chương 130: Đại ca nằm mơ cũng muốn cố gắng hết sức cứu sư phụ
Chương 130: Đại ca nằm mơ cũng muốn cố gắng hết sức cứu sư phụ
Mười vạn dặm Cự Hồ, trên mai rùa, hai người thầy trò hiếm khi có thể rãnh rỗi cùng nhau thưởng thức trà.
“Đại ca của ngươi sau khi lên đến cấp Nguyên Anh Kỳ, tâm tình có chút bất ổn nên bị ta đuổi ra, mang theo cả gia đình đi du ngoạn rồi.” Từ Phàm nói.
“Đại ca có nói cho ta biết rồi, nhưng mà ta sợ đại ca đi ra ngoài rồi vẫn như cũ.” Từ Nguyệt Tiên có chút lo lắng, Từ Cương như thế nào thì nàng là người rõ nhất.
“Hề hề, ta nhìn các ngươi lớn lên từ nhỏ, đại ca của ngươi lần này đi ra ngoài cái gì cũng không làm được, chỉ có thể du ngoạn giải sầu.” Từ Phàm cười hề hề nói, lúc gần đi hắn lấp kín con đường ra ngoài tu luyện của Từ Cương.
“Sau này cứ cách một đoạn thời gian, ngươi cứ dẫn theo anh của ngươi đi ra ngoài dạo một vòng.”
“Bằng không một Đại Nguyên Anh Quang ở nhà có thể ngột ngạt đến hỏng.” Từ Phàm thưởng thức một ngụm trà nói.
“Như vậy thì đại ca sẽ lo lắng cho sự an toàn của sư phụ.”
“Đại ca từng nói cho ta, mặc dù sư phụ có thể thắng hắn về chiến lực, nhưng rốt cuộc là một Trúc Cơ Kỳ, thật sự có nguy hiểm thì vẫn là cần đại đệ tử là hắn ra tay.”
“Đại ca nằm mơ cũng muốn cố gắng hết sức để cứu sư phụ một lần, đáng tiếc loại cơ hội này gần như là không có.” Từ Nguyệt Tiên nói, sau khi anh em bọn hắn lớn lên, đại ca của nàng không chỉ nói như vậy một lần.
“Đây là chấp niệm à.” Từ Phàm đen mặt nói, nằm mơ cũng muốn cứu ta một lần là cái quỷ gì, mong ta gặp chuyện không may à.
“Ngươi nói có phải gần đây ta khích lệ đại ca của ngươi ít quá hay không.”
“Cũng không đúng mà.” Từ Phàm suy nghĩ nói.
Từ Nguyệt Tiên cũng không nói chuyện mà chỉ ở bên cạnh cười, châm trà cho Từ Phàm.
“Đợi đại ca của ngươi trở lại ta muốn dùng bí thuật Luân Hồi do xét một chút xem đại ca ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì.” Từ Phàm nói, tên ngu ngơ này mỗi ngày suy nghĩ thứ kỳ quái gì.
Lúc này, một màn hình ảo được mở ra, bên trong chiếu hình một người đàn ông giống như con gấu lớn đang khiêu chiến tháp thí luyện tầng thứ sáu.
“Xem một chút đi, người này chắc là đệ tử hiện trong giai đoạn chiến lực mạnh nhất, thiên tài thể tu.” Từ Phàm giới thiệu nói, kể từ sau khi phát hiện trong tông môn có rất nhiều những nhân tài thiên phú khác, hắn bắt đầu có hứng thú với khiêu chiến của tháp thí luyện.
Trong màn hình, người đàn ông giống như gấu khổng lồ trực tiếp dùng thiết quyền một chọi một với con rối trọng giáp, hình ảnh vô cùng tàn bạo.
“Công pháp của đệ tử này nước lửa bất xâm, linh lực tự xoay.”
“Thần lực trời sinh phối hợp với thân thể kim cương.”
Lúc ta luyện khí tầng sáu, không có cách nào tóm hắn, sư phụ ngươi tìm được yêu nghiệt ở đâu thế.” Từ Nguyệt Tiên sợ hãi khen, thân là Nguyên Anh Kỳ, nhãn lực cơ bản nhất thì vẫn phải có.
“Ha ha, đây là đệ tử mà tứ sư đệ ngươi tìm được.”
“Loại đệ tử thiên phú giống như thế thì trong tông môn có rất nhiều.”
“Chỉ cần một trăm năm, một thế hệ đệ tử mới đã trưởng thành.”
“Qua thêm nghìn năm, Ẩn Linh Môn của chúng ta đã có chỗ đứng giới này.” Từ Phàm hùng tâm tráng chí nói, bây giờ Ẩn Linh Môn còn thiếu chính là thời gian.
“Sư phụ, chắc chắn sẽ có ngày đó.” Từ Nguyệt Liên cười nói, từ nhỏ Từ Phàm ở trong suy nghĩ của nàng là vạn năng, muốn làm một chuyện nào đó thì thành công chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.
“Vi sư chỉ là dự đoán thôi, nói không chừng nghìn năm sau, Ẩn Linh Môn còn lợi hại hơn so với ta.
Lúc này, chiến đấu trên màn hình đã kết thúc.
Một quyền cuối cùng của Hùng Lực trực tiếp đánh bật con rối, con rối triệt để bị hư hao, có sửa cũng không sửa được
“Hắn tu luyện chính là “Ngũ Hành Luyện Thể Quyết”, cũng là Luyện Thể Bản “Ngũ Hành Quyết”.”
“Đến hậu kỳ, có thể Diễn Hóa Thần Thông, Chân Tiên Chiến Thể, lợi hại lớn đến mức không thể nói rõ, dù sao là công kích cùng cấp bậc mà nghĩ đến chuyện đánh bại Hộ Thể Cương Khí của hắn cũng khó khăn.”
“Sau này tuyệt đối là xe tăng vô địch trên chiến trường, là tuyệt phối với đại ca ngươi.” Từ Phàm cười nói, hắn rất mong đợi đến ngày đó.
“Sau này thật sự có ngày đại chiến với tông môn khác, nhiệm vụ chém đầu cứ giao cho ta.” Từ Nguyệt Tiên nói.
“Có thể.” Từ Phàm nói.
Lúc này, pháo bảo truyền tin của Từ Nguyệt Tiên vang lên.
Sau khi nàng nhìn thoáng qua, sắc mặt có chút thay đổi.
“Sư phụ, bây giờ ta phải đi ra ngoài một chuyến, đại ca ở Linh Tâm Tiên Thành gặp chút phiền toái.” Từ Nguyệt Tiên nói.
“Có người kiên quyết muốn mời cháu ta vào tông môn của bọn họ, đại ca của ta ăn nói vụng về nên muốn ta đi cãi nhau giúp.”
“Đi đi, đừng để đại ca ngươi chờ sốt ruột.” Từ Phàm nói, hắn đã có được tin tức trước một bước, không phải chuyện gì lớn thế nên sẽ không đi quản, ở Tiên Thành không có tu sĩ nào dám ra tay.”
Nhìn Độn Quang biến mất ở chân trời, lấy ra một cuốn tài liệu về ngự thú bắt đầu tiếp tục nghiên cứu, hắn phát hiện cũng không có việc gì nên nuôi động động vật nhỏ cũng không tệ lắm.
Vào lúc cơm trưa, Khâu Tự Viễn mang theo hộp cơm chầm chậm dừng ở trên mai rùa.
“Đại trưởng lão, ăn cơm.” Khâu Tự Viễn nhẹ giọng nói.
“Hôm nay tại sao lại là ngươi tới đưa cơm, lần này muốn ta phê chuẩn cái gì.” Từ Phàm nói.
Khâu Tự Viễn lấy vài dĩa món phụ và một chén cơm Linh Mễ trong hộp cơm ra đặt ở bên cạnh Từ Phàm.
“Đại trưởng lão, ta tới xin vài đỉnh núi nhỏ để xây dựng chỗ thí nghiệm cho đệ tử.” Khâu Tự Viễn cung kính nói.
“Không phải ta cho ngươi quyền hạn ở phương diện này rồi sao.” Từ Phàm nói.
“Quan trọng chính là mấy tên kia yêu cầu các hạng mục thí nghiệm cho đệ tử, cần trưởng lão xem qua một chút.”
Khâu Tự Viễn nói xong rồi đưa một cái ngọc giản lên.
“Hay lắm, tháp phòng ngự tông môn, máu của Yêu thú tinh khiết và lai giống, thế thân chiến đấu tầm xa, trung tâm chỉ huy con rối chiến đấu...”
Từ Phàm tiện tay tìm mấy hạng mục không đáng tin, trả ngọc giản lại cho Khâu Tự Viễn.
“Suy diễn ghê thật, ta cắt mất vài cái. Mấy cái còn dư lại có thể tiếp tục.” Từ Phàm nói.
“Được.”
Lúc này, bên trong Linh Tâm Tiên Thành, một tu sĩ Luyện Hư Kỳ ngăn cản một nhà ba người, bắt đầu cố gắng khuyên bảo.
“Tiểu tử, ta đã nói hết chỗ tốt, ngươi cũng không động lòng à.”
“Ngay cả tên của môn phái các ngươi cũng không dám nói, nhất định là cái loại môn phái nhỏ.”
“Con của ngươi gia nhập vào môn phái nhỏ là thứ không có tiền đồ nhất, Thiên Đạo tông chúng ta chính là tông môn cấp chín, còn có ba Quang Tôn Giả, con của ngươi gia nhập vào Thiên Đạo tông của ta, trực tiếp chính là đãi ngộ của đệ tử nội môn.”
“Ta tự mình làm sư phụ của con trai ngươi.”
“Về sau linh đan tấn cấp và pháp bảo ta đều bao hết, con của ngươi đến Hóa Thần Luyện Hư Kỳ, ta tự mình đi xin cho con ngươi một cái đạo khí.”
Giờ phút này tu sĩ Luyện Hư cực kỳ giống nhân viên chào hàng sản phẩm bảo vệ sức khỏe cộng đồng, hơn nữa còn là cái loại hôm nay không xuất đơn thì sẽ không bỏ qua.
“Có phải tiền bối coi trọng Ngàn Linh Đạo Thể của oa nhi nhà ta hay không.” Một câu của Từ Cương đã nói rõ nguyên nhân tu sĩ Luyện Hư ra sức hứa hẹn ưu đãi như vậy.
“Ngươi biết vậy thì càng tốt, linh thể này chỉ có gia nhập Thiên Đạo tông của chúng ta mới có thể được dạy tốt, bằng không thì chỉ mai một thôi.”
“Thiên Đạo tông ta còn có một Sáng Tạo Sư đỉnh cấp, am hiểu pháp thuật, sáng tạo công pháp, hai người này phối hợp lại quả thực là thiên y vô phùng.”
“Chỉ cần con của ngươi tới Thiên Đạo tông ta, tài nguyên tương lai nhất định không thể thiếu.”
Tu sĩ Luyện Hư này rất là bất đắc dĩ nhìn một nhà ba người, hắn vì tìm một tên đẹ tử thích hợp đã du tẩu các Đại Tiên Thành thế tục rất nhiều năm, hôm nay vất vả mới đụng phải một Ngàn Linh Đạo Thể.
Tuổi tác phù hợp, cha mẹ cũng đều là tu sĩ Nguyên Anh Kim Đan, vừa hay có thể bưng một ổ, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới một nhà từ một tông môn nhỏ lánh đời đi ra ngoài lại không nhìn trúng đại môn phái đỉnh cấp Trung Châu.