Chương 1275: Giang Hoá Nguyệt
Chương 1275: Giang Hoá Nguyệt
Bên trong Nghênh Khách điện, Hoàng Sơn nhìn vẻ mặt Từ Phàm có chút kỳ quái, trong mắt hơi nghi hoặc.
“Kết tinh Hỗn Độn chi khí ngươi làm ra rất được hoan nghênh, hiện tại ta tới là muốn xác minh lại giá cả với ngươi một chút.” Hoàng Sơn nói, trong tay có thêm một viên kết tinh Hỗn Độn chi khí.
“Dựa theo cách nói của ngươi, chi phí cho một viên kết tinh Hỗn Độn chi khí là thủy tinh Hồng Mông Tử khí phạm vi hai trượng.”
“Bán ra ngoài thủy tinh Hồng Mông Tử khí phạm vi mười trượng thì không thành vấn đề, thậm chí còn có thể nhiều thêm tí nữa, lần này tới là muốn hỏi ý kiến ngươi một chút.” Hoàng Sơn cười nói, tâm trạng còn không tệ.
Trong cuộc làm ăn này, mặc dù hắn chiếm bốn phần mười, nhưng một khi cuộc làm ăn này trải rộng ra, vậy sẽ là khởi nguồn thủy tinh Hồng Mông Tử khí quan trọng hạng nhất trong Nguyên Thủy tông.
“Bán mười hai trượng thủy tinh Hồng Mông Tử khí, giá cả này nghe vẫn hợp lý hơn chút.” Từ Phàm nghĩ ngợi nói.
“Vậy nghe Từ Thần sư, phía sau lượng lớn nguyên liệu sẽ được đưa đến Ẩn Linh môn.”
“Đến lúc đó tung thứ này lên thị trường đo lường xem thử.” Hoàng Sơn vuốt ve thủy tinh Hồng Mông Tử khí trong tay nói, trong giọng nói có hơi xúc động.
“Được, nhưng Hoàng Sơn tiền bối à, ta muốn hỏi một câu, các ngươi có liên hệ với bao nhiêu dị tộc đại thế giới xung quanh?” Từ Phàm tò mò hỏi.
“Đây được coi như là bí mật của Nguyên Thủy tông ta, nhưng Từ Thần sư cũng không phải người ngoài, khoảng độ hơn bốn trăm dị tộc.” Hoàng Sơn nói.
“Tốt lắm.” Từ Phàm gật đầu.
“Đúng rồi, một đệ tử dự bị của Nguyên Thủy tông các ngươi vừa lúc nhận được Tiên khí nhập môn tông môn ta phát ra.”
Nghe thấy lời Từ Phàm nói, Hoàng Sơn bỗng ngây ra.
“Hình như có chuyện như vậy, đến lúc đó cứ để đệ tử ấy lựa chọn đi.”
“Bất kể là chọn Nguyên Thủy tông hay Ẩn Linh môn, chỉ cần là thiên tài của Nhân tộc chúng ta là đủ rồi.” Hoàng Sơn thuận miệng nói.
“Cách xử lý này, không hổ là đệ nhất tông môn Nhân tộc.” Từ Phàm không nhịn được tán thưởng.
“Nguyên Thủy tông tuy lôi kéo toàn bộ thiên tài Nhân tộc, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ bị đại thế lực Nhân tộc khác vớt đi mấy người, việc này rất bình thường.” Hoàng Sơn không thèm để ý nói.
Sau khi uống trà xong, Hoàng Sơn trực tiếp rời đi, mà Từ Phàm trở lại tiểu viện, bảo Bồ Đào phát sóng trực tiếp đệ tử dự bị của Nguyên Thủy tông kia.
Chỉ thấy trong màn sáng có một thiếu niên Nguyên Anh kỳ đang dùng kiếm đạo cực kỳ ác liệt đối phó với một con yêu thú Hóa Thần kỳ.
Tất cả thần thông dùng ra đều là bên thần thông Kiếm đạo trong Ẩn Linh môn, nhưng trong tay thiếu niên Nguyên Anh kỳ này, mỗi loại thần thông đều phát huy ra uy năng vượt xa thần thông gốc.
Chỉ thấy thiếu niên lấy thân hóa kiếm, dưới gia tốc không gian và thời gian, trong nháy mắt chui vào cự khẩu của yêu thú, lại phá ót mà ra.
Chiến đấu kết thúc, thiếu niên chỉ lẳng lặng đáp xuống bên cạnh vật liệu chia cắt trên người yêu thú.
“Giang Hoá Nguyệt, từ nhỏ phụ mẫu đều mất, ở nhờ tại nhà thân thích.”
“Lúc bảy tuổi đạt được thần khí đặc chế của tông môn, quyết đoán rời khỏi nhà thân thích khiến hắn ăn không đủ no mặc không đủ ấm, nhận hết xem thường.”
“Sau khi tu luyện tới Trúc Cơ kỳ, kiếm được một khoản linh thạch, tặng cho nhà thân thích, sau khi báo đáp ơn dưỡng dục xong liền một mình lưu lạc thiên nhai.”
Bồ Đào ở bên cạnh chậm rãi giới thiệu về thân thế của Giang Hoá Nguyệt.
Từ Phàm vừa nghe vừa nhìn Giang Hoá Nguyệt.
“Không hổ là người Nguyên Thủy tông coi trọng, khuôn mẫu chính tiêu chuẩn đến không thể lại tiêu chuẩn hơn.”
Từ Phàm nhìn ánh mắt cao ngạo cùng khí tức băng lãnh tản ra trên người Giang Hoá Nguyệt.
“Tên tiểu tử này tâm quá lạnh, cứ như vậy, có chút bất lợi với tâm cảnh.” Từ Phàm sờ cằm nói.
“Chủ nhân, có cần…” Bồ Đào nói.
“Không cần, cứ thuận theo tự nhiên, nếu là vai chính, không có vấn đề nào là không giải quyết được.” Từ Phàm cười nói.
“Về sau trọng điểm chú ý là được.”
Lúc này, bên trong bí cảnh của Tiên khí đặc chế.
Ngô Thượng và Lý Cẩm Vân đang phối hợp với nhau trong một trò chơi, lúc chuẩn bị đánh đến quán quân.
Đột nhiên có một luồng kiếm quang xẹt qua bên cạnh bọn họ, người đầu tiên đi tới nơi đích, giành được quán quân.
Chỉ thấy một thiếu niên lạnh lùng mặc trường bào màu xám đứng trên vị trí giành cho hạng nhất.
Mà Ngô Thượng và Lý Cẩm Vân lấy hạng hai và hạng ba đứng ở hai bên thiếu niên lạnh lùng.
“Đạo hữu, lợi hại nha, ta và huynh đệ ta, hai người liên thủ mưu lợi mới có thể đến nơi đích thời gian ngắn như thế, vậy mà ngươi còn nhanh hơn bọn ta.” Lý Cẩm Vân làm như quen thuộc nói.
Thiếu niên lạnh lùng chỉ liếc nhìn Lý Cẩm Vân một cái, không trả lời.
Sau khi nghi thức trao giải xong liền đi.
“Người này thật lạnh lùng, hơn nữa cũng rất lợi hại.” Ngô Thượng nói.
“Tốc độ nhanh là lợi hại hả? Ta thấy không phải vậy đâu.” Lý Cẩm Vân hơi không phục.
“Chỉ là cảm giác của ta, người kia hẳn là người đầu tiên tấn cấp Nguyên Anh kỳ trong không gian chúng ta.”
“Nghe nói chiến lực tổng thể đã bỏ hạng hai rất xa.” Ngô Thượng nói.
“Có lợi hại như vậy sao, chúng ta có thể đi khiêu chiến một phân thân giả lập của hắn thử xem.” Lý Cẩm Vân xoa tay nói.
“Được thôi.”
Hai người ăn nhịp với nhau.
Cuối cùng không bao lâu sau, hai người đầy mặt uể oải từ trong một bí cảnh đi ra.
“Một kiếm, cảnh giới ngang nhau, vậy mà giết ta chỉ dùng một kiếm.” Lý Cẩm Vân cực kỳ bị đả kích nói.
“Ta vẫn tốt hơn ngươi, ta chống đến kiếm thứ ba.” Vẻ mặt Ngô Thượng ngược lại rất tự nhiên.
“Bị đánh thành thế này, ngươi không đau lòng sao?” Lý Cẩm Vân tò mò hỏi.
“Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, thế gian này luôn có người mạnh hơn mình.” Ngô Thượng bình tĩnh nói.
“Nhưng trong cùng cảnh giới bị một kiếm giết chết, vẫn là có chút mất mặt, từ hôm nay trở đi, ta phải cố gắng tu luyện mới được.” Lý Cẩm Vân chăm chỉ nói.
“Thuận theo tự nhiên đi, cố gắng tu luyện là được rồi.” Ngô Thượng nói.
Vào lúc này, trên không bí cảnh xuất hiện đếm ngược, cái này biểu thị bọn họ sắp bị cưỡng chế thoát khỏi bí cảnh này.
“Lại phải rời đi. Ngô Thượng, lúc không có việc gì có thể tới nhà ta chơi, ta mời ngươi ăn linh yến cao cấp nhất.” Lý Cẩm Vân nói.
“Đợi thêm mấy tháng, để nhiệm vụ ta làm có chút manh mối đã.” Ngô Thượng nói.
“Được, gần đây ta cũng phải làm nhiệm vụ, bằng không đến đạo Kiếm Trận tiếp sau không có tích phân đổi.”
Lý Cẩm Vân vừa nói xong, đếm ngược giữa bầu trời về không, tất cả mọi người đều rời bí cảnh.
Trong một căn phòng xa hoa linh vận, Lý Cẩm Vân từ từ thức dậy.
“Thiếu gia, hôm nay muốn làm gì?”
Trước cửa vang lên tiếng của quản gia.
“Cha ta có nhà không?” Lý Cẩm Vân hỏi.
“Đang ở Hương Trà các phẩm trà.” Quản gia trả lời.
Trong Hương Trà các, Lý Cẩm Vân nhìn phụ thân mình sùng bái nhất, hỏi: “Cha, ngươi nói xem, chênh lệch chiến lực trong cùng cảnh giới có thể lớn thế nào?”
“Chiến lực trời sinh của những thiên tài đó mạnh đến vậy sao?”
Nam tử đang phẩm trà sửng sốt, chậm rãi đặt ly trà xuống nói: “Vân Nhi, thế này là bị đả kích rồi đó hả?”
“Có vài thứ là trời sinh, đừng cưỡng cầu quá mức.”
“Chênh lệch giữa cùng cảnh giới, có thể nhỏ như chìm và nổi, cũng có thể lớn như cách một giới.”
“Nếu Vân nhi gặp được những người đó, trong lòng cảm thấy không thoải mái, rời xa là được, không được trêu chọc bọn họ.” Nam tử tỏ vẻ rất có kinh nghiệm nói.
“Ta có một bằng hữu cực kỳ lợi hại, vậy mà trong cùng cảnh giới bị một người khác ba kiếm giết chết.”
“Ta cũng cảm thấy, những thiên tài và người bình thường chính là người của hai thế giới.”