Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 1281 - Chương 1281: Phân Tông

Chương 1281: Phân tông Chương 1281: Phân tông

Thấy ánh mắt nghi hoặc của Từ Phàm, Nguyên chủ tiếp tục nói: “Sau khi ở cấp Đại Thánh Nhân thời gian dài, sẽ dần dần đi về Thần Ma hoá.”

“Trên người lại phát ra một luồng khí tức khiến đại thế giới cực kỳ bài xích.”

“Gượng ép ở lại trong đại thế giới, hai bên đều không dễ chịu.”

“Kết quả là những cường giả Đại Thánh Nhân thời kỳ viễn cổ đều sôi nổi rời đi Tam Thiên giới.” Nguyên chủ giải thích.

“Vậy Hỗn Độn Thánh Long có phải cũng tản ra loại khí tức này không? Thế sau khi hắn trở lại Tam Thiên giới có thể bị áp chế không?” Từ Phàm hỏi.

“Đương nhiên sẽ bị áp chế, chẳng qua là dù cho bị áp chế, thực lực tổng thể vẫn cao hơn ta nhiều.” Nguyên chủ nói.

“Thôi vậy.” Từ Phàm cảm giác trận này sợ là trốn không thoát.

“Vẫn như tin tức ta gửi cho ngươi, nắm chắc trở thành Đại Thánh Nhân.”

“Tư chất của ngươi mạnh hơn ta hơn nhiều, một khi trở thành Đại Thánh Nhân, Nhân tộc chúng ta nhẹ nhàng thống nhất Tam Thiên giới cũng không thành vấn đề.” Nguyên chủ hơi nhếch khóe môi.

“Nguyên chủ, ngươi dự định sau khi ta trở thành Đại Thánh Nhân, Nhân tộc sẽ nhất thống Tam Thiên giới sao?” Từ Phàm tò mò hỏi.

“Đó là đương nhiên, đừng để ý Đại Thánh Nhân của mấy đại chủng tộc khác ở bên ngoài.”

“Đến lúc đó nếu Nhân tộc chúng ta thật sự muốn thống nhất Tam Thiên giới, những lão gia hỏa kia đều phải xuất thủ giúp ta.”

“Bọn họ ở bên ngoài Tam Thiên giới đề phòng Đại Thánh Nhân của những dị tộc khác, còn chúng ta nhất thống Tam Thiên giới.”

“Đến lúc đó sẽ chia toàn bộ Tam Thiên giới thành ba địa bàn, Nguyên Thủy tông, Ma vực, còn có Ẩn Linh môn, mỗi người ba phần mười địa bàn.”

Lúc Từ Phàm vừa định xua tay nói không cần, Nguyên chủ lại tiếp tục nói: “Nhân tộc có thể thống nhất Tam Thiên giới, nhưng tuyệt không thể bị một ý chí thống nhất, nếu không sẽ xảy ra nhiễu loạn.”

“Ba bên thế lực làm thành thế chân vạc, vừa vặn, như vậy ít nhất sẽ không vì nội bộ Nhân tộc quá hòa bình mà đánh mất lòng tiến thủ của những tu sĩ kia.”

Nguyên chủ nhẹ nâng ly trà, phẩm một ngụm tiên trà, thần sắc có chút phức tạp.

“Nhưng tất cả chỉ là kế hoạch, đều phải chờ sau khi ngươi trở thành Đại Thánh Nhân lại nói.”

Nghe thấy lời Nguyên chủ nói, Từ Phàm trầm mặc hồi lâu, mới từ từu mở miệng nói: “Nguyên chủ, từ lúc nào mà ngươi bắt đầu có lòng thống nhất Tam Thiên giới vậy?”

“Chắc là lúc chúng ta cùng đi thế giới vỡ vụn, lúc phân thân ngươi giết cự thú Hỗn Độn cấp Đại Thánh Nhân như giết gà con.” Nguyên chủ nói.

“Tin tưởng ta, chính xác không sai đâu, sau khi thống nhất Tam Thiên giới, chúng ta liền liên hợp với những lão gia hỏa Nhân tộc kia, trước tiên diệt trừ Đại Thánh Nhân của những dị tộc khác.”

“Sau đó lại cùng nhau đi săn cự thú cấp Hỗn Độn Thánh Nhân, nuôi dưỡng ra Hỗn Độn Đại Thánh Nhân đầu tiên của Nhân tộc chúng ta.”

“Đến lúc đó lại…”

Nghe kế hoạch lâu dài của Nguyên chủ, Từ Phàm không hiểu sao cảm thấy có hơi mệt tim.

“Những chuyện này đều không phải hiện tại phải làm, đó là chuyện sau này, ngươi cũng không thể cứ nhàn rỗi mãi.”

Lúc này, trong tay Nguyên chủ xuất hiện một tiểu thế giới nén.

Quang Thần Thiên Tôn ở trong tiểu thế giới kia, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.

“Lúc ở vùng Hỗn Độn vừa hay đụng phải gia hỏa này, hiến tế tộc nhân một Tiên giới, lại có thù với ngươi, cho nên bắt về để ngươi xử trí.” Nguyên chủ vứt tiểu thế giới nén qua cho Từ Phàm.

Từ Phàm nhìn tiểu thế giới này, gật đầu.

“Đa tạ Nguyên chủ.”

“Chuyện tiện tay thôi.” Nguyên chủ xua một tay không tồn tại.

“Ngươi chuẩn bị đi, ước chừng lấy tính tình gấp gáp của Ma chủ, nửa tháng sau là chúng ta phải xuất phát rồi.”

“Đã rõ, vừa lúc ta về tông môn, phải chuẩn bị một phen.” Từ Phàm gật đầu, bảo Bồ Đào mở ra cánh cửa truyền tống, về tới Ẩn Linh môn.

Tông môn lúc này có hơi vắng vẻ, bởi vì gần sáu phần mười đệ tử đều theo Thiên Địa Linh Lung tháp đến vùng Hỗn Độn đi săn.

“Bồ Đào, ta phải ra ngoài một thời gian, giúp ta canh chừng tốt tông môn.” Từ Phàm căn dặn.

“Tuân lệnh chủ nhân.”

Lúc Từ Phàm chuẩn bị những đồ vật cần có để đến vùng Hỗn Độn đi săn cự thú cấp Hỗn Độn Thánh Nhân.

Chưởng giáo Khâu Tự Viễn vẫn luôn có cảm giác tồn tại không mạnh ở chỗ hắn tới bái kiến.

“Bái kiến Đại trưởng lão.” Khâu Tự Viễn cung kính hành lễ nói.

“Sao thế Từ Viễn, ngươi ở chỗ ta xem như khách quý ít gặp luôn rồi.” Từ Phàm thân thiết nói.

“Ta thỉnh cầu Đại trưởng lão thành lập phân tông ở bên ngoài vùng Hỗn Độn Tam Thiên giới.”

“Hiện nay trừ đám đệ tử từ tông môn hạ giới đi lên ra, đệ tử còn lại đều là cảnh giới Đại La thánh giả, tài nguyên bình thường trong Tam Thiên giới đã không cách nào thỏa mãn môn hạ đệ tử.” Khâu Tự Viễn thỉnh cầu nói.

“Thì ra là vì việc này, dễ nói, ngươi trực tiếp bàn bạc với Bồ Đào, xem thử phân tông xây ở chỗ nào vùng Hỗn Độn tương đối phù hợp.” Từ Phàm gật đầu nói.

“Tuân lệnh, Đại trưởng lão.”

Lúc Khâu Tự Viễn xin chỉ thị xong, đang muốn rời đi, đột nhiên bị Từ Phàm kêu lại.

Chỉ thấy một chiếc chuông đá Tiên Thiên chí bảo xuất hiện trong tay Từ Phàm.

“Hỗn Độn Hồn Chung này cho ngươi dùng, thân là chưởng giáo Ẩn Linh môn chúng ta, phải có mấy món đồ có thể lấy ra được chứ.” Từ Phàm cười nói.

Những năm này, Ẩn Linh môn được Khâu Tự Viễn quản lý rất tốt, Từ Phàm rất hài lòng, lần này gặp được, vừa lúc khen thưởng một phen.

“Đa tạ Đại trưởng lão.” Khâu Tự Viễn phấn khởi nói.

Đây chính là Tiên Thiên chí bảo đó, trong cả tông môn cũng không có bao nhiêu món.

Nửa tháng sau, cung điện Nhân tộc bay ra khỏi Tam Thiên giới.

Trong cung điện, Từ Phàm, Nguyên chủ, Ma chủ ngồi lại cùng nhau nói chuyện phiếm.

Chủ yếu là Nguyên chủ và Ma chủ nói, chủ yếu là tán gẫu về những chuyện xưa tích cũ trong Tam Thiên giới, Từ Phàm nghe say sưa ngon lành.

“Trước đây chủ thương hội Thiên Đỉnh cũng là một người đại tài, chỉ tiếc, thiếu đi chút khí vận.”

“Nếu không đã sớm trở thành đệ tử Nguyên Thủy tông, bây giờ còn phải đến phiên ta mệt nhọc như vậy sao.” Nguyên chủ thở dài nói.

“Nhớ ngày đó ta cũng rất xem trọng chủ thương hội Thiên Đỉnh, chỉ tiếc lúc ta phát hiện, thế lực thương hội bọn họ đã phân bố hết nửa Tam Thiên giới, mời chào cũng không mời chào được.” Ma chủ cũng thấy hơi đáng tiếc nói.

Lúc này, Nguyên chủ và Ma chủ cùng nhau liếc qua Từ Phàm.

“So với chủ thương hội Thiên Đỉnh, ta càng tiếc ngươi hơn đó.”

“Ngươi đặc biệt giống như chuyển sinh của tồn tại chí cao trong Thần Ma ấy.”

“Trước đây, kỳ thật ta và Ma chủ đều rất sợ ngươi.” Nguyên chủ cười nói.

Từ Phàm tỏ vẻ vô cùng nghi hoặc.

“Từ xưa đến nay, Nhân tộc chúng ta chưa hề có thiên kiêu nào giống như ngươi, tư chất tuyệt đỉnh, bất kể thứ gì cũng vừa học là biết, vô sự tự thông.” Ma chủ nói.

“Trước đây các ngươi rất sợ ta, thế bây giờ thì sao?” Từ Phàm cười hỏi.

“Xác định ngươi không phải chuyển sinh của tồn tại chí cao Thần Ma thì không sợ nữa thôi.” Nguyên chủ nói.

“Lâu như vậy còn chưa đột phá đến Đại Thánh Nhân, đã loại bỏ được hiềm nghi này.”

“Nghĩ lại, trước đây sau khi ta trở thành Thánh Nhân, không bao lâu sau đã đột phá đến cảnh giới Đại Thánh Nhân.”

“Mà ngươi, đến cảnh giới Thánh Nhân cũng đã bao nhiêu năm, một chút dấu hiệu đột phá nào cũng không có.” Nguyên chủ nói.

Từ Phàm nghe được lời hai người, lập tức sầm mặt lại, nếu không có cái hệ thống đáng chết này, bây giờ có lẽ hắn đã sớm trở thành tồn tại Hỗn Độn Thánh Nhân.

“Thôi, không đùa với ngươi nữa.”

“Hiện tại chúng ta cùng nói về kế hoạch tác chiến sau khi gặp được cự thú Hỗn Độn kia.”
Bình Luận (0)
Comment