Chương 1291: Xuất huyết
Chương 1291: Xuất huyết
Mộc Nguyên Tiên giới, Ẩn Linh môn.
Từ Phàm đang quan sát tình hình đệ tử khóa mới, đột nhiên tựa như cảm giác được cái gì đó.
“Lúc này số hai gửi cho ta tin gì đây, không phải là chia hoa hồng lập nghiệp đấy chứ.”
Sau đó vào trong bí cảnh đặc biệt trong không gian dưới lòng đất.
Chỉ thấy Từ Phàm vừa tiếp xúc với tin tức số hai gửi tới, lập tức bị kinh ngạc.
“Hồng Mông chí bảo, không nghĩ tới số hai gây dựng cơ nghiệp thật sự được chia hoa hồng.” Từ Phàm có chút kích động nói.
Lại nhìn tin tức phía sau, phân thân số hai hỏi thăm Từ Phàm, có cần về sớm không?
“Về cái rắm, tiếp tục làm, chờ phần hoa hồng lớn ở cuối cùng.” Từ Phàm hưng phấn xoa tay, hắn không nghĩ tới món Hồng Mông chí bảo đầu tiên lại đến đột ngột như vậy, hơn nữa chuyên môn còn hợp khẩu vị như thế.
Lúc này, Trương Đại Khí hồi lâu chưa từng lộ mặt trước mặt Từ Phàm xuất hiện.
“Sư phụ, ta đã tấn cấp đến cảnh giới Thần Tượng, miễn cưỡng có thể luyện chế ra Tiên Thiên linh bảo.” Trương Đại Khí cung kính nói, ánh mắt nhìn Từ Phàm vô cùng cung kính.
“Không tệ, vốn tưởng rằng còn phải đợi mấy vạn năm nữa chứ.” Từ Phàm nhìn Trương Đại Khí, vui mừng nói.
“Đồ nhi ở trong bảo khố xem linh bảo sư phụ luyện chế, cảm ngộ cực sâu, may mắn đột phá đến cảnh giới Thần Tượng.”
Một chiếc bảo kính xuất hiện trong tay Trương Đại Khí, lóe ra khí tức Hậu Thiên linh bảo.
“Quan Thiên Kính, đây là linh bảo đồ nhi luyện chế lúc đột phá.”
Từ Phàm nhìn Quan Thiên Kính này, lại nhìn sắp xếp kết cấu của phù văn Hỗn Độn, không khỏi gật đầu.
Mặc dù còn rất non nớt trong mắt hắn, nhưng cố gắng trong đó vẫn có thể thấy được.
“Không tệ.” Từ Phàm nói, trong tay xuất hiện một viên kết tinh phù văn Hỗn Độn.
“Trong này có bát đại hệ thống phù văn Hỗn Độn, sau khi lĩnh ngộ, ngươi luyện chế Tiên Thiên linh bảo cũng không thành vấn đề.”
“Cảnh giới Thần Tượng trong Tam Thiên giới là đã đến cuối, nhưng ở bên ngoài còn có con đường vô hạn.” Từ Phàm cổ vũ nói.
“Đồ nhi đã hiểu.”
Lúc này, Từ Phàm chợt nhận được tin tức từ Nguyên chủ.
Trong Nguyên Thủy tông, Từ Phàm nhìn Nguyên chủ, Hoàng Sơn, Thiên Diệt, còn có mấy vị trưởng lão Đại Thánh Nhân khác của Nguyên Thủy tông.
Từ Phàm liếc mắt, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Nguyên chủ.
“Không phải ta thường xuyên không ở Tam Thiên giới sao, rất nhiều sự vụ đều do trưởng lão trong tông môn xử lý.”
“Lần này dính hơi của Từ Thần sư ngươi, phát tài chút ít, dứt khoát đều dùng mời khách.”
Giọng điệu Nguyên chủ thong dong, dửng dưng, nhưng Từ Phàm rất rõ loại không cam lòng kia.
“Đi thôi, ta mang các ngươi đi.”
“Chờ đã, không ngại ta mang thêm một người chứ.” Từ Phàm nói, bảo Bồ Đào truyền tống Trương Vi Vân tới.
Ăn đồ mắc như vậy của Nguyên chủ, Từ Phàm thật đúng là không dễ mang theo Trương Vi Vân.
Nhưng hiện tại nhiều người như vậy, cũng không ngại đề nghị nhiều thêm một người.
“Có thể, nhiều hay ít đi một người cũng đã không quan trọng, dù sao đều phải tốn tiền.” Nguyên chủ dường như nghĩ thoáng ra một nửa.
Thế giới vỡ vụn, Vạn Thánh lâu.
Người lần này tương đối nhiều, chọn dùng phần ăn riêng.
Từ Phàm và Trương Vi Vân được chia đến một chiếc bàn nhỏ.
“Phu quân, trịnh trọng như vậy, món ăn ở đây đắt đến cỡ nào.” Trương Vi Vân nói, hít sâu một hơi Hỗn Độn chi khí tinh túy nhất.
Vừa đến nàng đã thích nơi này, nhất là loại Hỗn Độn chi khí đặc biệt này, khiến nàng có chút say mê.
“Những món này rất đắt, ăn xong một bữa này, có thể ăn hết một món Huyền Hoàng chí bảo của Nguyên chủ đó.” Từ Phàm nói.
“Huyền Hoàng chí bảo!” Trương Vi Vân hơi kinh ngạc.
“Chờ lát nữa lên món ăn là ngươi hiểu thôi.”
Không quá lâu sau, một đội thị nữ tiên vũ bồng bềnh bưng đồ ăn lên cho mọi người.
Trên bàn nhỏ của hai người cũng có sáu món, tản ra một mùi thơm hấp dẫn nội tâm của người, làm cho người nhập Thánh.
Trương Vi Vân khẽ ngửi một cái, vậy mà cảm giác bình cảnh của mình hơi lỏng ra.
“Ăn xong bữa này, trở về ngươi có thể chuẩn bị tấn cấp Thánh Nhân.” Từ Phàm nói.
“Làm sao có thể, cũng chỉ vì bữa cơm này sao?” Trương Vi Vân giật mình nói.
“Ăn trước lại nói.” Từ Phàm nói, gắp một miếng thịt như thủy tinh bỏ vào trong đĩa Trương Vi Vân.
“Chư vị, thời gian ta không ở Tam Thiên giới, vất vả các ngươi.” Nguyên chủ đứng dậy, bưng ly rượu lên nói.
“Đương nhiên vất vả, những năm này Tam Thiên giới đều không quá yên bình, chiến lực đứng đầu nhất Nhân tộc như ngươi không ở, rất nhiều chuyện đều là mấy trưởng lão bọn ta liều mạng miễn cưỡng chống đỡ.” Thiên Diệt ở một bên nói.
“Còn có thủy tinh Hồng Mông Tử khí, các loại chí bảo linh bảo lấy đi từ trong bảo khố trong những năm này, có một số việc làm ta rất khó xử lý.” Thiên Diệt nói xong, Hoàng Sơn còn nói thêm.
Sau đó từng trưởng lão cũng bắt đầu phát biểu, khiến vẻ mặt Nguyên chủ có chút xấu hổ.
Biết tán gẫu không vậy, biết làm nóng không khí không vậy, bữa cơm này cho chó ăn rồi à?
“Các ngươi…”
“Thôi vậy, sau này ta phân thân ra ngoài.” Nguyên chủ suy nghĩ nói.
Đông đảo trưởng lão Nguyên Thủy tông nghe xong, trên mặt lập tức lộ ra ý cười.
Kết quả là, bầu không khí trong cuộc lại náo nhiệt lên.
Nguyên chủ lại trở thành tồn tại tôn quý nhất Nhân tộc.
Tất cả những chuyện này đều không liên quan gì tới Từ Phàm và Trương Vi Vân, bọn họ đang càn quét mấy đĩa thức ăn trên bàn nhỏ.
Ngay cả Trương Vi Vân gần đây không cảm thấy hứng thú mấy với mỹ thực cũng lộ ra vẻ tham ăn.
“Ăn từ từ, mỹ vị như vậy, nên tinh tế thưởng thức chứ.” Nguyên chủ bưng rượu đi tới trước mặt hai người.
“Đa tạ Nguyên chủ nhắc nhở, tuy nhiên lần này ta muốn thưởng thức nhiều mỹ vị Vạn Thánh lâu hơn, ăn xong mấy đĩa thức ăn này, làm phiền Nguyên chủ lại thêm mấy món không giống vậy nữa nhé.” Từ Phàm nhếch miệng cười nói.
Bưng ly rượu lên chạm ly với Nguyên chủ đang ngẩn ngơ.
“Từ Thần sư, ta vẫn luôn đối xử với ngươi không tệ, ngươi cũng đừng hố ta như vậy.” Nguyên chủ nói.
“Sao thế được, mấy món này cũng không đáng bao nhiêu tiền, hào phóng một lần lại thế nào đâu.” Từ Phàm nhìn qua Nguyên chủ, lộ ra một nụ cười thần bí.
Nhìn thấy nụ cười này của Từ Phàm, Nguyên chủ liên tưởng đến rất nhiều thứ, sau đó triệu hồi chủ quản trong bí cảnh này tới.
Lại cho thêm mấy món ăn đặc sắc lên bàn nhỏ của Từ Phàm.
Kết quả là, hai người Từ Phàm và Trương Vi Vân lại hoá thành kẻ tham ăn quét sạch đĩa.
Lúc mọi người đang say mê trong mỹ thực, đột nhiên cảm giác được một luồng khí tức to lớn giáng lâm Vạn Thánh lâu.
Đám người đang dùng cơm chợt ngừng lại.
Sau đó không bao lâu sau, khí tức to lớn này biến mất.
“Chư vị khách nhân tôn quý, vừa rồi vì sự sơ suất của Vạn Thánh lâu, quấy rầy các ngươi dùng cơm.”
“Để đền bù tổn thất của các ngươi, hôm nay giảm hai mươi phần trăm.”
Một âm thanh ôn hòa vang lên.
“Nguyên chủ, giảm giá hai mươi phần trăm bên này có phải có thể thêm vài món nữa không?” Hoàng Sơn mang vẻ mặt tràn đầy say mê hỏi.
“Được, đến lúc đó tính lên Nguyên Thủy tông.” Nguyên chủ nói.
“Chư vị tiền bối, luồng khí tức Hỗn Độn Thánh Nhân vừa rồi, hẳn là sinh linh trong giới.” Từ Phàm nói.
“Ta chẳng những biết đây là sinh linh trong giới, ta còn biết Hỗn Độn Thánh Nhân đó đến từ đâu.” Nguyên chủ ngẩng đầu nói.
“Kia là cường giả của đại thế lực đến từ bên ngoài khu vực hai đế quốc Đại Thần Ma.” Vẻ mặt Nguyên chủ phức tạp nói.
Mọi người nhìn vẻ mặt này của Nguyên chủ này liền biết, trong đó nhất định có chuyện xưa.
Kết quả là, tất cả đều tò mò nhìn Nguyên chủ.
“Nghĩ lại trước đây, lúc ta mới vừa trở thành Đại Thánh Nhân, tuổi nhỏ khinh cuồng, lang bạc trong vùng Hỗn Độn…”