Chương 1339: Vô tự
Chương 1339: Vô tự
Trong tiểu viện, Từ Phàm quan sát toàn bộ tông môn.
“Trong ba vạn năm ta bế quan này, tông môn biến hóa rất lớn nha.” Từ Phàm cảm khái nói.
“Từ sau khi phu quân bắt đầu bế quan, trong tông môn ngoài đệ tử Thương bộ ra, tất cả đều bắt đầu dốc lòng tu luyện.”
“Trận chiến kia đã đả kích bọn họ không nhỏ, khiến bọn họ ý thức được chênh lệch.” Trương Vi Vân ở bên người Từ Phàm nói.
“Như vậy cũng tốt, trước kia khi ở Tam Thiên giới, không thành Thánh Nhân, biến thành sâu kiến.”
“Vừa đến vùng Hỗn Độn, cuối cùng biến đổi thăng cấp, không thành Hỗn Độn Thánh Nhân cuối cùng chỉ là sâu kiến.”
Từ Phàm vừa nói vừa quan sát tiên hồn của bản thân và của biến hóa quả cầu phù văn hệ thống.
Lúc này hắn phát hiện, tiên hồn của bản thân đã tiến vào một loại trạng thái rất kỳ diệu, hơn nữa tại hạch tâm tiên hồn, ẩn chứa một lực lượng pháp tắc cao trên đại đạo Hỗn Độn.
Mà biến hóa của quả cầu phù văn hệ thống, thì lại có chút khiến Từ Phàm nghĩ không ra.
Toàn bộ quả cầu phù văn hệ thống chỉ còn lại hạch tâm và một tầng phù văn Hỗn Độn rất mỏng vây lấy ở lớp ngoài cùng.
Nhìn thì như thường, nhưng Từ Phàm phát hiện tầng phù văn Hỗn Độn bao lấy hạch tâm đang dần phát sinh biến hóa.
Phù văn Hỗn Độn bắt đầu diễn biến lên tầng cao hơn.
Bên trong tiên hồn, Từ Phàm nhẹ nhàng duỗi tay ra, trực tiếp phá vỡ phù văn tầng ngoài cùng của quả cầu phù văn hệ thống.
Trong nháy mắt, Từ Phàm cảm giác hạn chế của hệ thống bỗng chốc mở ra.
Cảnh giới Hỗn Độn Đại Thánh Nhân, tựa như xúc tu có thể bắt lấy.
Lúc Từ Phàm đang định hướng tới chỗ sâu cảm ngộ, bên ngoài quả cầu phù văn hệ thống lại ngưng kết ra một tầng phù văn Hỗn Độn.
Từ Phàm đang hưởng thụ đột phá không hạn chế, tức khắc im bặt dừng lại, giống như đang tiểu giữa chừng bị bóp chim.
Cực kỳ khó chịu lại phá bỏ tầng phù văn đó, cảm giác quen thuộc trở về lần nữa.
Quanh người Từ Phàm, từng dị tượng đại đạo Hỗn Độn xuất hiện.
Nhưng sau đó không bao lâu, tất cả lại đều tiêu tán.
Từ Phàm có chút cạn lời nhìn quả cầu phù văn hệ thống.
“Có thể cho cái nhắc nhở không, ngươi bây giờ là tình huống gì đây?” Từ Phàm nói, lấy ra một phần chân lý Hỗn Độn, muốn xem quả cầu phù văn hệ thống có phản ứng gì.
Kết quả, dưới dụ hoặc của chân lý Hỗn Độn, quả cầu phù văn hệ thống không nhúc nhích, thậm chí để lộ ra ý ghét bỏ.
“Dầu muối không ăn?”
Lúc này Từ Phàm phát hiện, phù văn Hỗn Độn mới ngưng tụ ra và hạch tâm trong tiên hồn hắn tản ra một loại khí tức như nhau.
Chẳng qua là khí tức của phù văn Hỗn Độn tương đối yếu ớt.
Thế là Từ Phàm chuyển trọng điểm đến lực lượng quy tắc vượt xa trên đại đạo Hỗn Độn trong hạch tâm tiên hồn.
Càng làm sâu thêm tham ngộ, từng đợt cảm giác quen thuộc lại tràn vào trong lòng Từ Phàm.
Một hình ảnh hiện lên trong đầu hắn.
Một chú cá màu xanh ngọc đang ngao du trong ao tràn đầy chân lý Hỗn Độn thể lỏng.
Trong ao đó, hắn tựa như lĩnh ngộ được pháp tắc đại đạo chí cao của vùng Hỗn Độn.
“Không được, bị hệ thống hạn chế, căn bản không tham ngộ được lực lượng này.”
Từ Phàm nói, trực tiếp loại bỏ phù văn ở tầng ngoài quả cầu phù văn hệ thống, tiến vào trạng thái không hạn chế.
Hệ thống muốn khôi phục hạn chế lần nữa, cần ít nhất ba hơi thở.
Từ Phàm lợi dụng thời gian ba hơi thở này, để cảm ngộ lực lượng trong hạch tâm phù văn.
Vừa tiếp xúc với lực lượng trong hạch tâm tiên hồn, một loại cảm giác kỳ diệu chợt hiện lên trong lòng Từ Phàm.
Lúc này đệ tử đang tu luyện trong Ẩn Linh môn đột nhiên cảm giác đại đạo biến mất, không gian này biến thành một không gian thuần khiết nhất.
Mà trong vùng không gian này, Từ Phàm cảm giác chính mình đã trở thành người sáng tạo.
Lúc này mấy người Nguyên chủ cũng cảm nhận được dị dạng trong Ẩn Linh môn.
Thế là dần xuất hiện bên ngoài Ẩn Linh môn.
“Bồ Đào, Từ Thần sư đã xuất quan chưa?” Luyện Thể tiền bối hỏi.
“Mới xuất quan không lâu, chủ nhân lại tiến vào trạng thái ngộ đạo, xin chờ một lát.”
Lúc này, vạn đạo Hỗn Độn trong Ẩn Linh môn khôi phục lại trạng thái thường ngày.
Từ Phàm cũng tỉnh lại từ trong cảm ngộ.
“Vô tự?” Từ Phàm chậm rãi phun ra hai chữ.
Vừa rồi, Từ Phàm cảm giác chính mình đã sáng tạo ra một thế giới thuần khiết không có bất cứ lực lượng pháp tắc nào tồn tại.
“Chủ nhân, Nguyên chủ, Ma chủ và sáu vị tiền Nhân tộc bối bái phỏng.” Giọng nói của Bồ Đào vang lên.
“Mời người đến Nghênh Khách điện.” Từ Phàm phân phó.
“Tuân lệnh.”
Bên trong Nghênh Khách điện, đám người Nguyên chủ mới lạ cảm nhận cảm giác hóa thành sinh linh thuần túy nhất.
“Đã thật lâu chưa cảm nhận được cảm giác phàm nhân, Từ Thần sư, ngươi thế này là loại bỏ tất cả vạn đạo Hỗn Độn ra ngoài sao?” Nguyên chủ tò mò hỏi.
“Đây là thu hoạch hơn ba vạn năm bế quan của ta, hình như không thuộc về bất cứ một loại đại đạo Hỗn Độn nào, cho nên mời chư vị tới cảm nhận một lát.” Từ Phàm nói nhìn về phía ba vị tiền bối Tiễn Đạo, Luyện Thể, Pháp Tướng.
Lúc này, Pháp Tướng tiền bối nhẹ duỗi tay ra, một ngọn lửa từ trong lòng bàn tay cháy lên.
Từ Phàm cảm giác trong thế giới này xuất hiện một tia biến hóa.
“Hạn chế của thế giới này với ta rất lớn, lực lượng chỉ có thể phát huy ra ba phần mười.” Trong mắt Pháp Tướng tiền bối cực kỳ kinh ngạc.
“Cảnh giới trên thân thể của ta ngã xuống Thánh Nhân cảnh.” Luyện Thể tiền bối cũng nói.
Lúc này, ánh mắt Ma chủ sáng lên.
“Sau này lúc chiến đấu, Từ Thần sư ngươi dùng thế giới này vây khốn địch nhân, vậy còn không phải đều là dê đợi làm thịt sao.”
“Không được, trong thế giới ta sáng tạo này, ta cũng sẽ chịu hạn chế.”
“Trước mắt cảm ngộ của ta đối với lực lượng pháp tắc cao trên đại đạo Hỗn Độn này còn chưa sâu, chờ ngày sau ta lại tham ngộ.”
Từ Phàm nghi ngờ, đây là một loại đồ vật cường giả Hỗn Độn Đại Thánh Nhân hoặc tồn tại phía trên mới có thể chơi.
“Đúng lúc đều ở đây, gần đây tình hình trong vùng Hỗn Độn cũng hơi yên ổn lại.”
“Chúng ta quay về Tam Thiên giới, thế nào? Trong nhà vẫn đang chờ chúng ta thống nhất đấy.” Luyện Thể tiền bối nói, hắn là người để ý nhất đến việc thống nhất Tam Thiên giới.
“Ta cảm thấy cũng được, chúng ta thế này cũng coi như là phú quý về quê rồi.” Pháp Tướng tiền bối nói.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Từ Phàm.
“Về nhà đi, đến lúc đó ta bố trí hai Truyền Tống trận cự ly siêu viễn, đến lúc đó cũng không cần đi ngang qua bí cảnh có cự thú cấp Hỗn Độn Đại Thánh Nhân nữa.” Từ Phàm nghĩ ngợi nói.
Mặc dù còn chưa đi trung tâm Hỗn Độn xem qua, nhưng căn cứ vào tình thế trước mắt, Từ Phàm quyết định chờ sau khi thông qua khảo nghiệm trong bí cảnh kia lại đi trung tâm Hỗn Độn xem thử.
“Được, chúng ta cùng nhau về nhà, để Nhân tộc nhất thống Tam Thiên giới.” Nguyên chủ cười nói, trên người tản ra một loại vui sướng sắp về nhà.
“Từ Thần sư, tông môn các ngươi không phải còn một mối thù với cường giả Hỗn Độn Thánh Nhân tộc Thiên Lang sao, có cần bọn ta giúp ngươi báo lại không?” Ma chủ nói.
“Thù này để các đệ tử tông môn xuất thủ là được, hiện tại thực lực của bọn họ không đủ, phải tu luyện một thời gian nữa.” Từ Phàm nói.
Thật ra trong lòng hắn vẫn luôn nhớ kỹ mối thù này, chỉ là muốn để cho các đệ tử tông môn xuất thủ mà thôi.
“Chư vị cũng trở về chuẩn bị đi, một năm sau xuất phát về nhà.”
Thế giới trung chuyển thứ nhất, trong bí cảnh mỹ thực Ẩn Linh môn mở.
Từ Phàm và La đang cùng nhau thưởng thức mỹ thực.
“Từ Đại sư thật muốn đi sao?” La có chút không nỡ nói.
Những năm này, những món Huyền Hoàng chí bảo phẩm chất cao hắn lấy được từ trong tay Từ Phàm khiến hắn rất được chú ý trong tộc Thiên Thương.