Chương 1338: Ao nước thần bí
Chương 1338: Ao nước thần bí
“Ta xem qua khu vực giao chiến rồi, đường về nhà của chúng ta cũng không an toàn.”
“Còn không bằng ở lại trong thế giới trung chuyển thứ nhất tu luyện.” Từ Phàm nhìn mọi người nói.
“Được, cứ dựa theo lời Từ Thần sư mà làm đi.” Nguyên chủ gật đầu nói.
“Luyện Thể tiền bối và Pháp Tướng tiền bối ở cảnh giới gần Hỗn Độn Thánh Nhân nhất, để hai người bọn họ đột phá trước đi.” Nguyên chủ nghĩ ngợi nói.
“Được, Hỗn Độn chi khí sẽ ưu tiên cung cấp cho hai vị tiền bối này.” Từ Phàm gật đầu.
Đám người Nguyên chủ rời đi, ý thức Từ Phàm về lại trong bản thể.
Luân Hồi trì, hàng ngàn vạn hạt giống tiên hồn du đãng bên trong Luân Hồi trì, tương đối giống như Ấu Nhi trì của ếch.
“Bồ Đào, phục sinh toàn bộ cần bao lâu?” Từ Phàm hỏi.
Hạt giống tiên hồn trong Luân Hồi trì, nếu như ít, vẫn có thể dùng thủy tinh Hồng Mông Tử khí gia tốc.
Hiện tại trong Luân Hồi trì có đến mấy ngàn vạn hạt, chỉ có thể từ từ khôi phục.
“Chủ nhân, nhanh nhất cần một vạn năm, chậm nhất cần ba vạn năm, dưới tình huống không tiêu hao thủy tinh Hồng Mông Tử khí.” Bồ Đào trả lời.
“Vậy từ từ khôi phục đi, chờ sau này sau khi toàn bộ đều thành Đại Thánh Nhân lại đi báo thù.” Từ Phàm nghĩ ngợi nói.
Trong tiểu viện, Từ Phàm xem quang ảnh chiến đấu giữa đệ tử tông môn và cường giả Hỗn Độn Thánh Nhân tộc Thiên Lang.
“Chênh lệch thật sự quá lớn, nếu không có chiến trận Cự Nhân Hỗn Độn, tổn thất sẽ càng nhiều.”
“Chiến trận Cự Nhân Hỗn Độn đã ưu hóa đến hạn mức cao nhất, lại ưu hóa lên nữa sẽ ảnh hưởng đến thao tác trong chiến trận.”
“Xem ra bước kế tiếp chỉ có thể để các đệ tử thành thật tu luyện.”
“Muốn báo thù, chỉ có thể chờ sau khi tất cả đều thành Đại Thánh Nhân.”
Từ Phàm nhìn hạt giống tiên hồn của các đệ tử trong Luân Hồi trì.
Lúc này, một hạt giống tiên hồn ra sức bơi đến trước mặt Từ Phàm.
“Sư tổ, ta có tình báo quan trọng muốn báo cáo.”
Giọng nói của Hàn Phi Vũ truyền đến.
“Tình huống thế nào?” Từ Phàm tò mò.
“Ta lấy được một tin tức, ở khu Đông Lục, thế giới trung chuyển thứ ba có Nhân tộc ngoài chúng ta.” Hàn Phi Vũ nói.
“Xác định sao, chủng tộc có tướng mạo không khác Nhân tộc cũng có rất nhiều.” Từ Phàm nổi lên hứng thú.
“Ngay từ đầu ta cũng nghi ngờ bọn họ là dị tộc, nhưng ta ngẫu nhiên biết được, bọn họ cũng là từ khu vực hai đế quốc Đại Thần Ma vây quanh ra ngoài.” Hàn Phi Vũ ra sức nói, giống như một con nòng nọc muốn nhảy ra ngoài ao nước.
“Lúc đầu muốn sau khi phục xong thù lại nói nói cho sư tổ, nhưng không nghĩ tới…”
“Ta biết rồi.” Từ Phàm gật đầu.
…
Trong không gian chuyên chúc của Vương Vũ Luân, Từ Phàm đang cùng huynh đệ tốt thả câu hư không.
“Gần đây không có tâm tình tu luyện hả?” Từ Phàm hỏi.
Từ sau khi chiến đấu cùng cường giả Hỗn Độn Thánh Nhân tộc Thiên Lang xong, hắn phát hiện huynh đệ tốt của mình lười.
“Từ đại ca, ba phần chân lý Hỗn Độn ngươi cho, ta dùng một phần, nhưng lại không mang đến hiệu quả gì trên việc tu luyện, gần đây ta đang tìm nguyên nhân.” Vương Vũ Luân đang câu cá có vẻ phá lệ nghiêm túc.
“Một phần chân lý Hỗn Độn có lẽ còn chưa đạt tới hiệu quả, ngươi có thể dùng thêm hai phần khác thử xem.” Từ Phàm không thèm để ý nói.
Lúc này trên đảo nhỏ giữa hồ cách bọn họ không xa.
Một nữ tử áo xanh, cầm trong tay trường kiếm xanh biếc đang luyện tập kiếm pháp thế gian từng chiêu từng thức.
Khi thì nhanh, khi thì chậm, kiếm ý thuần túy nhất từ trên người nữ tử phát ra.
Phía trên nàng, một thanh linh kiếm hư cấu từ kiếm ý ngưng tụ đang dần thành hình, sau đó bắt đầu biến thành các loại hình thái, theo linh kiếm của nữ tử lay động.
Dị tượng tiêu tán, nữ tử thu kiếm nhìn về phía huynh đệ hai người đang câu cá nơi xa.
“Nếu ngươi thật sự không được, vậy lấy hai phần chân lý Hỗn Độn cho hồng nhan này của ngươi dùng đi.”
“Như vậy ăn cơm mềm cũng thoải mái hơn.” Từ Phàm cười nói.
“Ha ha, Từ đại ca, ngươi cũng nghĩ giống ta đó.”
“Từ sau khi tiến vào vùng Hỗn Độn chân chính, tiến bộ của Tiểu Thanh nhanh lên theo từng ngày.”
“Hiện tại đã không thua gì chiến lực đỉnh phong của ta, lại thêm linh kiếm Hồng Mông chí bảo, ta cũng không phải đối thủ.”
Nhắc đến Tiểu Thanh, tâm trạng Vương Vũ Luân lập tức tốt hơn nhiều.
“Theo suy đoán từ mắt ta, hồng nhan của ngươi muốn trở thành Hỗn Độn Thánh Nhân ít nhất cần bốn phần chân lý Hỗn Độn.” Từ Phàm nói, lại lấy ra hai phần chân lý Hỗn Độn đưa cho huynh đệ tốt.
Tiểu Thanh ở nơi xa thấy cảnh này, nét mặt nhìn Vương Vũ Luân càng thêm ôn nhu.
“Từ đại ca, ngươi như vậy…” Vương Vũ Luân cũng không biết nên nói gì.
“Cầm đi, đồ ngươi cho ta nhiều hơn cái này nhiều.” Từ Phàm cười nói.
Ngay lúc này, cần câu của Vương Vũ Luân đột nhiên căng chặt.
Không bao lâu sau, một con linh ngư dài ba thước màu xanh ngọc bị câu lên.
Vừa lên câu, linh ngư vốn còn nhảy nhót tưng bừng nháy mắt biến thành chạm ngọc hình linh ngư.
Một khí tức phảng phất như có thể vặn vẹo đại đạo Hỗn Độn từ trên chạm ngọc phát ra.
“Từ đại ca, đây là cái gì thế!” Vương Vũ Luân tò mò nhìn chạm ngọc.
“Hình như là một loại đồ vật đại đạo Hỗn Độn hiển hóa ngưng tụ, hẳn là một món đồ tốt.”
Từ Phàm triệu hoán chạm ngọc về trong tay, bắt đầu dùng thần niệm dò xét.
Chỉ trong nháy mắt, Từ Phàm tức khắc cảm giác được một cảm ngộ cao hơn các loại đại đạo Hỗn Độn hiện lên trong lòng.
Theo cảm ngộ này, Từ Phàm tiến vào trong đốn ngộ.
“Bồ Đào, đưa Từ đại ca trở về đi.” Vương Vũ Luân nhìn Từ Phàm rơi vào trong cảm ngộ nói.
“Được.”
Một Truyền Tống trận xuất hiện nhẹ nhàng bao lấy Từ Phàm, sau đó liền truyền tống về trong phòng tu luyện tại tiểu viện.
Lúc này Từ Phàm dường như hóa thành một chú cá, ngao du trong hồ ẩn chứa vô số pháp tắc chí cao.
Hắn là cá, mà ao nước đó chính là chân lý Hỗn Độn hoá lỏng.
Lúc này, quả cầu phù văn hệ thống trong tiên hồn Từ Phàm bắt đầu điên cuồng hấp thu chân lý Hỗn Độn thể lỏng trong ao.
Nhưng chân lý Hỗn Độn trong ao này dường như vô cùng vô tận, bát kể quả cầu phù văn hệ thống hấp thu thế nào, chân lý Hỗn Độn thể lỏng trong hồ tuyệt không thấy ít đi.
Ý thức Từ Phàm hóa thành cá dần khôi phục.
Nhưng càng khôi phục, càng có cảm giác muốn thoát khỏi nơi đây.
“Đây là cơ duyên, không thể rời khỏi nơi này.” Lúc Từ Phàm khôi phục một chút lý trí vừa có ý nghĩ này.
Một lực lượng không thể kháng cự, đem ý thức Từ Phàm từ trong cơ thể cá bài xuất, trở về trong bản thể.
Từ Phàm từ từ mở mắt, một cảm giác kỳ diệu từ trên người lưu chuyển.
“Bồ Đào, ta đốn ngộ bao lâu rồi?” Từ Phàm hỏi.
“Chủ nhân, ngươi bế quan ba vạn sáu ngàn năm.”
“Trong lúc này, phân thân số ba tiếp nhận bốn đợt đơn đặt hàng từ tộc Thiên Thương, tổng cộng hai ngàn món Huyền Hoàng chí bảo.”
“Đệ tử trong Luân Hồi trì đều đã phục sinh, hiện nay gần chín phần mười đang ở trong tông môn tu luyện.”
“Hai vị tiền bối Nhân tộc Luyện Thể, Pháp Tướng đã tấn cấp thành Hỗn Độn Thánh Nhân, tiêu hao ba phần chân lý Hỗn Độn.”
“Từ Cương…”
Bồ Đào đem từng việc lớn xảy ra trong những này năm báo cáo cho Từ Phàm.
Từ Phàm cũng vặn eo bẻ cổ, đi ra ngoài tới trong tiểu viện.
“Phu quân! Cuối cùng ngươi cũng xuất quan!”
Một giọng nói ngạc nhiên lẫn vui mừng vang lên, sau đó một bóng dáng xinh đẹp nhào vào trong ngực Từ Phàm.
“Phu quân, lúc ngươi bế quan ta vẫn luôn cố gắng tu luyện, bây giờ ta đã là Đại Thánh Nhân rồi đó.” Trương Vi Vân tựa như một con mèo nhỏ bị uất ức, khẽ rúc vào trong lòng Từ Phàm.