Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 1361 - Chương 1361: Vạn Duy Thánh Giới

Chương 1361: Vạn Duy Thánh giới Chương 1361: Vạn Duy Thánh giới

Tất cả Đại La thánh giả và Chuẩn Thánh chặn đường đều bị trấn áp.

Tiên chu xa hoa của Từ Phàm cứ như vậy khoan thai từ bên cạnh bọn họ lướt qua.

“Các ngươi xem rồi xử lý là được.”

Tiên chu phá vỡ không gian tiến về Tiên giới kế tiếp.

Từ Phàm không có hứng thú ở lại giả bộ, hắn còn muốn đến Tiên giới kế tiếp du ngoạn với tức phụ.

Nghĩ lại trước đây khi thực lực của hắn còn chưa mạnh đã có một ý nghĩ, chờ sau khi chính mình tuyệt đối an toàn, nhất định phải đi khắp tất cả Tiên giới.

Thực lực hiện tại đã đạt đến, vừa lúc mang theo tức phụ hoàn thành ý nghĩ ban đầu.

Trong tiên chu, Trương Vi Vân rúc vào trong ngực Từ Phàm, nhìn ngân hà sáng chói phía xa.

“Phu quân, trước kia khi ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi có từng gặp qua nữ nhân nào làm ngươi động lòng hay không?”

Lời nói đột ngột của Trương Vi Vân khiến Từ Phàm sững sờ.

“Nữ nhân làm ta động lòng, còn không có.” Từ Phàm lắc đầu, hắn chỉ thỉnh thoảng động ham muốn thoáng chốc, chỉ là bản năng đơn thuần mà thôi.

Về phần động lòng, Từ Phàm còn chưa từng gặp qua.

“Bằng không ta cùng phu quân đi dạo nhiều hơn ở Tiên giới, ngươi cũng học Vương Vũ Luân xem, như vậy thế nào?”

Một đôi mắt to ngập nước nhìn Từ Phàm, giống như đang nói cho hắn biết, chính mình không hề nói dối.

“Là nguyên nhân gì làm ngươi nghĩ đến vấn đề này, mạch não của phu nhân đúng là càng ngày càng ly kỳ.” Từ Phàm vuốt tóc Trương Vi Vân cười nói.

“Phu quân, ta suy nghĩ nghiêm túc đó.”

“Bây giờ ngươi đã là cường giả thuộc nhóm đứng đầu nhất trong Tam Thiên giới, ngươi hẳn là tìm nhiều thêm một vài hồng nhan tri kỷ.”

“Nguyên chủ, Ma chủ, còn có một vài cường giả Nhân tộc tiếng tăm lừng lẫy, hồng nhan tri kỷ của bọn họ đều có rất nhiều, con nối dõi cũng nhiều.” Trương Vi Vân nhịp đầu nhỏ nói.

“Bọn họ và vi phu đi không phải người cùng đường, ngươi cũng đừng đoán mò.”

“Thay vì rảnh rỗi, còn không bằng…”

Từ Phàm nói nhẹ nhàng vung tay lên, xung quanh bị một tầng ánh sáng ám sắc vây lấy.

Từ Phàm xoay người…

Ba tháng sau, trên một băng nguyên tuyết cao chừng ba thước có một cung điện cao tầng.

Tại tầng cao nhất cung điện, Từ Phàm và Trương Vi Vân gọi mấy đồ đệ đến ăn lẩu.

“Sư phụ, lần sau gặp phải nguy hiểm, xin cho đồ nhi một cơ hội.” Từ Cương nhìn Từ Phàm, thỉnh cầu nói.

Mơ ước của hắn từ trước đến nay vẫn không hề thay đổi, chỉ là sư phụ quá mạnh, vẫn không cho hắn cơ hội.

Khoảng thời gian trước thật vất vả gặp được cướp đường, kết quả chỉ là ngẫu nhiên triệu hồi mười đệ tử đi.

“Ha ha, lần sau nhất định gọi ngươi tới.” Từ Phàm cười ha ha nói.

Lúc hắn đang vui vẻ ăn lẩu với các đồ nhi, đột nhiên nhận được báo cáo từ Bồ Đào.

Thuyền ngọc đi về khu vực chưa biết mấy năm trước đã trở về, hiện tại đã được Bồ Đào truyền tống đến bên ngoài cung điện.

Từ Phàm nhìn nồi lẩu nóng hôi hổi, từ đó kẹp lên vài miếng thịt linh dương cuốn độ dày vừa vặn chấm vào tương vừng bỏ vào trong miệng.

“Chờ sau khi ta ăn lẩu xong lại nói.” Từ Phàm nói trong lòng.

“Tuân lệnh.”

Từ Phàm nhìn mấy đồ đệ trên bàn, đột nhiên có một loại cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh.

“Gần đây các ngươi rất cố gắng tu luyện, vi sư vô cùng vui mừng.”

“Đạo không bến bờ, cho nên các ngươi đừng đặt mục tiêu ở cảnh giới đã biết.”

“An tâm tu luyện về trước, thẳng đến khi đứng trên đỉnh phong vùng Hỗn Độn.” Từ Phàm dạy bảo.

“Đồ nhi nhất định khắc ghi lời dạy của sư phụ vào trong lòng, đạo không bến bờ.” Mấy đồ đệ ngoan ngoãn nói.

Còn có thể nghe được sư phụ dạy bảo ở Thánh Nhân cảnh thế này, đây chỉ sợ là khát vọng của tất cả mọi người trong Tam Thiên giới đi.

Sau đó Từ Phàm bình về từng người trong các đồ đệ, để trải đường cho cảnh giới Hỗn Độn Thánh Nhân sau này.

Một bữa lẩu ăn xong cũng nói được tương đối, Từ Phàm phất tay bảo mấy đệ tử trở về, tham ngộ lời hắn chỉ điểm vừa rồi.

Sau đó Từ Phàm bước ra khỏi cung điện, xuất hiện trên băng nguyên.

Một tòa lương đình từ hàn băng ngưng tụ lặng yên dâng lên.

Chuẩn Thánh phân thân số năm ngưng tụ xuất hiện.

“La Vân bái kiến chủ nhân.”

“Đứng lên đi, nói nghe xem ngươi đã mắt thấy tai nghe ở giới nào.”

Từ Phàm ra hiệu cho La Vân ngồi xuống, tự mình rót một ly trà cho hắn.

“Đa tạ chủ nhân.” La Vân có chút thụ sủng nhược kinh.

“Ý niệm của ta bám vào trên thuyền ngọc, sau khi tiến vào giới môn, ý niệm liền tự động ngưng tụ thành một thân thể.”

“Cuối cùng nhìn thấy một thế giới bao la không có giới hạn.”

“Trong thế giới đó có rất nhiều dị tộc đến từ đủ loại khu vực vùng Hỗn Độn khác biệt.”

“Qua nghe ngóng, thế giới chỗ ý niệm có tên là Vạn Duy Thánh giới.”

“Trong Thánh giới, có thể giao lưu, giao dịch với các dị tộc khác nhau.”

Một màn sáng xuất hiện trước mặt Từ Phàm, bên trên miêu tả cảnh La Vân nhìn thấy tại giới đó.

“Tiểu nhân vừa tiến vào trong Thánh giới, thân thể ngưng tụ như phàm nhân, không có quyền hạn, không có tiền bạc, cảm ngộ đạo bản thân lĩnh ngộ ở giới đó không đáng một đồng.”

“Dựa vào việc làm khuân vác cho dị tộc miễn cưỡng duy trì hơn ba năm, chỉ là ở khu vực bên ngoài không lấy được tình báo nhiều hơn.” La Vân nói.

“Cuối cùng hỏi ngươi một vấn đề, ngươi cảm thấy mục đích Vạn Duy Thánh giới tồn tại là gì?” Từ Phàm nhìn cảnh tượng trong Vạn Duy Thánh giới, trầm tư một hồi nói.

“Theo tình báo tiểu nhân lấy được hiện tại, là để vạn giới nối liền có thể giao lưu.” La Vân suy nghĩ nói.

Thế giới vô tự triển khai, bao phủ lấy La Vân.

Sau đó La Vân cảm giác cả thế giới tựa như bị đổi mới định nghĩa, đại đạo pháp tắc mới diễn sinh ra lại tu bổ chỗ thiếu hụt của tiên hồn trong thân thể này của hắn.

Từ từ hắn cảm thấy chính mình từ một công cụ bắt đầu dần thay đổi thành người.

Trong thế giới vô tự, một thân thể Nhân tộc chậm rãi thành hình, cuối cùng cảnh giới thân thể bắt đầu dần tăng lên, cuối cùng đến cấp bậc Chuẩn Thánh.

Tiên hồn La Vân bị rút ra rót vào trong thân thể này.

Tựa như tân sinh, thế giới vô tự rút đi, để hắn bại lộ trong Tam Thiên giới.

Lúc này kiếp vân giữa bầu trời bắt đầu ngưng tụ, mục tiêu của nó chính là La Vân.

“Làm không tệ, đi nghênh đón tân sinh của chính mình đi.” Từ Phàm hờ hững nói.

“Đa tạ chủ nhân, La Vân nguyện suốt đời vì chủ nhân phục vụ.” La Vân hành lễ cung kính nói.

“Không cần, nếu thật sự nguyện ý vì ta phục vụ, tự mình đi Mộc Nguyên Tiên giới gia nhập vào Ngoại bộ Ẩn Linh môn.”

“Tuân lệnh.” La Vân nói xong bay lên không trung, ứng Thánh Nhân chi kiếp.

Mà Từ Phàm thì lại có hứng thú hơn nhìn thuyền ngọc.

“Bồ Đào, giao thuyền ngọc cho Vũ Luân, cũng cho hắn biết ghi chép vừa nãy.” Từ Phàm phân phó.

Khoảng thời gian này hắn đang bầu bạn với tức phụ du ngoạn thoải mái, chờ sau khi dạo xong một vòng, lại nói về chuyện Vạn Duy Thánh giới này.

“Tuân lệnh.”

Trên một đại dương vô tận trong Tiên giới nào đó.

Một chiếc cự chu dài vạn trượng vắt ngang.

Giữa cự chu có một đại sảnh, một dòng sông mỹ thực nằm ngang trên đại sảnh.

Vương Vũ Luân đang mang theo đông đảo hồng nhan tri kỷ và ba trăm tám mươi hai nhi tử, nhi nữ tụ hợp cùng ăn cơm.

Bưng lên một ly rượu, Vương Vũ Luân đứng dậy nói: “Đám nhãi con, ta nói cho các ngươi, cha nói chuyện từ trước đến nay đều là nói được thì làm được.”

“Khoảng thời gian gần đây các ngươi biểu hiện rất tốt, tu luyện rất khắc khổ, đã nói mang các ngươi chu du Tiên giới, thưởng tận cảnh đẹp, tuyệt không nói hai lời.”

“Thời gian ngàn năm, mỗi mười năm cha mang các ngươi đổi một Tiên giới, ăn ngon chơi vui, cái gì cũng có.”
Bình Luận (0)
Comment