Chương 137: Lý Cẩu Đản
Chương 137: Lý Cẩu Đản
Vương Hướng Trì - người từng toát ra kiếm khí kinh người trong quá khứ, trong giờ phút này lại giống như một người bình thường, không có bất kì một khí thế nào.
Trong tiểu viện, Vương Hướng Trì cầm lấy Phong Lôi Kiếm tung ra một bộ kiếm pháp không có trật tự gì, giống như một đứa trẻ đang chơi đùa bình thường.
Một con rối khiêu chiến kim đan sơ kỳ xuất hiện, đây chính là con rối khiêu chiến mà Từ Phàm đưa cho bọn họ trước lúc đi, quy tắc vẫn giống như trước.
Vương Hướng Trì bình thường thậm chí không thể chạm đến cạnh góc của con rối hôm nay lại chỉ dùng một kiếm , trực tiếp đánh nát vùng hạt nhân của con rối.
Chỉ là một đường đâm thẳng đơn giản, con rối tưởng chừng như đã tránh qua, nhưng lại không né được.
Ở một bên Lý Tinh Từ mỉm cười nhìn một màn này, mặc dù hắn có thể đưa Vương Hướng Trì vào một thế giới đầy kiếm đạo, nhưng mà như vậy rất có thể phản tác dụng.
Con rối kim đan trung kỳ, Vương Hướng Trì vẫn là một kiếm phá tan.
Đối với con rối cuối cùng,lúc đi ra Vương Hướng Trì không mang theo.
“Trong vòng năm mươi năm, kiếm đạo của ta sẽ tiến vào Nguyên Anh”
“Đợi cha ta sau khi thương thế được chữa lành, cả nhà chúng ta trở về Ẩn Linh Môn” - Vương Hướng Trì nói.
“Ừ, xem ra vấn đề của sư huynh đã được giải quyết.”
“Vậy ta có thể an tâm mà đi rồi.”
Sau khi Lý Tinh Từ tạm biệt Vương Hướng Trì, liền đi tới một nơi, đó là nơi bách tính chạy nạn từ Tượng Châu đến, đều là Đại Năng Hợp Thể Kỳ trở lên không đành lòng mang họ từ Tượng Châu đến.
Những người này đều cần phải được thăm dò linh hồn, để phòng có yêu tộc trà trộn vào.
Trong những năm qua, Lý Tinh Từ du hành Tu Tiên Giới, nhìn qua trăm vị đời người, nhân tiện cũng giúp cho Ẩn Linh Tông thu nạp đồ đệ phù hợp.
Hành tẩu ở Tu Tiên Giới nhiều năm, Thiên Linh Căn, Dị Linh Căn, còn có đủ loại linh thể hắn đều gặp qua, những thứ này ở môn phái khác thì như đệ tử châu báu, còn trong mắt của hắn chỉ là một đứa trẻ chưa hề trải qua thử thách.
Dĩ nhiên, để không lãng phí những linh thể linh căn, hắn cũng đem những tin tức bán cho các đại tông môn, đây cũng là một khoản thu nhập không ít.
Ở một thành trì đầy những ngôi nhà nhỏ, đang có vô số người xếp hàng, nơi này chính là trại dân tị nạn, chỉ cần bọn họ thông qua được dò xét của kinh chiếu yêu , sẽ nhận được thân phận thường dân ở Thịnh Linh Châu, cũng sẽ được quan phủ địa phương đưa đến các khu vực đã phân chia, xây thôn khai phủ.
Trước khi đến, hắn đã thăm dò tin tức, thiên phú của những đứa trẻ ở đây đã bị các đại môn phái tu tiên dò xét một lần, còn xót lại đều là những tứ linh căn và ngũ linh căn, đây là mục tiêu của hắn.
Một tháng sau, Lý Tinh Từ mang theo một nhà ba người lên đường về tông môn.
... ... ...
Phía trên hồ nước dài mười vạn dặm, Từ Phàm cầm trong tay một cái pháp bảo kỳ quái, mắt đang nhắm nhưng miệng không ngừng nói.
“Nguyệt Tiên, trước kia không biết, bản lĩnh gây sự của người làm sao lớn như vậy.”
Ở trong một bí cảnh, con rối do Từ Phàm thao túng đang khống chế một con yêu thú Xích Viêm Cự Hổ trong kỳ hoá thần, Từ Nguyệt Tiên chịu trách nhiệm đánh lén từ xa.
“Ta mang theo con rối do sư phụ thao túng, nếu như lại đi trêu chọc cái loại tiểu yêu thú trong kỳ Kim Đan Nguyên Anh, chẳng phải là không phù hợp với mặt bài của sư phụ.” Từ Nguyệt Tiên ở bên cạnh cười hì hì nói.
Kể từ khi có con rối mà Từ Phàm có thể thao túng từ xa này, cuộc sống truy tìm kho báu của nàng đã thêm không ít sắc màu, ít nhất khi cô chiến đấu, cũng có một đồng đội đáng tin cậy.
“Con rối đặc biệt này, có thể chứa mười con rối chiến lực Nguyên Anh đỉnh phong.”
“Nếu như ngươi tìm đường chết làm hư rồi, sẽ không có cái thứ hai.”
Từ Phàm vừa nói vừa điều khiển con rối trên không trung né tránh hết sức, tránh được một xích viêm hoả cầu.
“Mẹ kiếp, nếu không phải đường không nhanh, đại chiêu cũng không dùng được, ngươi sớm đã toang rồi.” Từ Phàm thao túng chuyển động của con rối vô cùng phong tao phóng về hướng Xích Viêm Cự Hổ Kỳ Hoá Thần.
“Nguyệt Tiên, chú ý vết thương trên người con hổ này, nó tối đa chỉ có thể duy trì thời gian hai hơi thở, nếu như ngươi không bắt được cơ hội, chúng ta liền rút lui.” Từ Phàm vừa nói, thao túng con rối cầm trong tay đoản kiếm, trực tiếp đâm ra một vết thương rất sâu trên người con Cự Hổ.
Nhưng trong nháy mắt Xích Viêm Cự Hổ đã cảnh giác giấu vết thương vào nơi không thể thấy, vừa tung một trảo về phía con rối của Từ Phàm.
Con rối dùng đoản kiếm chống đỡ, vừa sử dụng một luồng phản xung nhu kình đẩy về hướng xa.
“Nguyệt Tiên, vừa rồi ngươi có ít nhất hai cơ hội, nhưng ngươi đã bỏ lỡ rồi.” giọng của Từ Phàm truyền đến trong tai của Từ Nguyệt Tiên.
Từ Nguyệt Tiên mặt lộ rõ bất lực, mang theo con rối của sư phụ đi ra ngoài, ở thời điểm chiến đấu, rất dễ bị đả kích.
Lúc này Xích Viêm Cự Hổ dài 20 mét bắt đầu ngước mặt lên trời gào to, trên trời xuất hiện mây đỏ, vô số hoả cầu khổng lồ từ trên trời rơi xuống, gần như bao phủ nửa bí cảnh, giống như ngày tận thế.
“Tốc chiến tốc thắng, Nguyệt Tiên ngươi cũng nhìn đây, hôm nay ta dạy cho ngươi cai gì là cận chiến.”
Con rối trực tiếp thi triển một cái hoá ảnh tam thế thân phiên bản đơn giản, giữa không trung xuất hiện ba con rối giống hết nhau, tranh né những hoà cầu rơi xuống từ không trung, lao về hướng Xích Viêm Cự Hổ Kỳ Hoá Thần.
Xích Viêm Cự Hổ nhìn từ một biến thành ba con sâu nhỏ liền cảm thấy phiền não, bản thân vốn định thuận tiện đợi ở đây , tại sao có con côn trùng đến quấy rầy.
Ta cướp lấy hổ cái của các ngươi sao?
Phần mặt Cự Hổ mà ba con rối trực tiếp dán vào là thép cứng, dựa vào chuyển động tinh tế của bản thân, ba con rối vậy mà không nhận lấy dù là một đòn công kích, ngược lại trên người Cự Hổ lại thêm dần dần những vết thương.
Ở xa xa Từ Nguyệt Tiên nhìn đến ngây người, hoá ảnh tam thế thân của mình lại có thể dùng như thế này, đây không phải dùng để mê hoặc kẻ địch lúc thoát thân đấy sao.
Ngay lúc này, Xích Viêm Cự Hổ hét thảm một tiếng khiến Từ Nguyệt Tiên thức tỉnh, nghĩ đến nhiệm vụ của mình, lại bắt đầu nhắm ngay, chỉ là quá muộn, vết thương của Cự Hổ đã hồi phục.
Lúc này, con rối chủ trực tiếp thoát khỏi cuộc chiến, đi đến bên cạnh Từ Nguyệt Tiên mà gục xuống, từ phía sau lưng lấy ra một cây cự súng lớn hơn của Từ Nguyệt Tiên.
“Ngươi có chút tư chất của đồng đội heo.” Từ Phàm nói.
Con rối lấy ra một quả đạn phá giáp là bảo khí cấp bốn, cho vào trong cự súng.
Ngay lúc vết thương của Cự Hổ xuất hiện, trực tiếp nổ súng.
“Ầm ~”
Đạn bắn thẳng vào ngay vết thương bên hông của Cự Hổ, trực tiếp trong cơ thể nổ tung.
Xích Viêm Cự Hổ, chết.
“Lúc cầm súng, chuyện khác cũng đừng suy nghĩ.” Giọng của Từ Phàm truyền đến.
“Ta đã bị chấn động bởi kỹ năng chiến đấu của sư phụ. Nếu đổi lại là ta, nhiều nhất chính là chạy trối chết.” Từ Nguyệt Tiên nịnh nọt nói.
Con rối đi về hướng chỗ sâu bí cảnh.
“Đừng nói nhảm, đi xem thử bên đó có bảo bối gì.” Từ Phàm hứng thú nói.
“Biết rồi ~~”
Sau một hồi vơ vét ở bí cảnh, Từ Phàm hài lòng ngắt liên kết.
“Trải nghiệm trò chơi không tồi, đáng tiếc là tốc độ đường truyền có chút chậm.” Từ Phàm tiếc nuối nói, nếu không phải đường truyền bị hạn chế, thì có thể thử vui đại chiêu bí pháp gì rồi.
“Xem ra con rối khống chế đời thứ nhất còn nhiều thiếu sót, cần phải tiếp tục làm cho tốt hơn.” Từ Phàm ngẩng đầu nhìn về mặt trời giữa trưa nói.
Nơi xa, một tiểu cô nương mặc đạo bào trạc mười tuổi đang vui vẻ cho con rùa đen nhỏ, bây giờ đã là nhiệm vụ hằng ngày của nàng.
Từ Phàm nhìn Lôi Nhận bên cạnh đang rèn luyện tinh thần lực của bản thân, thầm than thiên phú của cặp huynh muội này.
Dựa theo cách nhìn của Từ Phàm, thiên phú của hai huynh muội này, cao hơn hẳn so với huynh muội Từ Cương lúc trước, nhưng mà tính cách thì thiếu đi một chút cứng rắn, về điểm này thì sau khi hắn bồi dưỡng cũng không là vấn đề.
Hiện tại đã qua mấy tháng tông môn bồi dưỡng, ca ca và muội muội cũng đã luyện khí tầng thứ nhất, đây là việc mà Từ Phàm gây sức ép đặc biệt lên bọn họ, lại qua một năm, hai huynh muội lại bắt đàu chính thức tiếp nhận huẩn luyện luyện đan và luyện khí.
Từ Phạm chuẩn bị đào tạo họ thành những người kế thừa của mình trong việc luyện đan và luyện khí.
Ngay lúc đang suy nghĩ có cần làm một ảo cảnh mô phỏng luyện đan và luyện khí hay không thì một màn hình xuất hiện ngay trước mặt Từ Phàm.
Trong tấm hình, Lý Tinh Từ mang theo một vị thiếu niên khoảng hơn mười tuổi đang bay về hướng đảo Ẩn Linh.
“A! lần này Tinh Từ lại đem về đệ tử gì đây.” Từ Phàm cười nói.
Bao năm qua chẳng phải Lý Tinh Từ mang về mấy vị đệ tử sao, hiện tại Từ Phàm không có dự định thu nhận đệ tử quy mô lớn, chỉ là cứ cách một khoảng thời gian đưa vài đệ tử về là đủ rồi.
Lý Tinh Từ thu hồi pháp bào toạ giá, mang theo bên cạnh một đứa trẻ với vẻ mặt hiếu kỳ, chậm rãi đáp xuống mai rùa của Từ Phàm.
“Sư phụ, đứa trẻ này là thiên tài thức tỉnh ta tìm được ở Thịnh Linh Châu, hơn nữa thông qua được thử thách khó nhất của sư phụ.” Lý Tinh Từ hành lễ nói.
“Thử thách khó nhất, đứa nhỏ này thông qua loại nào.” Từ Phàm kinh ngạc nói.
“Thông qua toàn bộ.” trong giọng nói của Lý Tinh Từ cũng hiện ra sự vui mừng.
Lúc này Từ Phàm bắt đầu nghiêm túc đánh giá đứa trẻ bên cạnh Lý Tinh Từ, tướng mạo chỉ ở mức bình thường, nhưng bên trong đôi mắt có chứa tinh thần vạn đạo có thể khiến người ta kinh sợ.
Lúc này, Từ Phàm ấn nhẹ một ngón tay vào ấn đường của đứa trẻ.
Trong nhảy mắt, bóng dáng của Từ Phàm và đứa trẻ xuất hiện ở trong một thế giới trắng toát.
“Chính là tiền bối chuyển thế.” Từ Phàm nói.
Lúc này một tia kinh ngạc xẹt qua đáy lòng đứa trẻ
“Tiên nhân, cái gì mà tiền bối chuyển thế.” đứa trẻ tò mò hỏi.
Từ Phàm nhẹ nhàng vung tay lên, toan bộ thế giới ảo thuật xuất hiện vô số những hình ảnh chúc phúc, tất cả đều là những trải nghiệm của đứa trẻ từ nhỏ đến lớn.
Tất cả trải nghiệm từ lúc mới ra đời đến bây giờ đều trong tấm hình.
Từ Phàm lần nữa vung tay lên, lại về thế giới hiện tại.
“Muốn trở thành tiên à?” Từ Phàm hỏi.
“Muốn.”
“Lí do?”
“Diệt yêu tộc, gầy dựng lại quê hương.” trong ánh mắt của đứa trẻ hiện lên một tia cừu hận, nó thật không dễ dàng gì thức tỉnh lại trí nhớ, vốn tưởng rằng sống lại kiếp này có thể thể dễ dàng một chút, nhưng mãi không ngờ rằng địa ngục mới bắt đầu.
“Tốt, có nguyện ý trở thanh đệ tử thứ sáu môn hạ của ta không?” Từ Phàm hỏi.
Đứa bé không nói lời nào, trực tiếp hành lễ thầy trò với Từ Phàm.
“Con nguyện ý.”
“Tốt.”
“Ngươi tên là gì?” Từ Phàm hỏi.
“Lý Cẩu Đản”
“....”
“Ban tên cho, Lý Huyền Đạo.”
Từ xa một đệ tử Ẩn Linh Môn bay đến, trợ thủ quản lý chính thức của Từ Phàm , Khâu Tự Viễn.
“Tự Viễn, mang theo đệ tử mới vào Ẩn Linh Môn, cấp một bộ huấn luyện tân thủ..” Từ Phàm nói.
“Hiểu.”
Một đám mây nhấc lên, đưa hai người bay đi về hướng Ẩn Linh Môn.
Lúc này, trên mai rùa chỉ còn lại hai người, huynh muội Lôi Thị đã bị Từ Phàm đuổi về nhà học.
“Tam sư huynh của ngươi gần đây như thế nào?” Từ Phàm hỏi.
“Theo Vương Thúc đi giết yêu, gia đình sống rất tốt, chỉ là Vương Thúc bị chút vết thương nhỏ.” Lý Tinh Từ nói chi tiết.
“Ừm. Vậy thì tốt.”
“Tên tiểu tử thối kia không chịu quay về tông môn là vì lí do gì?” Từ Phàm hỏi, tiểu tử này tương đối bướng bỉnh, Từ Phạm sợ nhất là hắn để tâm vào những chuyện vụn vặt.
“Ba năm qua kiếm đạo không một chút tiến bộ, quay về chỉ sợ người mắng huynh ấy.”
“Nếu hắn lại không quay về, thì nên bị đánh đòn.”