Chương 1372: Mảnh vỡ nhân quả
Chương 1372: Mảnh vỡ nhân quả
“Ta đi với lão Vương một chuyến.” Pháp Tướng tiền bối đứng dậy muốn phá không mà đi về hướng kia.
“Hai vị tiền bối đừng động, thủ ở đây là được rồi.”
“Bên ta vừa vặn có một suy nghĩ cần nghiệm chứng một chút.” Từ Phàm phất tay cản lại Pháp Tướng tiền bối.
“Vậy Từ thần sư cẩn thận.”
Lời vừa dứt, Từ Phàm đã sử dụng Thời Không Như Ý truyền tống đến chỗ cách đám cự thú Hỗn Độn không xa.
Mấy đại trận Hỗn Độn to lớn bao vây tất cả cự thú Hỗn Độn.
Một phần chân lý Hỗn Độn được rót vào trong cơ thể phân thân số bốn.
Trong nháy mắt, phân thân số bốn tăng lên tới cảnh giới Hỗn Độn Thánh Nhân.
Một trăm linh tám tầng đại trận Hỗn Độn lập tức chồng chất bao lấy khu vực Hỗn Độn, giống như một lò luyện.
Sau đó một luồng dao động dị dạng từ trong đại trận truyền ra, tất cả cự thú Hỗn Độn bắt đầu kêu rên lên.
Phía trên đại trận, hư ảnh dòng sông thời gian Hỗn Độn như ẩn như hiện.
Từ Phàm đứng cách đó không xa, quan sát dòng sông thời gian Hỗn Độn này.
“Đúng, chính là loại quy luật này!” Trong ánh mắt Từ Phàm bắn ra thần thái vô tận, một khí tức không rõ từ trên người phát ra.
Theo dòng sông thời gian Hỗn Độn càng ngày càng ngưng thực, khí tức trên người Từ Phàm càng trở nên nồng đậm.
Ba canh giờ sau, dòng sông thời gian Hỗn Độn biến mất.
Từ Phàm đứng trong vùng Hỗn Độn vẫn có hơi chưa thỏa mãn.
Giống như cắt ngay đoạn đặc sắc nhất của tiểu thuyết.
“Ba canh giờ, một phần chân lý Hỗn Độn cộng thêm sáu con cự thú Hỗn Độn, tiêu hao này có hơi lớn nha!”
“Nhưng tiêu hao lớn thu hoạch cũng lớn.”
Từ Phàm nói, trở về điểm không gian, ý thức chuyển dời về bản thể.
Trong không gian tiên hồn, Từ Phàm lần nữa nhìn quả cầu phù văn hệ thống, có một loại cảm giác không giống trước.
Cảm nhận quy luật vận hành của xiềng xích phù văn bên trên, Từ Phàm không khỏi nói: “Nếu như lĩnh ngộ sớm một chút, có lẽ hệ thống nát nãy đã sớm được phá giải.”
Nói xong, một tay nhẹ nhàng đặt lên quả cầu phù văn hệ thống.
Cuối cùng, toàn bộ quả cầu phù văn hệ thống bắt đầu dựa theo quy luật đặc biệt nhanh chóng chuyển động, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh.
Giống như một chiếc đồng hồ trong thế giới gia tốc.
Quá trình liên tục kéo dài ba canh giờ, trong ba canh giờ này, quả cầu phù văn hệ thống thoái hóa đi mười vạn năm.
“Ta còn cần quan sát của dòng sông thời gian Hỗn Độn, lĩnh ngộ quy luật của nó.” Từ Phàm nhìn quy luật vận hành của quả cầu phù văn hệ thống nói bắt đầu trở nên khác lạ nói.
Tìm được phương pháp tăng tốc phá giải hệ thống, tâm trạng Từ Phàm rất tốt.
Nằm trên ghế dựa trong tiểu viện, lay động ghế dựa ngâm nga điệu hát dân gian.
“Hôm nay tâm trạng không tệ.”
Từ Phàm nói, vung ra một dòng sông mỹ thực lớn xuất hiện trên bầu trời Ẩn Linh môn.
“Phu quân, hôm nay là ngày gì mà làm ngươi vui thế?” Trương Vi Vân vừa ra khỏi phòng tu luyện cười hỏi.
“Mới vừa đột phá một bình cảnh nhỏ.” Từ Phàm cười nói.
Lúc này, dòng sông mỹ thực giữa bầu trời rơi xuống mấy chục món thức ăn.
“Vi Vân, hôm nay tâm trạng tốt, ngươi và ta hóa thành phàm nhân say một trận, thế nào?”
Một thế giới vô tự triển khai, bao phủ lấy toàn bộ tiểu viện.
Từ Phàm và Trương Vi Vân đều biến thành phàm nhân.
“Được, ta cùng phu quân say một trận.” Trương Vi Vân bưng lên bình rượu, bắt đầu rót rượu.
Lúc hai người đang uống đến tình chàng ý thiếp, phân thân số một đột nhiên kéo ý thức Từ Phàm vào trong tiên hồn.
“Sao thế?”
Từ Phàm biết số một kéo hắn vào trong không gian tiên hồn, nhất định là có chuyện quan trọng.
“Trước đây Tam Thiên giới có phải từng trêu chọc một Hỗn Độn Đại Thần Ma hay không?” Phân thân số một vội hỏi.
“Đúng, nhưng nhân quả đã bị ta xóa đi.” Từ Phàm nói.
“Không có xóa đi, vị Hỗn Độn Đại Thần Ma đó vừa lúc là chỗ dựa của ta, lúc ta đi bái kiến hắn, nhìn thấy hắn đang phân tích một mảnh vỡ nhân quả của ngươi.”
“Các ngươi nhiều nhất còn mười vạn năm, nhanh chuyển ra ngoài, nếu không mảnh vỡ nhân quả kia bị phá giải, chúng ta đều phải chơi xong.” Phân thân số một nói.
“Chuyện này dễ nói, sau khi Tam Thiên giới chuyển ra bên ngoài đế quốc Thần Ma là dễ nói thôi.”
“Nếu thật sự không được, ta trực tiếp lộ ra thân phận Hồng Mông Luyện Khí sư tương lai.” Từ Phàm mặt đầy bình tĩnh nói.
“Ặc, chỗ dựa lớn của ta là tồn tại cấp cao nhất dưới quốc chủ đó, cảnh giới kia ta nhìn cũng cảm thấy kinh khủng.”
“Bước cuối cùng này của ngươi tốt nhất đừng đi, đến lúc đó trả đại giới có lẽ không chỉ một xíu thôi đâu.” Khuôn mặt phân thân số một nghiêm túc nói.
“Được, ta biết.” Từ Phàm gật đầu.
Phân thân số một biến mất, Từ Phàm tiếp tục say một trận với phàm nhân Trương Vi Vân.
Ba ngày sau, bên ngoài Tam Thiên giới, Từ Phàm lấy ra năm phần chân lý Hỗn Độn giao cho phân thân số năm.
Mượn năm phần Hỗn Độn chân lý, phân thân số năm dùng đạo Dị Hoá điểm ra mấy ngàn Trận Pháp Thần sư lâm thời.
Trong nháy mắt, tiến độ cả công trình tăng nhanh, chỉ dùng không đến chín vạn năm, cả đại trận truyền tống Tam Thiên giới đã hoàn thành.
Ba vị Nhân tộc tiền bối, Từ Phàm, Nguyên chủ, Ma chủ, còn có vai chính thiếu niên Thánh Vạn Xuyên đứng bên ngoài Truyền tống trận.
“Còn cần mười năm năng lượng hấp thu Thánh Dương tinh thần, đến lúc đó toàn bộ Truyền tống trận có thể khởi động.” Từ Phàm nhìn Truyền tống trận lớn nhất hắn bố trí từ trước tới nay không khỏi cảm thấy rất kỳ diệu.
“Đại trận này xem như xong, tài nguyên sáu đại thế giới xung quanh đều sắp bị rút sạch.”
“Nếu lại bố trí nữa, Nhân tộc chúng ta ở trong khu vực này đều sắp thành kẻ thù chung mất.” Nguyên chủ không khỏi cảm khái nói.
Thánh Vạn Xuyên nhìn đại trận này, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, chỗ sâu trong nội tâm đột nhiên sinh ra một loại cảm giác chính mình rất nhỏ bé.
Hơn nữa còn cho hắn cảm ngộ mức độ càng sâu, đó chính là tầm mắt mình hạn hẹp.
Lúc mình đang mưu đồ thành lập Thánh Đình Nhân tộc, bên này đã làm xong lấy phương thức không thể nào di chuyển toàn bộ Nhân tộc đến trong vùng Hỗn Độn, nơi có tài nguyên phong phú hơn.
“Còn mười năm nữa, một lát nữa chúng ta tìm chỗ luận bàn đàng hoàng một phen.” Ma chủ nhìn Thánh Vạn Xuyên nói.
“Nếu ta là ngươi, thì sẽ thành thật một chút, đỡ cho sau này bị ta trấn áp mất mặt.” Thánh Vạn Xuyên hờ hững nói.
Một thanh cự kiếm lặng yên hiện lên bên cạnh Thánh Vạn Xuyên.
“Ba mươi vạn năm sau, ta không cần kiếm này cũng có thể trấn áp ngươi.” Thánh Vạn Xuyên ngạo nghễ nói.
Từ Phàm và Nguyên chủ đều không lên tiếng, ở bên cạnh xem một hồi trò vui.
Từ sau khi Thánh Vạn Xuyên rời khỏi Ma vực, Ma chủ liền bắt đầu vừa tu luyện, vừa chỉ huy Ma vực đối kháng với liên minh của Thánh Vạn Xuyên.
Thế lực hai phe trong mấy năm nay kết xuống thù sâu như biển.
Nhưng những chuyện này trong mắt Từ Phàm và Nguyên chủ đều chỉ là giỡn chơi, chỉ cần không ảnh hưởng đến toàn bộ thế cục Nhân tộc, đánh thế nào cũng không sao cả.
“Ba mười vạn năm, ta xem ngươi có thể đi được bao xa.”
“Một người mang thiên mệnh dựa vào cả đại thế giới, tương lai tối đa cũng chỉ miễn cưỡng tấn cấp thành Hỗn Độn Thánh Nhân thôi.” Ma chủ khiêu khích nói.
“Cái loại trước đây không được Tam Thiên giới che chở như ngươi, quả nhiên là không có sữa quên nương.” Thánh Vạn Xuyên cũng bắt đầu trào phúng.
Một tinh môn xuất hiện cách hai người không xa.
“Chỉ tranh cãi không động thủ làm sao đã ghiền, đi nơi khác đánh một trận, vừa đánh vừa cãi.” Nguyên chủ châm lửa nói.
Hai người liếc nhau, đều lách vào trong tinh môn.