Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 1380 - Chương 1380: Là Lúc Thể Hiện Hiếu Tâm Rồi

Chương 1380: Là lúc thể hiện hiếu tâm rồi Chương 1380: Là lúc thể hiện hiếu tâm rồi

“Hồng Mông Linh Đỉnh, có thể hấp thu thủy tinh Hồng Mông Tử khí do Hỗn Độn chi khí ngưng tụ, mỗi mười vạn năm ngưng tụ ra một phần chân lý Hỗn Độn, đây chỉ là tác dụng sơ bộ nhất, về phần tác dụng khác cần các ngươi thăm dò sâu hơn.”

Từ Phàm nhìn sư đồ ba người kích động, nói ra uy năng cơ sở nhất của món Hồng Mông chí bảo này.

“Đa tạ sư phụ cho hay.” Vương Hướng Trì nói.

“Hiện trong chiếc tiểu đỉnh này chứa đựng mười tám phần chân lý Hỗn Độn, các ngươi vừa vặn có thể dùng để tu luyện.”

“Sử dụng cho tốt, cộng thêm những tài nguyên khác, chống đỡ đến khi các ngươi ba người đều tu thành Hỗn Độn Thánh Nhân cũng không có vấn đề quá lớn.”

“Ta còn có việc, không ở cùng các ngươi nữa.”

Sau khi Từ Phàm rời đi, thật lâu sau ba người mới hồi phục tinh thần, cùng nhau nhìn chằm chằm Hồng Mông Linh Đỉnh trên bàn.

“Sư huynh, ta cảm thấy đồ vật này lợi hại hơn hồ lô Bích Ngọc không ít, nó có thể ngưng tụ ra thủy tinh Hồng Mông Tử khí và chân lý Hỗn Độn nữa.” Ánh mắt Kiếm Vô Cực sáng lên nói.

“Vậy món Hồng Mông chí bảo này có phải thuộc về sư phụ không?” Hàn Phi Vũ nhìn qua nói với Vương Hướng Trì.

“Không phải thuộc về ta, là thuộc về sư đồ ba người chúng ta, sau này tài nguyên Hồng Mông Linh Đỉnh ngưng tụ ra, sư đồ ba người chúng ta chia đều.” Vương Hướng Trì không chút do dự nói.

“Sư phụ ngươi thu Hồng Mông chí bảo này đi, toàn bộ bí cảnh đều là sư phụ phát hiện, bọn ta có thể được chút lợi lộc đã rất thỏa mãn rồi.” Hàn Phi Vũ vội vàng nói.

“Đúng thế, sư phụ, ngươi vẫn là dùng những tài nguyên này đi lấy lòng sư mẫu đi thôi.” Kiếm Vô Cực ở bên cạnh phụ họa nói.

“Ha ha, hai tiểu tử thối các ngươi.”

“Yên tâm đi, về sau sư phụ ăn thịt, các ngươi ăn thịt, sư phụ ăn canh, các ngươi cũng ăn canh.” Vương Hướng Trì cười thu hồi Hồng Mông Linh Đỉnh.

Lúc này, còn có lượng lớn các loại tài nguyên từ trong bí cảnh vận chuyển ra.

Sư đồ ba người còn ở trên tiên chu uống rượu, đắc ý nhìn tài nguyên vận chuyển ra bên ngoài bí cảnh.

“Bồ Đào, có thăm dò ra được do ai để lại không?” Vương Hướng Trì tò mò hỏi.

“Đây là bí cảnh của một vị cường giả Hỗn Độn Đại Thánh Nhân cảnh của đại thế giới lúc đầu dùng để tàng bảo.”

“Khoảng thời gian nãy ta vẫn luôn phái con rối tìm kiếm ở khu vực xung quanh, không nghĩ tới bị ngươi phát hiện.” Giọng Bồ Đào vang lên.

“Ha ha, vô duyên vô cớ bị ta chia đi một nửa tài nguyên, có phải ngươi cảm thấy rất đau lòng hay không.” Vương Hướng Trì cười nói.

“Sẽ không, dựa theo vị trí khu vực nơi này thôi diễn, muốn tìm được nơi đây, ít nhất phải bỏ ra tới ngàn vạn năm.”

“Thời gian, chi phí hao tổn vốn phải trả trong đó lớn bằng một nửa tài nguyên.” Bồ Đào vô cùng nghiêm chỉnh trả lời.

“Vậy là tốt rồi!”

Bí cảnh này dọn dẹp chừng ba năm mới coi như dọn dẹp xong.

Các loại chí bảo, linh căn, thần vật dọn ra từ đó nhiều vô số kể.

Ngoài món Hồng Mông chí bảo kia ra, thứ làm sư đồ ba người coi trọng là một Hỗn Độn linh căn, tên khoa học Vạn Đạo Nguyên Tham.

Sau khi cắn nuốt Vạn Đạo Nguyên Tham, có thể khôi phục lại trạng thái hoàn mỹ nhất, lần nữa tu luyện.

Liên tục cho đến trước Hỗn Độn Thánh Nhân cảnh không có bình cảnh.

Sư đồ ba người nhìn Vạn Đạo Nguyên Tham dài gần một trượng, sau khi bàn bạc với nhau một lúc, Hàn Phi Vũ và Kiếm Vô Cực nhất trí quyết định để Vương Hướng Trì cắn nuốt.

“Các ngươi cứ xem thường tư chất của ta như vậy sao?” Vương Hướng Trì càm ràm nói.

“Nghe nói Tứ sư thúc đã bắt đầu chuẩn bị tấn cấp Đại Thánh Nhân.”

“Đại đạo Ngũ sư thúc diễn hóa lập tức sắp nhận được thừa nhận của vùng Hỗn Độn.”

“Nhị sư thúc gần đây vẫn đang bế quan, chắc là cũng sắp.”

“Gần nhất tụ tập với các sư huynh đệ kia, bọn ta đều ngại nói về tình hình gần đây của sư phụ ngươi.” Kiếm Vô Cực thờ ơ nói.

“Được, ta nuốt thì ta nuốt, không nghĩ tới hai người các ngươi còn ngại bần yêu phú.” Vương Hướng Trì nói, thu vào Vạn Đạo Nguyên Tham.

“Sư phụ, ngươi phải nắm chắc trở thành Hỗn Độn Thánh Nhân đi, đến lúc đó chuyện tầm bảo trong vùng Hỗn Độn còn phải dựa vào ngươi đó.” Hàn Phi Vũ nói, lấy ra hồ lô Bích Ngọc.

Theo bí cảnh bị chuyển hết, hồ lô Bích Ngọc cũng khôi phục bộ dáng lúc trước.

“Được, sau khi ta trở thành Hỗn Độn Thánh Nhân, sư đồ ba người chúng ta liền chuyên môn tầm bảo trong vùng Hỗn Độn.” Vương Hướng Trì cười hì hì nói.

Lúc này trong Ẩn Linh môn, Từ Phàm đang câu cá với huynh đệ tốt.

“Thấy chưa, ngươi ghét bỏ nhi tử ngươi ở bên cạnh nhìn chằm chằm ngươi, hiện tại hắn ra ngoài, tìm được một bí cảnh tàng bảo.”

“Ngoài Hồng Mông chí bảo ra, còn có rất nhiều đồ tốt, bây giờ ngươi chỉ có thể giương mắt nhìn.” Từ Phàm cười ha ha nói.

“Đây còn không phải là kiếm lời sao, nếu theo bên cạnh ta, ta chỉ có thể câu lên cho hắn một món Hồng Mông chí bảo, có cho hay không hắn còn chưa nhất định.”

“Hiện tại tốt bao nhiêu, ngoài Hồng Mông chí bảo ra còn lấy được nhiều đồ tốt như thế.”

“Đứa nhỏ này từ nhỏ đã hiếu thuận, lấy được đồ tốt nhất định sẽ hiếu thuận cha hắn.” Vương Vũ Luân cười ha ha nói, cuối cùng trực tiếp khống chế pháp khí truyền tin gửi một tin tức cho Vương Hướng Trì.

“Tiểu tử thối, cho ta ba phần chân lý Hỗn Độn, lại thêm hai món Huyền Hoàng chí bảo, còn lại xem thử có đồ tốt gì đều cho cha ngươi một phần hết.”

“Cha ngươi nuôi sống nhiều di nương của ngươi như vậy không dễ dàng, đây là lúc để ngươi thể hiện ra hiếu tâm của ngươi.”

Vương Hướng Trì đang đường trở về đột nhiên nhận được tin tức từ cha hắn, trầm mặc thật lâu.

“Đồ nhi, ngươi nói nếu hồng nhan tri kỷ bên người nhiều, thời gian lâu có phải mặt cũng mất luôn không?” Vương Hướng Trì càu nhàu nói.

“Không biết nữa.” Hàn Phi Vũ, Kiếm Vô Cực nhanh chóng lắc đầu.

Lời này nghe xong là biết đang nói ai, loại nhân vật như thần đó, sao hắn có thể phán xét được.

Sự tích của cha sư phụ mình lưu truyền rộng rãi trong Ẩn Linh môn.

Từng một lần đã khiến cho đệ tử tông môn đi tìm nguồn gốc của chính mình, xem xem có kiếp trước hay không.

Có rất nhiều đệ tử độc thân mấy vạn năm đi tìm Vương Hướng Trì tìm kiếm tâm cảnh yêu đương.

Nhưng phần lớn đều là thừa hứng mà đi mất hứng mà về.

“Tiểu tử thối này, không trả lời tin tức của ta, trước kia cho nhiều đồ vật như vậy đều uổng công thương hắn.” Vương Vũ Luân đang câu cá cười mắng.

Lúc Từ Phàm đang muốn ràm huynh đệ tốt của mình, bên trong tiên hồn đột nhiên truyền ra một cảm giác nguy cơ.

“Số hai xảy ra chuyện rồi?”

Sau đó ý thức Từ Phàm lập tức chuyển dời đến trên người phân thân số hai.

Chỉ thấy Đại thống lĩnh kéo Thần Ma phân thân số hai sắm vai điên cuồng chạy trốn, sau lưng có một đám cự thú cấp Hỗn Độn Thánh Nhân đang đuổi theo.

“Nhị huynh đệ, ngươi nhất định phải cố gắng, chúng ta nhất định sẽ chạy thoát.” Đại thống lĩnh nhìn phân thân số hai lo lắng nói.

Lúc này Từ Phàm cũng nhận được những gì phân thân số hai trải qua trong khoảng thời gian này.

Sau khi bọn họ trải qua trăm cay ngàn đắng rời khỏi hai đế quốc Đại Thần Ma, lại đi xa cách không biết bao nhiêu quang giáp.

Mãi đến sau khi tìm được một nơi hoàn mỹ có thể thành lập Thần Ma quốc.

Sau đó vẫn ở nơi đó phát triển hơn mấy vạn năm, cho đến khoảng thời gian trước, một đám tộc đàn do một con cự thú cấp Hỗn Độn Đại Thánh Nhân dẫn đầu cũng nhìn trúng chỗ bọn họ.

Từ đó, Đại thống lĩnh mang theo một đám Thần Ma bắt đầu con đường chạy trốn.

Bởi vì trên người bọn họ đều bị con cự thú cấp Hỗn Độn Đại Thánh Nhân để lại dấu hiệu, cho nên bất kể chạy trốn đến đâu đều sẽ bị đám cự thú Hỗn Độn đó phát hiện.
Bình Luận (0)
Comment