Chương 1379: Bí cảnh tàng bảo
Chương 1379: Bí cảnh tàng bảo
Hàn Phi Vũ nhìn đại trận, mắt hơi híp lại.
Căn cứ vào phương pháp giám chứng các loại đại trận hắn học trong tông môn có thể xác định, đây là một đại trận phong ấn lối vào bí cảnh điển hình nhất.
Lại nghĩ tới hồ lô Bích Ngọc từ hơi sáng đến bây giờ tựa như có thể chiếu rọi khắp cả vùng Hỗn Độn, trong lòng Hàn Phi Vũ lại dâng lên một loại hưng phấn khó mà áp chế.
“Bồ Đào, phá giải trận pháp.” Sau khi quan sát một lúc, Vương Hướng Trì nói.
“Đây là trận pháp ngưng tụ từ quy tắc đại đạo Hỗn Độn cải biến, cần chủ nhân tự mình xuất thủ.” Bồ Đào trả lời.
“Đã biết, hiện tại ta lập tức liên hệ với sư phụ.” Vương Hướng Trì gật đầu nói, sau đó lấy ra pháp khí truyền tin đặc chế của tông môn.
Không quá lâu sau, chỉ thấy phân thân số bốn một thân áo bào đỏ từ trong cánh cửa truyền tống bước ra.
Cũng không để ý tới ba người sư đồ Vương Hướng Trì, trực tiếp cầm trận bàn Hồn Nguyên giải mã pháp trận.
“Đây hẳn là phân thân sư tổ các ngươi trực tiếp bị phái tới, ý thức không cùng theo đến đây.” Vương Vũ Luân nhìn phân thân số bốn nói.
Lúc này, toàn bộ khu vực Hỗn Độn bắt đầu hiện ra từng đại trận Hỗn Độn to lớn.
Từng tầng chụp lên trên trận pháp ban đầu.
Đông đảo đại trận chầm chậm vận hành, ba người sư đồ Vương Vũ Luân cảm giác được rõ ràng quy tắc vùng Hỗn Độn nơi này đang phát sinh cải biến.
“Sư phụ, ta có một loại dự cảm, bên trong nhất định có rất nhiều đồ tốt, thậm chí có thể sẽ có Hồng Mông chí bảo.” Ánh mắtKiếm Vô Cực đầy sao lấp lánh, chỉ còn chờ sau khi pháp trận này bị phá vỡ, phát hiện đồ tốt chia của.
“Sự chú ý của ngươi không nên ở chỗ này.” Vương Hướng Trì hơi nhếch khóe môi lên nói.
“Hồ lô Bích Ngọc của Phi Vũ có vẻ như đã được khai phá ra tác dụng mới, nếu như ta đoán đkhông sai, rất có thể là ở phương diện tầm bảo trong vùng Hỗn Độn.” Vương Hướng Trì cười hì hì nói.
Hắn cảm giác không cần bao lâu nữa, sẽ trở lại cuộc sống ban đầu.
Sư phụ và đồ đệ cùng phát phúc lợi, đổi lại là ai không mơ màng.
Lúc này, sư đồ ba người đột nhiên nghe được một trận tiếng tựa như bánh răng chuyển động.
Chỉ thấy đại trận vốn nằm ở đây đang từ từ chuyển động.
Cuối cùng giống như đạt đến một giới hạn, tất cả đại trận phá giải Hỗn Độn hóa thành từng luồng ánh sáng, vỡ vụn trong vùng Hỗn Độn này.
Theo đại trận lúc đầu biến mất, một cánh cửa lớn tản ra ánh sáng mãnh liệt xuất hiện trước mặt ba người.
Lúc này Bồ Đào rất tự giác phong tỏa khu vực Hỗn Độn này lại, đề phòng khí tức của cửa lớn lộ ra.
“Được rồi, phái con rối vào xem trước, sau khi không có vấn đề chúng ta lại vào.”
Vương Hướng Trì nói, lấy ra mấy con rối cấp Thánh Nhân, lệnh cho nó tiến vào trong cửa lớn dò xét.
Một đội con rối Thánh Nhân và sư đồ ba người cùng hướng tầm mắt vào trong cửa lớn.
Đám người vừa vào cửa lớn liền thấy được một cảnh tượng như tiên cảnh.
Trên bầu trời có một viên thủy tinh Hồng Mông Tử khí không biết dài bao nhiêu vạn trượng tản ra ánh sáng làm cho người thoải mái.
Bãi cỏ, hồ nước, rừng rậm và dãy núi xa xa, phác hoạ nên một bức phong cảnh tuyệt đẹp trên mặt đất.
“Sư phụ, viên tinh thần trên bầu trời kia là thủy tinh Hồng Mông Tử khí sao!” Kiếm Vô Cực kinh ngạc nói, tiếng nói cũng bắt đầu run rẩy lên.
“Vừa rồi con rối phát hiện, trên viên tinh thần thủy tinh Hồng Mông Tử Khí kia còn có một tòa bảo khố, tin rằng đồ vật bên trong còn đáng giá hơn viên tinh thần thủy tinh Hồng Mông Tử khí này nhiều.” Vương Hướng Trì nói, quan xem xung quanh.
“Tiên Thiên linh nhưỡng, Vạn Nguyên thảo, trong hồ nơi xa mặc dù không biết là cái gì, nhưng hẳn là có chút quan hệ với chân lý Hỗn Độn.”
“Còn có cây đại thụ kia, hẳn là Hỗn Độn linh căn, đại thụ hơi nhỏ hơn xung quanh nó là Tiên Thiên linh căn.” Vương Hướng Trì càng nói càng hưng phấn.
“Nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút, thu hồi ý thức một nửa, lỡ như đến khi xảy ra vấn đề, cũng dễ ứng biến.”
Vương Hướng Trì càng hưng phấn, trong lòng càng cảnh giác.
“Những đồ vật này giá trị quá cao, sư đồ ba người chúng ta không thể độc hưởng.”
“Ta nghĩ nên chia cho tông môn một nửa trong đó, sư đồ chúng ta độc hưởng một nửa khác, các ngươi cảm thấy thế nào?” Vương Hướng Trì qua hai người hỏi.
“Sư phụ không nói, bọn ta cũng muốn nói, những đồ vật này ít nhất phải chia cho tông môn một nửa, ta không có ý kiến.” Kiếm Vô Cực nói.
“Ta cảm thấy, sau này thời khắc thế này của chúng ta còn nhiều, chúng ta tất nhiên phải cùng tông môn hưởng thụ những đồ vật này.” Hàn Phi Vũ nói.
“Nếu đã như vậy, để ta gọi đội chuyên môn sưu bảo tông môn đến.” Vương Hướng Trì nhìn hai đồ đệ biểu cảm vô cùng chân thành nói.
“Được, sư phụ ngươi mau gọi đi, chúng ta còn bớt chút chuyện.” Hai người Hàn Phi Vũ, Kiếm Vô Cực cười nói.
“Bồ Đào, trao quyền cùng hưởng tầm nhìn con rối, phái soát bảo đỉnh cấp nhất của tông môn đội tới, chia một nửa đồ vật nơi này cho tông môn.” Vương Hướng Trì nói.
“Thu được, trao quyền đã thụ lí, đội con rối soát bảo đỉnh cấp đã tập hợp, chuẩn bị truyền tống.”
Sau khi làm xong mọi chuyện, sư đồ ba người cảm thấy rất nhẹ nhõm, có đội soát bảo của tông môn, nhất định sẽ ép khô tất cả giá trị trong bí cảnh này.
Trên một chiếc tiên chu xa hoa, sư đồ ba người đang uống rượu, nhìn con rối cấp Thần Ma Đại Thánh Nhân ra ra vào vào bí cảnh bên ngoài tiên chu.
Bên cạnh sư đồ ba người còn có một màn sáng, bên trên hiển thị linh bảo thăm dò rõ trong bí cảnh.
“Huyền Hoàng chí bảo đỉnh cấp nhất thế mà có tám món, một lát nữa các ngươi chọn một chút, tìm ra món thích hợp.” Vương Hướng Trì nói, điều ra tin tức tỉ mỉ của của tám món Huyền Hoàng chí bảo.
Ngay lúc này, sư đồ ba người đột nhiên cảm thấy cửa lớn bắt đầu chấn động.
Sau đó mấy chục đại trận Hỗn Độn phòng ngự bao quanh bảo vệ tiên chu của ba người.
“Gràooo!!”
Hai tiếng gầm thét từ trong cửa lớn truyền ra.
Sau đó chỉ thấy một đường hồng quang từ không gian phá ra tràn vào trong cửa lớn.
Không qua bao lâu sau, sư đồ ba người chỉ thấy phân thân số bốn phong ấn hai cự thú Hỗn Độn từ trong cửa lớn ra.
Vừa ra khỏi cửa lớn bí cảnh liền tiện tay mẫn diệt hai cự thú Hỗn Độn.
Biểu cảm lạnh lùng của phân thân số bốn khi mạt sát hai cự thú Hỗn Độn khiến sư đồ ba người cùng nhau rùng mình một cái.
“Sư tổ đã đạt tới loại cảnh giới này rồi, tiện tay là mẫn diệt cự thú cấp Hỗn Độn Thánh Nhân.” Hàn Phi Vũ kinh sợ nói.
Từ khi sư tổ tấn cấp đến Đại Thánh Nhân chi cảnh, đã rất ít khi nhìn thấy hắn xuất thủ.
“Đã nhiều năm như vậy mà ngươi còn chưa quen, lỡ như ngày nào đó sư tổ người tiện tay trấn áp một cường giả Hỗn Độn Đại Thánh Nhân, còn không phải dọa sợ ngươi luôn à?” Vương Hướng Trì cười ha ha nói.
Hắn nghĩ tới ý nghĩ ngây thơ sớm nhất khi trước, không khỏi cảm thấy hơi buồn cười.
Thiên đạo chuyển thế? Cái này có thể xứng với thân phận của sư phụ sao?
Lúc sư đồ ba người đang thảo luận, trong mắt phân thân số bốn đột nhiên nhiều ra một chút thần thái.
Cuối cùng một bước bước lên tiên chu.
“Bái kiến sư phụ (sư tổ)!”
Ba người biết lúc này ý thức của Từ Phàm đã bám vào phân thân số bốn.
“Trong bí cảnh các ngươi phát hiện lần này có không ít đồ tốt, lại còn có một món Hồng Mông chí bảo, nếu không phải ta tới nhanh thì đã bị hai con cự thú Hỗn Độn kia mang chạy.”
Từ Phàm nói, thả lên mặt bàn thả một chiếc tiểu đỉnh.