Chương 1399: Vạn năm truyền đạo
Chương 1399: Vạn năm truyền đạo
“Cách chừng mỗi ba trăm vạn năm Hồng Mông Thánh Quy sẽ đi ngang qua vùng Hỗn Độn, đến lúc đó có thể thông qua phương thức đặc biệt để tiến vào đại thế giới ở phần bụng của Thánh Quy.” Bồ Đào nói.
“Haizz, còn phải chờ mấy trăm vạn năm nữa chứ.” Từ Phàm thở dài nói.
“Vậy có biết được con đường Hồng Mông Thánh Quy muốn đi không?”
“Tộc Thiên Thương nói quyền hạn của chúng ta không đủ, chờ sau khi chủ nhân đạt đến Hồng Mông Luyện Khí sư rồi mới có thể tra được.”
“Được rồi, xem ra đường về nhà vẫn còn cách xa không hẹn.” Từ Phàm ung dung nói.
Trên mặt hồ bên ngoài Tam Thiên giới, Từ Phàm và Vương Vũ Luân ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ thả câu.
“Quả cầu thủy tinh ngươi cho ta là năng lượng thể rắn ở vùng Hỗn Độn ngươi câu, mặc dù năng lượng đó đặc biệt, nhưng không có tác dụng quá lớn.”
“Nhưng vùng Hỗn Độn chỗ quả cầu thuỷ tinh có một chút sâu xa với ta, sau này có lẽ ta phải đến vùng Hỗn Độn đó một chuyến.” Từ Phàm nói.
“Vậy mà có một chút sâu xa với Từ đại ca, xem ra không uổng công ta câu lên, sau này nếu ta có câu được đồ vật trong vùng Hỗn Độn đó nữa, sẽ để cho Từ đại ca xem trước.” Vương Vũ Luân cười nói.
Từ Phàm gật đầu, nhìn Vương Vũ Luân khôi phục như lúc đầu.
“Gần đây còn ra ngoài không?”
“Không ra ngoài nữa, ta muốn mang theo những hồng nhan tri kỷ và đám hài tử cố gắng tu luyện.”
“Không đạt đến cảnh giới tự vệ, tuyệt đối không thể đi lung tung trong vùng Hỗn Độn.” Vương Vũ Luân nhớ tới con Hỗn Độn Đại Thánh Nhân kia, đồng tử hơi co lại.
“Vẫn là phải cảm ơn món Huyền Hoàng chí bảo đào mệnh Từ đại ca cho ta.” Vương Vũ Luân lần nữa cảm kích nói.
“Bởi vì chuyện của người, ta còn đặc biệt bảo Bồ Đào thăng cấp tất cả chí bảo đào mệnh trong bảo khố.
“Về sau nếu ngươi lại gặp phải loại tình huống này, tâm niệm có thể trực tiếp thôi động.” Từ Phàm cười nói.
Đối với chí bảo đào mệnh loại liên quan đến sinh mệnh này, Từ Phàm chú trọng nhất.
“Chí bảo của Từ đại ca có tốt đến đâu cũng không tốt bằng thực lực của mình mạnh lên, như vậy cũng không cần thêm phiền phức cho Từ đại ca.” Vương Vũ Luân nói, giật cần, một con Hoàng Vĩ Ngư bị câu ra khỏi nước.
“Từ đại ca, hiện tại ta đã có thể tự do khống chế thả câu rồi.”
Hoàng Vĩ Ngư bị Vương Vũ Luân nhét vào trong tiểu thế giới chuyên biệt.
“Chúc mừng, tâm nguyện nhiều năm như vậy cuối cùng cũng đạt thành.” Từ Phàm cười ha ha nói tốt, hắn đã thấy biểu cảm buồn khổ của Vương Vũ Luân khi câu không ra cá không biết bao nhiêu lần.
“Đây là chuyện ta phát hiện ra sau khi thoát khỏi cự thú Hỗn Độn Đại Thánh Nhân kia”.
Vương Vũ Luân nói, vung cần lần nữa, lưỡi câu rơi vào trong hư không chưa biết.
Cảm nhận được dao động đặc thù này, Từ Phàm biết huynh đệ tốt đã bắt đầu làm việc.
“Có muốn ta chi viện cho ngươi một ít thủy tinh Hồng Mông Tử khí không? Thấy ngươi gần đây không lấy được đồ gì tốt.” Từ Phàm hỏi.
“Không cần, sau khi trở về Hướng Trì đã cho ta không ít đồ tốt, đủ rồi.
Nói tới chuyện này, vẻ mặt Vương Vũ Luân rõ ràng vui lên không ít.
“Được.” Từ Phàm gật đầu.
Trong mật thất tại không gian dưới lòng đất, Từ Phàm đang ở trong không gian tiên hồn phân tích quả cầu phù văn hệ thống.
Từ Phàm nhìn quả cầu phù văn hệ thống đang trong thoái hóa, biểu cảm trên mặt trở nên nhẹ nhõm hơn.
“Đợi thêm hơn chín mươi vạn năm nữa, bộ mặt thật sự của ngươi sẽ bại lộ trước mặt ta, không biết bên trong có chân tướng ta muốn lấy được hay không.”
Theo quả cầu phù văn hệ thống thoái hóa, Từ Phàm phân tích toàn bộ hệ thống càng ngày càng thấu triệt.
Hắn đã xác định, chỉ cần yên ổn vượt qua thời gian trăm vạn năm, toàn bộ hệ thống tuyệt đối không lật được trời.
“Cảnh giới Hỗn Độn Đại Thánh Nhân tuyệt đối là cực hạn của hệ thống ngươi.” Nhìn quả cầu phù văn hệ thống xoay tròn, Từ Phàm kiên định nói.
Sau khi phát hiện cực hạn của hệ thống này, chỗ sâu trong lòng Từ Phàm có một chút thất vọng nho nhỏ, lấy thiên phú và kiến thức của hắn hiện tại, nhiều nhất chỉ có thể nhìn đến cảnh giới Hỗn Độn Đại Thánh Nhân.
Về phần cảnh giới càng cao hơn, ở trong mắt hắn như một tầng sương mù dày đặc.
“Thực ra Hỗn Độn Đại Thánh Nhân đã đủ rồi, nếu như muốn lên cao nữa, ước chừng sẽ xảy ra chuyện.”
Từ Phàm từng thông qua cơ sở dữ liệu của Bồ Đào dò xét lịch sử toàn bộ vùng Hỗn Độn.
Trong thời không vô tận không biết bao nhiêu tỉ kỷ nguyên, trạng thái đỉnh phong nhất của cả vùng Hỗn Độn cũng chính là, mười ba chủng tộc đứng đầu trong giới ở trung tâm Hỗn Độn, chín đế quốc Đại Thần Ma.
Tổng cộng hai mươi hai cường giả cấp Quốc chủ, xuyên suốt lịch sử toàn bộ vùng Hỗn Độn.
Trong những lịch sử này, những cường giả đỉnh cấp này thỉnh thoảng có thay đổi, nhưng tuyệt đối sẽ không nhiều hơn con số hai mươi hai người.
Từ Phàm cảm thấy, nếu hắn muốn trở thành cường giả cấp Quốc chủ, ít nhất phải kéo xuống một người trong hai mươi hai người đó.
Lúc ý nghĩ này vừa nảy ra, đột nhiên một loại cảm giác nhìn trộm từ trong linh hồn truyền đến, sau đó lại biến mất không thấy.
“CMN, nghĩ nhiều sẽ xảy ra chuyện.” Từ Phàm nhức cả trứng nói.
Vừa rồi ý nghĩ của hắn vừa nảy ra, dường như đã bị ý thức vùng Hỗn Độn này quét qua một lượt.
“Xem ra sau này không thể đoán mò!” Từ Phàm oán thán nói.
“Còn hơn chín mươi vạn năm, xem ra cần bế quan, nhưng trước khi bế quan, phải xử lý chuyện tông môn đã. Từ Phàm suy nghĩ nói.
“Bồ Đào, thông báo cho đệ tử toàn tông, ta muốn truyền đạo vạn năm, bảo tất cả đệ tử tông môn ngoài những người bế tử quan ra tới nghe.
Hắn nghĩ, hiện tại Ẩn Linh môn đã bắt đầu hướng tới vượt qua cảnh giới Đại Thánh Nhân, sao không thừa dịp trước khi hắn bế quan đẩy lên trước.
Truyền đạo vạn năm cho các đệ tử, Từ Phàm có nắm chắc làm bốn phần mười đệ tử tông môn trở thành Đại Thánh Nhân.
Đến lúc đó lại bế quan mấy chục vạn năm, lúc vừa ra những đệ tử cảnh giới Đại Thánh Nhân ước chừng đều sẽ trở thành cường giả cảnh giới Đại Thánh Nhân đỉnh phong.
Đến khi đó, Từ Phàm cảm thấy bất kể chính mình muốn làm chuyện gì, chỉ cần động miệng là đủ rồi.
“Tuân lệnh chủ nhân.”
Bồ Đào nói, lập tức phát tin cho đệ tử toàn tông.
Ẩn Linh môn, ngoại môn, tất cả đệ tử Ẩn Nguyệt tông đều nhận được tin tức.
“Đại trưởng lão truyền đạo vạn năm!!”
“Rốt cuộc cũng đã đợi được, ta biết ngay là Đại trưởng lão sẽ giảng đạo trước khi ta tấn cấp Đại Thánh Nhân mà!”
“Có người nói đời này ta chỉ có thể ở Thánh Nhân cảnh, ta không tin, ta phải dùng vạn năm này để bọn họ xem, thế gian này không có định số!”
Bởi vì tin tức Bồ Đào phát ra rộng rãi, không bao lâu sau, Nguyên chủ và Ma chủ liền nhận được tin tức.
Trong Nghênh Khách điện, Nguyên chủ và Ma chủ có chút ngượng ngùng nhìn Từ Phàm.
“Ta giảng đạo là để thúc đẩy đệ tử tông ta trở thành Đại Thánh Nhân cảnh, hai cường giả Đại Thánh Nhân đứng đầu như các ngươi cũng đâu cần nghe làm gì?” Từ Phàm nhìn hai người Nguyên chủ, Ma chủ biểu hiện rất mực khiêm tốn hỏi.
“Từ Thần sư, bọn ta bỏ tiền nghe giảng có được không, bây giờ đại đạo Hỗn Độn của ta bị kẹt lại rất khó chịu, ta muốn nghe Từ Thần sư giảng đạo, xem có thể được đôi chút gợi ý hay không.” Ma chủ nói.
“Đúng thế, bên ta cũng chỉ thiếu một bước tới cửa, Từ Thần sư giúp bọn ta đi!” Nguyên chủ nói.
“Muốn nghe thì cứ nghe đi, nhưng không thể hấp thu quá mức đạo vận lúc ta giảng đạo hiển lộ ra.” Cuối cùng Từ Phàm vẫn quyết định giữ lại hai vị này.
Đúng lúc này, Thánh Vạn Xuyên tới bái phỏng, thế là trong Nghênh Khách điện lại nhiều thêm một người.
“Từ Thần sư, đây là chút lòng thành của ta, xin nhận lấy.”